Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 26




Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, toàn bộ lớp học đều tiến vào giai đoạn ôn tập, mỗi ngày phải làm vô số bài kiểm tra và sắp xếp lại một số kiến thức.

Hôm nay là tiết Toán tự học cuối khóa, khi chuông vào lớp vang lên Ngô Thái Ngọc liền ôm một tập bài thi tiến vào lớp: “Vu Hạ đem bài kiểm tra xuống phát cho mọi người. Bài thi này coi như bài thi cuối kỳ, không được phép trao đổi bài.”

Bên dưới nhất thời vang lên vài tiếng phản kháng thưa thớt, nhưng lại bị Ngô Thái Ngọc đảo mắt trấn áp.

Sau tiết tự học buổi tối, Vu Hạ phụ trách thu bài thi đem lên trên văn phòng.

Lúc Vu Hạ tới văn phòng, Ngô Thái Ngọc đang thu xếp lại bàn làm việc, thấy cô đến liền chỉ một vị trí trống trên mặt bàn: “Đặt ở chỗ này được rồi.”

“Vâng ạ.” Vu Hạ gật đầu nghe theo.

“À đúng rồi.” Ngô Thái Ngọc buông đồ vật trên tay đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Thành tích Toán của em gần đây không tồi, xem ra cô cho em và Quý Thanh Dư giúp đỡ nhau rất hiệu quả.”

Vu Hạ mím môi không nói chuyện.

“Hôm nay gọi em đến còn muốn nói với em một chút về chuyện trợ cấp học bổng cho học sinh nghèo.”

Vu Hạ gật đầu.

“Về chuyện học bổng nếu em vẫn duy trì thành tích ở top3 của khối thì cơ bản không có vấn đề gì. Còn về phần trợ cấp học sinh nghèo, mỗi lớp đều có suất giới hạn và em không phải là người duy nhất. Cái nói đến vẫn là dựa vào thành tích, em hiểu ý cô nói chứ?”

Lông mi Vu Hạ nhẹ run lên.

Nếu cô không hiểu sai ý tứ của Ngô Thái Ngọc thì là ngoài cô ra còn những người khác cũng xin trợ cấp, nếu thành tích của cô giảm xuống thì sẽ không có trợ cấp.

Vu Hạ gật đầu: “Em hiểu được thưa cô.”

“Em hiểu được là tốt rồi, sắp thi cuối kỳ rồi đừng phớt lờ.”

Vu Hạ cúi đầu nói: “Vâng.”

Đúng lúc này cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cửa: “Cô giáo Ngô.”

Là Trương Nguyệt Như.

Thấy thế Vu Hạ cũng không làm phiền nữa chào Ngô Thái Ngọc: “Vậy cô giáo Ngô em đi trước đây.”

Ngô Thái Ngọc gật đầu: “Đi đi.”

Vu Hạ quay người lại, Trương Nguyệt Như đã đứng gần rồi.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, nhưng Trương Nguyệt Như đối diện với ánh mắt của cô như đang lảng tránh.

Không biết vì cái gì mà dạo gần đây ánh mắt của Trương Nguyệt Như nhìn cô có hơi phức tạp.

Vu Hạ không nghĩ nhiều, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Buổi tối khi quay về phòng ngủ, Trương Nguyệt Như vẫn chưa trở về, cô cầm bình giữ nhiệt đổ hết nước đã bị nguội đi định ra ngoài lấy một ít nước ấm. Không ngờ vừa mở cửa liền đụng phải Trương Nguyệt Như, nước còn sót ở trong bình cũng đổ đầy tay cô.

Không biết có phải do tâm trạng của Trương Nguyệt Như đang không tốt hay không, cô ta lúc này phát cáu: “Cậu làm gì vậy? Cậu đi cẩn thận một chút có được không, quần áo ướt rồi thì tớ làm sao có thể mặc?”

Nói xong không đợi Vu Hạ phản ứng lại, Trương Nguyệt Như liền xoay người lao ra khỏi cửa.

“......”

Vu Hạ đứng tại chỗ nhìn cánh cửa bị đẩy ra ngơ ngác không biết làm sao.

Gần đây cô có chọc tức gì cô ấy không nhỉ? Hơn nữa rõ ràng là Trương Nguyệt Như không nhìn đường xông vào.

Sau khi tức giận chạy ra ngoài phòng, Trương Nguyệt Như cũng không có chỗ để đi liền trốn ở chỗ phơi quần áo cuối hành lang. Tầm này hầu như ít có người đến chỗ phơi quần áo, lúc trước bị bạn cùng phòng xa lánh hoặc đau khổ cô cũng thường trốn ở đây đợi một lúc.

Dọc đường đi, đầu cô toàn là những lời nói của Ngô Thái Ngọc ở trong văn phòng.

—–Các chính sách trợ cấp và học bổng đều đi cùng thành tích học tập.

—–Điểm của em chưa nằm trong top, cô cũng không giúp được em, em tiếp tục cố gắng thêm, cô tin em năm sau nhất định sẽ lấy được.

Sang năm.

Năm nay học bổng và trợ cấp không lấy được, sang năm liệu cô có còn được đi học nữa hay không.

Lúc này, điện thoại của Trương Nguyệt Như đột ngột vang lên.

“Alo mẹ.”

Người ở đầu điẹn thoại bên kia giọng điệu ôn hòa, nói bằng ngôn ngữ địa phương rất nhanh: “Nguyệt Như à, sắp thi cuối kỳ đã ôn bài đến đâu rồi?”

Trương Nguyệt Như cúi đầu, cũng dùng ngôn ngữ địa phương đáp lại: “Vẫn tốt ạ.”

Cô biết đầu dây bên kia vì sao lại gọi cuộc gọi này.

Mạng internet mười năm trước chưa phát triển lắm cho nên đa số mọi người đều gọi điện thoại, mà quê của Trương Nguyệt Như còn lạc hậu hơn một chút, trong nhà đều dùng điện thoại bàn, cả nhà cô có mỗi cô là có điện thoại di động. Và đó là chiếc điện thoại tiểu linh thông cũ cô mua ở một quán rượu trước khi vào trường.

Thấy đầu dây đối diện mãi vẫn chưa trả lời, nhưng cô có thể nghe được tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia—–

“Mẹ mau hỏi chị ấy chuyện học bổng đi, con còn đang chờ mua quần áo mới nữa! Mẹ____”

“Aiyo, tiểu tổ tông kiếp trước thật sự là mẹ thiếu con mà, đừng thúc giục mẹ hỏi ngay đây!”

“Nguyệt Như à, học bổng năm nay của bọn con bao giờ phát vậy, em con nhìn các bạn đi học cùng đều có giày mới. Con cũng biết hoàn cảnh trong nhà, con xem con có tiền đồ đi học ở thành phố lớn như vậy có thể mua cho em con một đôi giày mới được không?”

Hốc mắt Trương Nguyệt Như hồng hồng, nghẹn ngào một hồi lâu cô mới mang theo giọng điệu nức nở dùng giọng địa phương gọi: “Mẹ___”

Nghe vậy giọng điệu bên đối phương liền giảm xuống vài âm, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được giọng nói không hài lòng của bà: “Sao vậy? Tiền học bổng của con nhiều như vậy, mua cho em đôi giày cũng không được hả?”

Trương Nguyệt Như hít mũi, nâng tay lau nước mắt: “Mẹ, năm nay có thể không có học bổng rồi.”

“Sao lại có chuyện này?” Âm thanh đối diện cao hơn vài tông, giọng nói cũng sắc nhọn chói tai: “Có phải con không chú tâm học hành đúng không? Mẹ tốn nhiều tiền như vậy cho con đến thành phố lớn học tập mà con lại không lấy được học bổng, vậy nuôi con có lợi ích gì?”

“Mẹ, con không......”

“Được thôi được thôi, đừng nói nữa, không lấy được học bổng của học kỳ này, học kỳ sau cũng không được nữa thì mẹ cũng không có đủ tiền để cho con học trường đắt tiền như vậy!”

Trước khi tắt máy, đầu dây bên kia còn hung hăng nhổ vào ống nghe một câu: “Nuôi tốn tiền!”

Lúc Vu Hạ rửa mặt xong trở về, đang định đẩy cửa chợt nghe thấy phòng phơi quần áo bên cạnh phát ra tiếng nói chuyện. Nhưng giọng nói toàn là tiếng địa phương cô nghe không hiểu, hơn nữa cô cũng không muốn nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, liền trực tiếp đẩy cửa đi ra.

Qua một lúc lâu Trương Nguyệt Như mới từ bên ngoài trở về, hai người liếc nhau một cái, đều không nói chuyện tự đi làm việc riêng của mình.

Chuyện nhỏ ngày hôm nay Vu Hạ cũng không để trong lòng, từ lúc chuyển đến Vu Hạ cũng không dự định có thể thân thiết với Trương Nguyệt Như, bạn cùng phòng và bạn cùng lớp không giống nhau, trước mặt không ngại là tốt rồi.

Kỳ thi cuối kỳ đúng hạn tới.

Kết quả của kỳ thi được công bố vào ngày cuối cùng của tháng 12, thành tích môn Toán của Vu Hạ lần đầu tiên được 125 điểm lấy được vị trí thứ hai, bạn học đứng vị trí thứ hai trước kia cũng chỉ kém cô hai điểm thôi.

Nhìn hai cái tên lần lượt ở trên bảng điểm, Vu Hạ cảm thấy rất mỹ mãn, khóe môi cũng cong lên.

Từ ngày cô bắt đầu tới Nhất trung học, cô vẫn âm thầm đuổi theo anh, hôm nay rốt cuộc cũng có báo đáp rồi.

“Hạ Hạ!” Tống Dao vỗ đằng sau Vu Hạ một cái: “Chúc mừng cậu lần thi này đứng thứ hai nha!”

Vu Hạ nhẹ nhàng cong khóe môi, ngẩng đầu nhìn: “Cảm ơn.”

Lúc này cô mới nhìn thấy đằng sau Tống Dao còn có Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã.

Tống Dao: “Hạ Hạ, ngày mai nghỉ đông rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?”

Nói đến điều này Vu Hạ đột nhiên hơi lo lắng, nghỉ đông sẽ không thể ở lại trường học. Cô chỉ có thể quay lại ngõ Thanh Bình, nhưng hiện tại Vương Nguyệt Mai cùng Trương Văn Đông đã lãnh chứng rồi, chắc là sẽ không ở ngõ Thanh Bình nữa.

Vu Hạ lắc đầu: “Chắc là không có kế hoạch gì.”

“Như vậy hả!” Tống Dao gật đầu: “Vậy cậu có đón năm mới ở Lâm Giang không hay vẫn phải quay về phía Bắc?”

Vu Hạ cùng Tống Dao sánh vai đi ra ngoài cổng trường: “Cái này......tớ cũng không rõ, còn tùy vào mẹ tớ có lịch đi công tác hay không.”

Tống Dao cười: “Vậy đến lúc đó chúng ta liên hệ bằng điện thoại đi! Tớ năm nào cũng đón năm mới ở Lâm Giang, đến lúc đó sẽ gọi điện rủ cậu cùng nhau đốt pháo hoa.”

Vu Hạ gật đầu nói: “Được nha.”

“À đúng rồi.” Tống Dao quay đầu nhìn Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã: “Năm nay hai cậu có ở lại Lâm Giang đón năm mới không?”

Quý Thanh Dư: “Tôi không chắc chắn được, có lẽ sẽ tới thành phố B.”

Ông bà nội của Quý Thanh Dư ở thành phố B, người già thân thể không tốt, thành phố B bốn mùa như mùa xuân là nơi thích hợp để dưỡng già.

“Được thôi, vậy đến lúc đó liên hệ bằng điện thoại!” Tống Dao có chút uể oải: “Năm trước thiếu Giang Bình Dã, năm nay thiếu cậu, đã hai năm liên tiếp rồi chúng ta không tụ tập đốt pháo hoa!”

Nghe vậy Giang Bình Dã cười an ủi: “Cậu yên tâm, năm nay tớ sẽ túc trực 24h, chờ lệnh công chúa sai bảo!”

“Được thôi!” Tống Dao hất cằm.

Bốn người đi đến cái đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì tách ra, sau khi nói tạm biệt với Tống Dao và Giang Bình Dã, Vu Hạ và Quý Thanh Dư liền sánh vai đi về phía ngõ Thanh Bình.

Từ sau khi cô chuyển vào ký túc xá của trường học, đã rất lâu rồi không đi về nhà cùng với Quý Thanh Dư.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên khuôn mặt sạch sẽ của thiếu niên, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc không rõ tên, loại cảm xúc này vừa xa lạ lại quen thuộc.

Ngày cuối cùng của năm 2010, có thể cùng Quý Thanh Dư đi về nhà cũng coi như là điều may mắn, vẽ một dấu chấm tương đối hoàn hảo cho năm 2010.

Mà cô cũng thay đổi từ việc đuổi theo bước chân của cậu từ phía sau thành cùng cậu sánh vai đi về phía trước.

Dù sao vẫn là có tiến bộ.

Đi đến đầu ngõ, Quý Thanh Dư dừng chân, mở miệng: “Vu Hạ.”

Đột nhiên có âm thanh xuất hiện làm trong lòng Vu Hạ run lên, cô ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”

“Sổ ghi chép Toán học lần trước đưa cho cậu đã xem xong chưa?”

Vu Hạ bỗng sửng sốt: “Xem xong rồi.”

“Vậy thì đúng lúc.” Quý Thanh Dư lấy một cuốn sổ ghi chép mới từ trong balo ra đưa cho cô: “Ở đây tôi có một cuốn sổ mới, nghỉ đông cậu cầm về mà xem, có chỗ nào không hiểu thì có thể gọi điện cho tôi.”

Vu Hạ sững sờ, giơ tay nhận lấy cuốn sổ trên tay của Quý Thanh Dư, đột nhiên có cảm giác như đang bay trên bầu trời.

Sau khi đưa cuốn sổ ghi chép cho cô xong, Quý Thanh Dư liền không nói thêm gì nữa, “Tôi đi trước đây, cậu đi đường cẩn thận, khai giảng gặp.”

“Khai giảng gặp.”

Đầu ngõ đột nhiên nổi lên một trận gió, vài chiếc lá cây trên cành trơ trụi cũng rụng xuống.

Vu Hạ ôm cuốn sổ ghi chép kia đứng tại chỗ nhìn bóng dáng phía xa xa của cậu.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2010, ngày mai chính là ngày đầu của năm mới. Khoảng thời gian từ cuối năm cũ đến đầu năm mới được gọi là đêm giao thừa, có nghĩa là từ biệt quá khứ và chào đón một khởi đầu mới.

Lúc trước vẫn còn ở Giang Ninh, vào đêm giao thừa Trần Triệt luôn cầm một cây pháo bông đến tìm cô để kéo cô cùng đi đốt, nói là rũ bỏ cái cũ để đón cái mới.

Không biết Quý Thanh Dư có thói quen đón giao thừa hay không nhưng cô vẫn muốn nói—–

Quý Thanh Dư, năm mới vui vẻ.

Vu Hạ nói ở trong lòng.