Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 11




Nghỉ giữa giờ buổi sáng, Vu Hạ bị Ngô Thái Ngọc gọi vào văn phòng.

Vu Hạ: “Cô tìm em ạ.”

Thấy người tới, Ngô Thái Ngọc bỏ đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nói: “Đơn xin ở lại trường của em đã được duyệt rồi.”

Nói xong, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một túi văn kiện đưa cho Vu Hạ: “Khu nhà số 1, phòng 301, bên trong là đơn xin ở lại của em cùng chìa khóa phòng.”

Vu Hạ mấy ngày nay cũng mới biết được từ trong miệng của Tống Dao. Bởi vì là tỉnh trọng điểm, ký túc xá của nhất trung Lâm Giang rất đông người ở lại. Có rất nhiều học sinh ở thị trấn xung quanh đến học, nếu không có biện pháp đi lại bình thường đều có thể ở lại ký túc xá của trường.

Tầng một và tầng hai là ký túc xá của giáo viên, tầng ba đến tầng năm là ký túc xá của học sinh.

Vu Hạ gật gật đầu, khéo léo nói: “Cảm ơn cô Ngô.”

“Chìa khóa chỉ có một cái, em tự mình giữ cẩn thận. Để đề phòng, tốt nhất nên chuẩn bị riêng một cái. Hằng ngày, ký túc xá đóng cửa lúc 9h tối, cuối tuần kéo dài đến 10h. Nếu cuối tuần không trở về phòng cần phải đi xuống dưới tìm dì ở đó xin phép, em nhớ kỹ rồi chứ?”

Vu Hạ gật gật đầu: “Em nhớ rồi cô Ngô.”

Ngô Thái Ngọc: “Vậy thì tốt.”

“Cô giáo, vậy khi nào em có thể chuyển đến ở?” Bởi vì lần đầu nói dối Vương Nguyệt Mai cho nên Vu Hạ cấp bách hy vọng nhanh chóng được chuyển vào sớm.”

“Lúc nào cũng được.” Nói xong, Ngô Thái Học như chợt nhớ ra cái gì: “Đệm và chăn em có thể không cần chuẩn bị, đầu học kỳ có học sinh chuyển đến ở, nhưng sau không biết vì sao lại chuyển trường, chăn đệm của em ấy đã thanh toán xong hết rồi, em là người mới vào có thể trực tiếp dùng.”

Vu Hạ gật đầu: “Tốt quá cảm ơn cô. Lần trước em nói với cô chuyện xin học bổng đã có thông tin gì chưa ạ?”

Ngô Thái Ngọc: “Học bổng cần em cung cấp giấy chứng nhận hộ nghèo, phải đem giấy tờ nộp lên trên.”

Đầu ngón tay Vu Hạ nắm chặt lại, cô và Vương Nguyệt Mai mới từ Giang Bình đến đây, có thể lấy giấy chứng nhận chỗ nào? cũng không thể trở về Giang Bình tìm người chứng minh.

Cô mấp máy mím môi, có chút gian nan mở miệng: “Cái đó......cô giáo, trường chúng ta không còn trợ cấp khác sao? Trợ cấp không cần dùng đến loại giấy tờ này.”

Thành tích nhập học của Vu Hạ không tồi, người cũng thông minh, Ngô Thái Học cũng không giấu giếm: “Trường của chúng ta hằng năm cũng có học bổng, ba người đứng đầu trường sẽ được thưởng theo thứ tự là 5000 tệ, 3000 tệ và 1000 tệ. Em có nền tảng tốt, có thể cố gắng thử xem.”

Vu Hạ gật đầu: “Em sẽ cố gắng, cảm ơn cô Ngô.”

“Không có việc gì, có gì khó khăn nhớ nói với cô.” Nói xong, Ngô Thái Ngọc cầm lấy tập bài trên bàn làm việc: “Tiết sau giáo viên Sinh học có việc các em tự học, em đem bài thi xuống lớp phát cho các bạn. Sau đó thuận tiện đi thu bài tập Toán ngày hôm nay đem lên đây.”

Vu Hạ đưa tay nhận lấy: “Vâng, tạm biệt cô.”

Nói xong, Vu Hạ xoay người rời văn phòng.

Vu Hạ đi rồi, Ngô Thái Ngọc cùng cô giáo bên cạnh có quan hệ tốt hóng hớt nói: “Học sinh kia làm sao thế, phải xin học bổng trợ cấp sao?”

Ngô Thái Ngọc nhìn thoáng qua cánh cửa, yên lặng thở dài: “Tôi ở chỗ chủ nhiệm biết được đứa nhỏ đó bố mẹ ly hôn, sống cùng mẹ, mới đây mẹ em ấy lại sắp kết hôn.”

Một giáo viên khác khẽ “chậc” một tiếng: “Gia đình bố mẹ ly hôn thật đáng thương, đứa nhỏ ấy nhìn trông rất khiến người khác yêu thích.”

Ngô Thái Ngọc thu hồi ánh mắt cười nói: “Đúng vậy, thông minh ngoan ngoãn, thành tích tốt nữa! Giáo viên chúng ta có thể giúp được gì thì liền giúp thôi.”

Sau đó văn phòng có nhiều người vào hơn, Ngô Thái Ngọc cũng không nhiều lời, lại cúi đầu viết giáo án.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Vu Hạ mới thở phào một hơi, cô không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là với giáo viên. Tuy từ nhỏ tới lớn cô đều gặp được những giáo viên tốt bụng, nhưng bản năng của cô vẫn căng thẳng.

“Vu Hạ_____”

Vu Hạ lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu liền thấy Tống Dao ở phía trước.

“Sao thế Dao Dao?”

Tống Dao chạy tới nơi, hơi thở còn chưa thuận lại, cô bám vào cánh tay Vu Hạ há miệng thở gấp: “Tớ mới vừa trên lớp ngủ dậy, tan học tỉnh dậy không tìm thấy cậu đâu. Quý Thanh Dư nói cậu bị cô giáo Ngô gọi đi rồi, tớ liền qua đây.”

Vu Hạ cười xoa nhẹ phía sau lưng của cô nàng: “Tớ vừa mới ở văn phòng đi ra, làm sao thế có chuyện gì không?”

Tống Dao lắc lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là hôm qua trở về nhà nhìn thấy những linh vật ở đại hội Olympic mà lần đầu bố tớ đến Bắc Kinh mang về cho tớ. Còn dư một cái Ni ni(*), tặng cho cậu.”

(*)Ni ni: là con chim yến, tạo hình của Ni ni xuất phát từ những cánh diều chao lượn trên bầu trời Bắc Kinh.

Nói xong, Tống Dao từ trong túi đồng phục lấy ra một con linh vật màu xanh lá cây, đưa cho Vu Hạ: “Bố của tớ mang về tổng cộng năm con, tớ giữ lại một con, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã đều có một con. Một cái tớ tặng cho bạn thân cấp hai, một cái còn lại tặng cho cậu.”

Vu Hạ mở to mắt chớp một cái, lần đầu tiên cô được bạn bè tặng quà.

Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ cười nhận lấy: “Cám ơn cậu nha Dao Dao.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”Nói xong, Tống Dao nhìn thoáng qua thoáng qua thứ gì đó trên tay cô: “Cô giáo Ngô bảo cậu phát bài thi sao?”

Vu Hạ: “Ừ, cô giáo Ngô nói hôm nay giáo viên môn Sinh học có việc, tiết sau tự học ngồi làm bài thi.”

“Ồ, vậy được. Vậy đi thôi, trở về tớ phát cùng cậu.”

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi đến cửa phòng học liền chạm mặt Lương Tư Kì từ trong phòng học đi ra.

Bước chân Vu Hạ dừng một chút, không đi vào song song cùng Tống Dao, để lại bên cạnh khoảng trống một người có thể đi qua.

Nhưng Tống Dao không nhìn thẳng Lương Tư Kì, cô cố ý nâng cằm lên, giống như khổng tước kiêu ngạo đi thẳng qua người cô ta.

Lương Tư Kì thấy thế hung hăng trừng mắt liếc Tống Dao một cái, sau đó đi nhanh qua cửa, lúc đi qua Vu Hạ cô ta hung hăng đụng một chút.

Vu Hạ nghiêng người, xương bả vai trực tiếp va vào cánh cửa, cô đau đến mức thiếu chút nữa chảy nước mắt.

“Ôi thật không cố ý, lớp trưởng đi đứng thế nào lại không cẩn thận một chút vậy?”

Lương Tư Kì liếc mắt nhìn Vu Hạ một cái, tâm trạng lúc này mới cân bằng một chút, không kiếm chuyện nữa rồi xoay người bỏ đi.

Vu Hạ biết Lương Tư Kì khẳng định là vì chuyện chỗ ngồi lần trước, còn có chuyện chọn lớp trưởng khiến cô ta không thuận mắt, Vu Hạ cũng mặc kệ.

Tống Dao nghe thấy âm thanh quay đầu lại: “Làm sao vậy Hạ Hạ?”

Vu Hạ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”

Trở lại trên chỗ ngồi, Quý Thanh Dư nhìn thoáng qua bài thi trên tay Vu Hạ: “Phải kiểm tra?”

Vu Hạ: ‘Không phải, tiết sau giáo viên Sinh học có việc, tự học.”

Quý Thanh Dư thản nhiên “À” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Vu Hạ hiện tại cũng không rảnh suy nghĩ lung tung, trong đầu đều là việc buổi chiều dọn dẹp chuyển đồ vào phòng cùng với chuyện học bổng. Với tình trạng học tập của cô, đoán chừng là không lấy được học bổng.

Cô ngồi vào chỗ của mình và chia bài thành ba tổ dựa theo số người trong mỗi tổ, sau khi chuông reo, Vu Hạ đem bài thi đứng trên bục giảng: “Tiết này giáo viên Sinh học có việc, lớp chúng ta tự học.”

Nói xong, Vu Hạ đem bài thi đặt ở bàn đầu mỗi tổ, từ bàn đầu tiên theo thứ tự truyền đến bàn cuối cùng.

Nền tảng môn Sinh của Vu Hạ không tồi, nửa phần đầu bài thi đối với cô không có gì khó khăn, nhưng làm đến gần cuối cô lại gặp khó khăn lớn ở câu hỏi về đường di truyền.

Chuông tan học vang lên, các bạn học đều đem bài từ phía dưới truyền lên. Từ bạn học của bàn đầu tiên lần lượt đặt bài thi lên bục giảng, cuối cùng sẽ từ Vu Hạ thu lại mang tới văn phòng.

Nhưng lần này Vu Hạ chưa giải được câu hỏi cuối đề, làm nửa ngày cũng không giải được.

Cô ngẩng đầu dùng bút chọc chọc Tống Dao: “Dao Dao cậu đã làm xong chưa?”

Tống Dao: “Làm xong rồi nha, sao vậy?”

Vu Hạ mấp mím môi: “Có thể làm phiền cậu giúp tớ thu bài tập toán của ngày hôm qua được không, cô giáo Ngô bảo tớ hết tiết này nộp lại cho cô. Tớ vẫn còn một chỗ vẫn chưa làm xong.”

Tống Dao hết sức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

“Cám ơn cậu Dao Dao.”

Nói xong Tống Dao khoát tay, liền đứng dậy giúp cô thu lại bài tập.

Tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên mặt Vu Hạ hai giây, thấy vẻ mặt chăm chú của cô, không nói gì.

Tống Dao rất nhanh liền giúp Vu Hạ thu bài tập xong, chỉ còn lại của cô và Quý Thanh Dư.

Tống Dao đem bài tập đặt trên bục giảng, trở về hướng tới chỗ Quý Thanh Dư nói: “Bài tập.”

Quý Thanh Dư cầm lấy bài tập trên bàn, lướt qua Vu Hạ, từ trên đầu cô đưa cho Tống Dao. Cũng không nghĩ Tống Dao không đỡ được, hai người đồng thời thả tay, điện quang thạch hỏa phát ra trong lúc đó(*), sách bài tập trực tiếp đập trên đầu Vu Hạ.

(*)Điện quang giữa đá và lửa: nguyên văn là 电光火石之间 chỉ ánh sáng của điện và lửa của đá, ý chỉ thời gian diễn ra nhanh.

“A____”

Vu Hạ hoảng sợ, theo bản năng rụt đầu lại.

Trong nháy mắt sách bài tập rới xuống, Quý Thanh Dư nhanh tay đỡ được mới tránh làm cho Vu Hạ bị đập lần thứ hai.

Thấy thế, Tống Dao khẩn trương nói: “Hạ Hạ xin lỗi thực xin lỗi, cậu không sao chứ, đều tại tớ cầm không chắc, cậu thế nào rồi?”

Vu Hạ lắc đầu an ủi cô: “Không có việc gì không có việc gì, thực sự không đau.”

Tống Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, bài tập tớ đã thu xong giúp cậu rồi, tớ đi vệ sinh một cái, trở về cùng nhau giúp cậu mang bài tập xuống văn phòng.”

Sau khi Tống Dao đi rồi, Vu Hạ vội vàng làm xong câu hỏi cuối cùng, cũng không chú ý tới những người khác. Ngay khi cô viết xong chữ cuối cùng, lúc cất bút đi, bên cạnh đột nhiên âm thanh Quý Thanh Dư truyền đến: “Cậu thực sự không sao?”

Vu Hạ sửng sốt, cô kìm lại cảm xúc hỗn loạn của mình, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, một quyển bài tập có thể đau được bao nhiêu.”

Nói xong, Vu Hạ cầm bài thi đến bục giảng sắp xếp lại, lại đặt một quyển sách bài tập toán lên. Ngay tại lúc Vu Hạ xác nhận lại nhân số chờ Tống Dao trở về____

Tầm mắt đột nhiên nhiều hơn một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Hô hấp Vu Hạ ngừng một lát, gần như trong nháy mắt não cô liền hiện ra bộ dáng chủ nhân của đôi tay này.

Lúc cô ngẩng đầu nhìn, Quý Thanh Dư đang sắp xếp lại những cuốn bài tập dày cộm trong tay.

Vu Hạ đột nhiên không biết cậu muốn làm cái gì: “Quý Thanh Dư? Cậu làm gì vậy?”

Động tác Quý Thanh Dư không ngừng lại, tầm mắt thản nhiên nhìn qua: “Không phải là muốn đem sách bài tập đến văn phòng sao?”

“.....”

Vu Hạ trong lòng bồn chồn, có chút không thể tin được vào suy đoán của mình.

Ý của Quý Thanh Dư là muốn giúp cô cầm sách bài tập?

Phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ khoát tay nói năng có chút lộn xộn: “Không cần đâu, như vậy rất làm phiền cậu. Vẫn còn thời gian, tớ chờ Dao Dao về đi nộp là được.”

Khóe miệng Quý Thanh Dư khẽ nhếch lên, chậm rãi đem toàn bộ sách bài tập lấy đi: “Không có việc gì, không phiền toái, coi như nhận lỗi___”

“......Cái gì?”

“Thay sách bài tập của tôi”