Tuyết dạ khúc câu hồn
(Khúc hát đêm tuyết câu hồn người)
Xà Hạt phu nhân vẫn một bộ dáng cũ, cho dù huyết hoa vẫn còn bay đầy trời, cũng không hề thấy nữ nhân này bớt phóng túng đi chút nào.
Một thân cung trang phấn hồng triệt để đem vóc dáng ngực ưỡn mông cong ngạo nhân phô bày đến cực điểm, mức độ siết chặt cỡ này, Đỗ Lân có chút lo lắng ả ta không chừng sẽ bị suyễn khí mất.
Tiết đông trời lạnh giá như vậy, trong một đám thuần độc mỗi một giống nam nhân, bỗng nhiên lại xuất hiện một đóa tiên hoa xinh đẹp diễm lệ tột cùng thế này, cho dù có chán ghét nữ nhân này đến thế nào, toàn bộ trên dưới trong trang kể cả ba *** tặc kia vẫn không cầm lòng được mà nhất tề soàn soạt đưa ánh mắt tất cả đều tập trung trên người Xà Hạt phu nhân.
Xà Hạt phu nhân đắc ý cười duyên, lại càng ưỡn ưỡn bộ ngực to một cách khoa trương ra, quả nhiên lập tức trông thấy mặt mũi đám hán tử nghẹn đỏ tập thể.
“Từ lần bái biệt dạo trước, đã qua mấy tháng rồi, mấy tháng không được thấy mặt quân, nữ gia thật sự là nhớ nhung điên cuồng a…”
Giang Vô Bạn lười nghe nữ nhân này lải nhải, y chỉ cần vừa nhác thấy thân ảnh phấn hồng kia, thậm chí chỉ cần là màu phấn hồng thôi cũng đủ để khiến y kiềm chế không được cảm giác tàn bạo bùng nổ trong cơ thể, bây giờ còn nhìn thấy người thật, lẽ nào lại có thể nhịn xuống cho cam?
Bên tai bị ngôn ngữ tràn ngập khiêu khích của Xà Hạt phu nhân kích động, hơn nữa hôm nay còn thật sự bị Đỗ Lân chọc điên, Giang Vô Bạn hừ lạnh một tiếng, tuấn nhan xanh xám, quăng thẳng Đỗ Lân ra đằng sau, cầm kiếm xông lên phía trước!
“A a…… A u!” Đỗ Lân vừa bay trong không trung vừa thét chói tai, hướng thẳng đến hai cái lưỡi búa to khủng khiếp của Giang Tam mà lao vào!
A a a, Giang Vô Bạn! Lão tử thật sự không hãm hại ngươi, cũng không hề có ý định giao người cho ba tên cầm thú kia, vì sao vì sao, ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy?
Hắn vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Giang Tam đứng dưới đang cười đến nghiến răng nghiến lợi, một hàm răng trắng khiến tâm linh người ta phải run rẩy, Giang Tam còn chê ức hiếp hắn bấy nhiêu vẫn chưa đủ, cố ý đánh hai lưỡi búa khổng lồ kia vào nhau, phát ra tiếng kim loại leng keng sắc nhọn!
Ô oa… Cái mạng nhỏ này xong rồi!
“Bảo vệ tốt Đỗ Lân!”
Ngay khi hai lưỡi búa khổng lồ sắp chém tới yêu nghiệt kia, thì mệnh lệnh của Giang Vô Bạn cũng vừa vặn truyền đến, Giang Tam kêu lên hai tiếng tiếc nuối tràn trề, nhưng vẫn phải đành vươn bàn tay to như quạt hương bồ ra, túm lấy cổ áo Đỗ Lân đang bay về phía mình, hệt như túm cổ một con mèo nhỏ.
“Hô…” Toàn thân Đỗ Lân đều bị dọa đến kiệt sức, nhịn không được tức giận nói: “Mẹ kiếp! Nói sớm hơn một chốc thì sẽ chết a? Này không phải là giày vò người ta quá trắng trợn sao?”
“Hửm?” Một tiếng hừ lạnh rất có lực uy hiếp từ trên đầu vọng xuống, Đỗ Lân sợ run cả người, lúc này mới ý thức được bản thân đang nằm trong tay kẻ trung thành với trang chủ đến chết, “Ách, ha ha… Ta là nói Giang đại kiếm khách anh minh thần võ, võ công cao cường, Xà Hạt phu nhân đến tận cửa chỉ có thể là tự tìm cái chết…” Vừa nói vừa trưng ra trước mặt Giang Tam một bộ mặt nước mắt lưng tròng, trực tiếp khiến người nào đó xem đến da gà một trận xông não, trở tay quẳng luôn Đỗ Lân xuống mặt đất!
“Đau!” Đỗ Lân bị ném chúc đầu xuống đất, đau đến nỗi nước mắt lập tức trào quanh hốc mắt.
“Đẹp trai quá nha” Vừa lúc bên kia truyền đến âm thanh say mê khiến người ta nổi da gà toàn thân, Đỗ Lân quay sang, chỉ thấy ba *** tặc đã bị trói gô, hai tròng mắt tập thể phát sáng, một tên nhìn chằm chằm Giang Vô Bạn ở đằng kia bạch y tung bay, đang đấu cùng Xà Hạt phu nhân, một tên thì nhìn chằm chằm Phúc quản gia đang liều mạng đánh người ở phía trước, tên cuối cùng lại nhìn chằm chằm Giang Tam nắm trong tay hai lưỡi búa to đùng, mang tiếng là trang đinh nhưng ngược lại càng giống thổ phỉ hơn.
Chảy nước miếng với Giang Vô Bạn thì gọi là bình thường, vốn Giang Vô Bạn tuấn mỹ đến độ thiên giận nhân oán, tư thế di chuyển võ học gia truyền lại ưu mỹ tiêu sái, kiếm thế sắc bén bá đạo như vậy, giờ phút này cùng người ta động thủ, dáng điệu kia, khí thế kia, ngay cả Xà Hạt phu nhân đã từng kinh qua vô số nam nhân hai mắt cũng phải rực sáng lang quang (lang: sói), càng không cần nói đến những kẻ khác.
Nhưng chảy nước miếng với Giang Tam… và chảy nước miếng với Phúc quản gia, cái này hoàn toàn không thể gọi là bình thường.
Phúc quản gia hiển nhiên là bị tên *** tặc to lớn kia nhìn đến lông tơ khắp người dựng đứng, liền đi đến hung hăng đạp thứ kia hai cước, thanh âm lạnh lùng nói, “Yên phận đi!”
Tráng hán lập tức phát ra tiếng kêu sung sướng đến cực điểm, “Ai u, hảo oan gia, thêm hai cước nữa đi”
Quai hàm của Đỗ Lân bật ra một tiếng “cạch”, tròng mắt trừng to muốn rớt luôn ra ngoài!
“Ô…” Nhóm trang đinh xung quanh sức chống cự kém cỏi, lập tức lao sang một bên nôn mửa.
Khuôn mặt Phúc quản gia hết biến xanh lại hóa đen, vung tay áo, phong bế á huyệt của tráng hán *** tặc kia lại.
Lão nhân gia đáng thương, tuổi tác đã cao như vậy, vẫn còn bị *** tặc đùa giỡn, chỉ sợ sau này sẽ phải gặp ác mộng một thời gian khá lâu đây.
Giang Tam bên kia vốn cũng định cho tên *** tặc đang nhìn mình chăm chăm hai cước, lúc này trông thấy cảnh đó, lập tức rút chân về.
Đỗ Lân lại nhớ đến những mô tả mới vừa rồi của ba con cầm thú này, nhất thời rùng mình hai ba cái, cảm thấy thời tiết hôm nay thật sự là càng ngày càng lạnh, thực làm cho người ta chịu không nổi.
Mà tình hình chiến đấu bên kia cũng đã đến hồi gay cấn.
Lụa dài trên người Xà Hạt phu nhân vũ động như rồng, Giang Vô Bạn kiếm bay như hồng (cầu vồng), động tác võ công của hai người đều đẹp đẽ thuộc hàng nhất phái, trong lúc giơ tay nhấc chân mỹ diệu phi thường, tất cả mọi người đều xem đến hoa mắt mê mẩn, không còn tự chủ.
Giang Vô Bạn lúc bấy giờ đã lĩnh hội được kiếm quyết gia truyền tầng thứ bảy, thực lực tăng cao, Xà Hạt phu nhân võ công mặc dù cao, nhưng trong giờ phút này cũng chỉ có thể cùng y đánh ngang tài ngang sức. Huống chi sở trường của Xà Hạt phu nhân không phải là nội lực, đánh lâu đối với ả chỉ có bất lợi, Giang Vô Bạn nội lực thâm hậu, chỉ cần một lúc sau, tình hình ngang tài ngang sức này tất sẽ bị phá vỡ!
Người bên ngoài đều tập trung *** thần xem hai đại cao thủ tranh đấu, còn Đỗ Lân, lại thừa dịp Giang Tam phụ trách trông coi mình đang phân tâm, nằm rạp xuống bò đi, muốn như vậy mà trốn.
Đáng tiếc, hắn tính toán thời gian không chuẩn, Xà Hạt phu nhân mắt thấy cứ tiếp tục thế này sẽ không chiếm được thế thượng phong, đã bắt đầu thay đổi sách lược.
“Hi hi, Giang lang, thật không nghĩ tới ngươi cư nhiên trở nên nhiệt tình như thế, ra sức như vậy, sợ không giữ được ta ở lại hay sao?Hi hi… Thật ra nha, chỉ cần một câu của Giang lang, ta sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại, mặc cho ngươi “xử lý”, thế nào hả?”
Một lời nói ra vừa ngọt ngào lại vừa mềm dẻo, nói đến khiến tiểu tâm can của người khác phải lắc lư lắc lư dao động, lại còn cố ý nhấn mạnh ngữ khí vào hai chữ “xử lý”, càng khiến cho người ta tâm thần nhộn nhạo, trên mặt sung huyết.
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Đỗ Lân rung động, hắn tham tình đến tột cùng như thế, tất nhiên là so với những người khác phải mẫn cảm hơn rất nhiều, trong lúc nhất thời tâm trạng hỗn loạn, động tác chạy trốn cũng vì vậy mà ngừng lại.
Về phần ba *** tặc kia, mắt đưa mày lại, cho dù đi trên con đường nam sắc, nhưng đối với loại mị hoặc chết người này tự nhiên vẫn là cầm lòng không đậu!
Người ngoài như thế, nhưng Giang Vô Bạn tâm vẫn cứng như sắt thép, không mảy may dịch chuyển. Y chán ghét Xà Hạt phu nhân trước mặt, yêu mến Đỗ Lân ở phía sau, đương nhiên sẽ không có phản ứng với sự khiêu khích ở trình độ này, ngay lập tức kiếm khí như mưa rào, chỉ nghe thấy tiếng leng keng âm vang, lụa mỏng Xà Hạt phu nhân dùng để kiềm chế y lập tức bị chia năm xẻ bảy!
Xà Hạt phu nhân lui về phía sau ba bước, xung lực tan biến, khóe miệng thế nhưng vẫn như cũ ẩn chứa một nụ cười, kiều mỵ nói: “Giang lang, tuy rằng ngươi không hề biết thương hương tiếc ngọc, nhưng càng như vậy, ta lại càng thích ngươi, càng khao khát ngươi đến cùng… Hi hi hi… Hi hi hi…”
Đang cười cợt, bỗng nhiên có một tiếng rít bén nhọn vang lên, màng nhĩ của mọi người “oang” một cái, ý thức nhất thời bị chấn động hỗn loạn.
Không ổn!
Quần áo Xà Hạt phu nhân phấp phới tung bay như bướm lượn, tư thế mỹ diệu, động tác muốn có bao nhiêu lớn mật thì có bấy nhiêu, loại động tác người khác làm ra cả mười phần *** loạn, nữ nhân này làm ra lại càng cám dỗ đủ điều, lúc này còn thêm Tiêu hồn âm, nghe vào khiến cho mọi người xung quanh huyết khí cuồn cuộn, cho dù là Giang Vô Bạn cũng không chịu được mà thầm rùng mình!
Nữ nhân này…
Giang Vô Bạn lạnh lẽo gắt một tiếng, “Bịt tai lại! Vận chuyển nội lực!”
Trong lòng y biết rõ sức lực Đỗ Lân yếu kém, sợ hắn không thể chống đỡ được Tiêu hồn âm cao vút đột ngột này, vội vàng quay lại nhìn qua, đã thấy Đỗ Lân quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bịt hai tai kín mít, thân thể lại không ngừng phát run.
Giang Vô Bạn hiện tại rất muốn đến bên cạnh bảo hộ hắn, nhưng nếu không trừ khử Xà Hạt phu nhân trước mặt chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái, cân nhắc trước sau, Giang Vô Bạn nghiến răng, nội lực gia tốc lưu chuyển toàn thân, thế tiến công của trường kiếm trong tay càng thêm mãnh liệt.
Xà Hạt phu nhân thế nhưng lại không dùng phương thức cùng y đánh đến ngươi sống ta chết, xoay chuyển thân pháp khéo léo trốn tránh, xướng lên một khúc ca, tiếng ca kiều mỵ ai oán, pha lẫn Tiêu hồn âm, uy lực tất nhiên là tăng nhiều.
Uy lực Tiêu hồn âm tăng mạnh, Giang Vô Bạn chỉ cảm thấy ngực khó chịu, khóe mắt liếc về phía đám trang đinh công lực không đủ đang lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ, ngây ngô cười lung lay lảo đảo đi hướng về phía bọn họ bên này, lập tức thét một tiếng dài, xuyên kim liệt thạch (xuyên qua sắt thép, đá nứt đôi), tức thì áp chế được tà âm kia!
“A…”
“Ta đây là…”
Nhóm trang đinh giật mình một cái, tức khắc từ trong Tiêu hồn âm bừng tỉnh dậy!
Trong lòng Giang Vô Bạn thầm thở phào, lại nghe tiếng ca của Xà Hạt phu nhân càng thêm mềm mại, ý niệm *** tục trong bài ca cũng càng thêm nồng đậm, mà đôi mắt câu hồn cũng hướng về phía y dồn dập chuyển giao làn thu thuỷ, ngay lập tức sắc mặt y nghiêm lại, trường kiếm trong tay run lên, theo kiếm thế, vận chuyển nội lực cao giọng thét dài, gắng gượng đem những *** từ diễm cú này đánh cho tan tác.
Nhóm trang đinh đằng sau liều mạng chống cự, Tiêu hồn âm không thể coi thường, mặc dù có Giang Vô Bạn ở phía trước chống đỡ, nhưng vẫn khó mà ngăn cản Tiêu hồn âm ngày càng cao, ngày càng lợi hại!
Ngay lập tức, mỗi một người đằng sau đều nhanh chóng khoanh chân vận công, tận lực chống đỡ.
Mà ba *** tặc kia, thật đáng thương, bị điểm huyệt đạo lại bị trói gô, nghe thấy Tiêu hồn âm, vốn tính *** so với người thường đã dồi dào cuồn cuộn không ngớt, giờ chỉ khiến bọn chúng bị giày vò đến chết đi sống lại.
Đỗ Lân trong đầu một màn mờ mịt, nội lực của hắn không đủ, đám người Giang Tam trọng ngoại công không trọng nội công, chỉ có thể tự bảo vệ mình, làm sao còn khả năng quan tâm đến hắn? Lúc này bị Tiêu hồn âm kích thích, dục hỏa trong cơ thể tăng vọt, trong đầu không ngừng hiện ra đủ loại hình ảnh phiên vân khúc vũ, mà trong đó nhiều nhất là hình ảnh cùng Giang Vô Bạn tuấn mỹ hơn người, toàn thân tràn đầy cảm giác cấm dục kia.
Hắn nhìn thấy Giang đại kiếm khách đưa tay tháo đai lưng, da thịt trước ngực vốn luôn được che đậy lập tức loã lồ ra hơn phân nửa. Tiếp theo lại duỗi tay làm cho áo ngoài rớt ra, cần cổ đường nét duyên dáng, tấm lưng phía sau được bao phủ bởi một lớp cơ thịt mỏng, tràn ngập cảm giác lưu sướng, thắt lưng gợi cảm chỉ khiến người ta muốn phun máu mũi, cặp mông thon gầy, kiếm tiên vô cùng sắc bén, khó có thể tiếp cận kia lại dùng tư thế mê người phạm tội như vậy chậm rãi trầm mình vào trong suối nước nóng, tình huống giống hệt với những lần hắn lén chạy tới coi trộm khiến cho Đỗ Lân rốt cuộc khó có thể khống chế được nữa, đứng dậy, bổ nhào về phía mỹ nhân lay động lòng người.
“Tiểu mỹ nhân… Giang đại kiếm khách…” Đỗ Lân từ trên mặt đất bò lên, lung lay lảo đảo đứng dậy, trên mặt ngây ngô cười lộ ra vẻ say mê không gì sánh được, không đợi mọi người kịp thích ứng với tình hình, thân hình hắn vụt qua, chỉ trong nháy mắt đã bay đến quấn lấy Giang Vô Bạn!
Giang Vô Bạn nghe thấy phía sau có tiếng gió chợt nổi lên, không khỏi sửng sốt, kiếm trong tay theo bản năng vung ngang ra đằng sau, lại nghe đến câu “Tiểu mỹ nhân” kia, đành miễn cưỡng thu hồi!
Đương lúc say mê giao chiến, sao có thể cho phép y phân tâm? Xà Hạt phu nhân cười duyên một tiếng, ngọc chưởng trắng tuyết liền lao về phía Giang Vô Bạn, người cũng thuận thế mà nhảy vào lòng Giang Vô Bạn luôn!
“Ngươi…” Cảm giác khó chịu khi thân thể tiếp xúc làm cho Giang Vô Bạn vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, còn có cảm giác ghê tởm, trong chớp nhoáng nhớ lại lần đó thất thủ bị bắt, cùng với nhục nhã khi ở Cực Lạc cung! Lập tức nội lực toàn thân không thể khống chế điên cuồng dâng lên, chỉ còn chờ đánh cho *** phụ này thành trọng thương, không ngờ phía sau Đỗ Lân đã nhào tới!
“Giang đại kiếm khách…”
Theo sau tiếng rống ngọt ngây lại tràn ngập một loại hương vị nào đó, thắt lưng cứng ngắc, Giang Vô Bạn đã bị Đỗ Lân từ phía sau ôm chặt!
Giang Vô Bạn kinh hãi, cưỡng ép thu về nội lực đang tuôn ra dữ dội, lập tức bị nội lực cắn trả, ngực y chấn động, trong họng ngọt ngọt, kém một chút đã phun ra một ngụm máu tươi! Trong lúc Giang Vô Bạn cắn chặt răng, đem huyết áp chặn trong miệng, Xà Hạt phu nhân đã nhào vào trong lòng y, tay phấn lần mò, ôm lấy cổ Giang Vô Bạn, dùng sức kéo một cái, bất ngờ không kịp đề phòng, đầu của Giang Vô Bạn đã bị ả kéo xuống thấp, Giang Vô Bạn hai mắt hoa lên, môi bị một nơi mềm mại tương tự lấp kín.
Đây… Đây đây đây…
Hương vị son phấn nồng đậm từ trên người đối phương truyền đến, Giang Vô Bạn cắn răng, nhất định không chịu nhả, chỉ sợ đầu lưỡi của đối phương tiến vào, lại không ngờ Đỗ Lân bị Tiêu hồn âm mê muội, ôm lấy lưng y, vuốt ve trước ngực y.
Giang Vô Bạn trong lòng run lên, khớp hàm không tự chủ được khe khẽ mở ra, lập tức liền cảm thấy đầu lưỡi đối phương dò xét tiến vào!
Xà Hạt phu nhân chính là cao thủ đã từng đứng giữa vạn bụi cỏ, chỉ cần cánh cửa sinh tồn còn hơi hé mở, đương nhiên sẽ có phương pháp thi triển, kỹ thuật của ả so với Đỗ Lân cao hơn rất nhiều, một khi đã dồn hết tâm trí vào làm, Giang Vô Bạn làm sao chống cự được? Hơn nữa phía sau còn bị Đỗ Lân mơ hồ trêu chọc vài cái, cơ thể mới vừa mây mưa không khỏi bắt đầu nóng lên.
Bất quá may mắn là võ công mà y tu tập không phải chuyện đùa, chẳng qua chỉ là hoảng hốt trong nháy mắt, ý thức sẽ lập tức trở về, thế nhưng chính là trong nháy mắt này, có thể làm được rất nhiều chuyện!
Nhận ra Giang Vô Bạn đang dần khôi phục ý thức, Xà Hạt phu nhân trong lòng thầm mắng một tiếng, đầu lưỡi lần mò, lập tức đưa viên thuốc đã sớm giấu ở dưới lưỡi vào trong miệng Giang Vô Bạn!
“Ngươi…” Giang Vô Bạn trở tay một chưởng đánh *** phụ kia văng ra, nhưng viên thuốc đã trôi xuống họng!
“Ô…” Giang Vô Bạn đang định ép nhả viên thuốc ra, Xà Hạt phu nhân lại cười thành tiếng, Tiêu hồn âm một lần nữa vang lên, dẫn đến Đỗ Lân phía sau đang ôm lấy thắt lưng của Giang Vô Bạn ngày càng táo tợn, khiến cho Giang Vô Bạn bị phân tâm, nội lực tụ khởi lập tức tiêu tán, mà viên thuốc cũng hoàn toàn trôi xuống bụng!
Lúc này, đám người phía sau mới miễn cưỡng chậm chạp khống chế được Tiêu hồn âm mà lao đến.
“Trang chủ!” Chúng trang đinh thất kinh nhìn thân ảnh tuyết trắng kia lâm vào khốn cảnh.
“Trang chủ!” Phúc quản gia là người đầu tiên thoát khỏi Tiêu hồn âm vội vàng tấn công về phía Giang Vô Bạn bên kia.
“A a a! Dâm phụ thối tha, ta chém chết ngươi!” Giang Tam nắm chặt hai lưỡi búa to, phóng nhanh về phía trước!
“Hi hi hi–” Xà Hạt phu nhân vung tay lên, một nắm bột phấn màu đỏ lập tức nổ tung trong không trung, nhanh chóng tan vào hư không!
“A?”
“Hô?”
“Oa…”
Mọi người không thể tin yếu ớt ngã xuống đất, công lực thần tốc tiêu tán, tứ chi cũng dần dần trở nên vô lực.
“Ngươi đồ *** phụ…”
“Hi hi…” Cổ tay Xà Hạt phu nhân run lên, lụa đỏ không biết từ nơi nào xuất hiện bay lượn, vòng quanh cơ thể bọn hắn qua lại xoay tròn, trông giống một đống xúc tu hơn, nhìn thế nào cũng thấy thật quỷ dị!
“Ô a a a… Đồ nhện *** a a!” Mọi người la lối om sòm! Nhưng còn chưa kịp đợi cho kinh ngạc kết thúc, tiếp theo đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc y nhân nhất thời làm cho bọn họ kêu còn lớn hơn nữa, “Hắc y sát thủ!”
“Các ngươi cư nhiên còn thông đồng…” Giang Vô Bạn vận chuyển nội lực, nhưng vẫn không thể áp chế cảm giác khô nóng chết người trong cơ thể, đau đớn giống như từng thớ gân sợi mạch bị thiêu bỏng, cùng cảm giác nôn nóng từ nơi khó có thể mở miệng truyền đến, làm cho sắc mặt y trắng bệch như tuyết.
Thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng!
Một cảm giác váng vất có thể coi là quen thuộc cũng có thể không, nhưng tuyệt đối không phải chưa từng trải qua, thủ phạm vừa khiến thân thể y lung lay sắp đổ, hương vị còn vương lại trên môi, không đơn giản chỉ là son phấn thông thường.
Đây là…rượu!
Giang Vô Bạn trong lòng nhất thời hoảng sợ.
Độc dược này nọ y còn chống cự được, nhưng nếu là rượu… Thứ này quả thực có thể xem như là tử huyệt lớn nhất của y, phải chống cự như thế nào đây? Y đến tận bây giờ vốn là chống cự không được…
“Hi hi hi, ta bất quá chỉ là một nữ tử yếu đuối, sau khi Cực Lạc cung bị Giang lang phá bỏ, ta không còn nơi nương thân… Bây giờ nếu không tìm một chỗ dựa vững chắc, vậy thì ta đến tột cùng phải làm sao mới có thể tiếp tục sinh tồn được trong chốn giang hồ hiểm ác này đây?”
Nói đến đây, tuy rằng đối với Giang Vô Bạn là tưởng niệm không nguôi, trong ánh mắt Xà Hạt phu nhân vẫn không nhịn được hiện lên vẻ tàn nhẫn! Mà loại phẫn nộ này, một nửa phát tiết bằng khát vọng sau khi bắt được Giang Vô Bạn sẽ trừng phạt y như vậy rồi như vậy, còn nửa kia sẽ cho tình địch Đỗ Lân hưởng thụ!
Có lẽ nỗi oán niệm này thật sự quá mức mạnh mẽ, đến mức Đỗ Lân trước đó vốn đang bị Tiêu hồn âm mê hoặc khiến thần hồn điên đảo giống như có một vết nứt, lập tức tỉnh táo lại.
“Đây… Đây…” Đỗ Lân lúc này mới phát hiện mình đang ôm chặt lấy thắt lưng Giang Vô Bạn, mà trên người vị kiếm khách cứng nhắc này còn nóng hầm hập, thân thể run lên nhè nhẹ, cho thấy tình huống hiện tại không hề tốt chút nào.
“Giang đại kiếm khách, ta… Ta sợ quá…” Đỗ Lân khẩn trương tìm lấy một cái cớ, tiếp tục danh chính ngôn thuận ôm Giang Vô Bạn càng chặt hơn.
Hắn mặc dù thật ra có chút bất mãn thậm chí là sợ hãi với Giang Vô Bạn, nhưng trong tình hình hiện tại, hắn biết phương pháp này là lựa chọn đúng đắn nhất.
Giang Vô Bạn không biết là nên thở phào, hay lại càng khẩn trương hơn nữa.
Viên thuốc không rõ tên trong bụng làm cho cả người y khô nóng, thậm chí ngay cả đứng cũng thực khó khăn. Nếu không có Đỗ Lân chống đỡ phía sau, chỉ sợ sẽ lập tức ngã xuống.
Thế nhưng Đỗ Lân cách y gần như thế, bị người mình thích ôm chặt chẽ như vậy, khiến cho dục niệm do rượu và dược lực thúc đẩy mà càng thêm tràn đầy…
Hơn nữa trong khoảng thời gian này hàng đêm sênh ca, tâm tình bất đồng trải qua tình huống bất đồng, tự nhiên sẽ có hiệu quả bất đồng.
Giang Vô Bạn hít sâu một hơi, đây hoàn toàn chính là thời điểm khảo nghiệm định lực của y…
Tuy rằng y hiện tại rất muốn chém Xà Hạt phu nhân ra thành tám khúc, nhưng tình hình trước mắt đối với y mà nói là phi thường không ổn… Nhìn lướt qua cơ quan bố trí trong sân, phần lớn đại bộ phận đã dùng qua rồi, không thể dùng lại được.
Mà dược phấn Xà Hạt phu nhân vừa tung ra, cũng đã làm cho nhóm trang đinh toàn bộ đều yếu ớt nằm trên mặt đất!
Đáng hận! Đáng hận đáng hận!
“Ba tên *** tặc kia là ngươi phái đến?”
Thanh âm bình tĩnh lãnh đạm khiến Xà Hạt phu nhân sửng sốt.
Sao lại thế này? Tại sao lại không có phản ứng?
Viên thuốc nằm trong bụng y không phải là trái cây rau củ, hơn nữa ả còn đặc biệt tăng thêm liều dùng!
Y đang kéo dài thời gian!
Xà Hạt phu nhân trong lòng đã định, che miệng cười duyên nói: “Thiếp biết rằng nô tài trong trang của Giang lang đối với thiếp hiểu lầm sâu đậm, bất đắc dĩ quá mới phải để cho ba người kia đến dò đường.” Dứt lời, liếc mắt nhìn những cơ quan rải rác bên trong trang đã trở thành một đống hỗn độn, trong lòng lại càng đắc ý dào dạt, “Thiếp nhát gan, chịu không được hù dọa Hi hi, Giang lang đại nhân đại lượng, sẽ không để bụng việc làm của thiếp chứ?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, nhóm hắc y sát thủ xuất quỷ nhập thần lặng lẽ di chuyển về phía trước, từ từ tiếp cận đám trang đinh không thể cử động.
Đám người Phúc quản gia trong lòng khẩn trương, nhưng toàn thân lại ép không ra một chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm hắc y sát thủ kia từng bước tới gần.
Giang Vô Bạn tựa hồ không hề phát giác, thản nhiên nói: “Chính bởi vì như vậy, ngươi mới có thể không kiêng nể gì mà xuất hiện trước mặt ta?”
Vẻ mặt Xà Hạt phu nhân nhìn y lại càng lộ ra yêu thương, “Giang lang, cơ quan trong trang của ngươi đã bị hủy, dược ta dùng, tuy nói không phải là thiên hạ không người có thể giải, nhưng vây khốn ngươi dưới tay bảy tám canh giờ thì không phải là vấn đề. Huống chi ngươi đã ăn dược của ta, ha ha… Ha ha a… Giang lang, cho dù ngươi có kéo dài thời gian thế nào, vẫn là không có phần thắng, không bằng ngoan ngoãn theo ta đi…”
Đỗ Lân nghe được những lời này, trong lòng lập tức lạnh lẽo…
Trời ạ, đây, đây đây hoàn toàn chính là bức con người ta đến đường cùng rồi!
“Còn Đỗ Lân… Ha ha, hiện tại cũng là lúc nên thực hiện lời thề của ta ngày trước!” Ánh mắt Xà Hạt phu nhân tàn nhẫn giống như kiếm sắc, trực tiếp khiến cho tâm Đỗ Lân vốn đang mát mẻ rốt cuộc hoàn toàn đóng băng!
“Các ngươi còn chờ cái gì? Đến lúc nên động thủ rồi!” Xà Hạt phu nhân cười duyên, nhóm hắc y sát thủ kia đã sớm chờ không nổi, lập tức động tác như sói ác vồ cừu, hướng về phía đám trang đinh đang xụi lơ đắp đống trên đất đánh tới!
Không ngờ vừa khẽ động, Giang Vô Bạn vốn chỉ dựa vào Đỗ Lân mới có thể đứng thẳng, trường kiếm trong tay vung lên, chợt nghe thấy một tiếng vang sắc nhọn, hắc y sát thủ đến gần y nhất “phanh” một tiếng nổ tung, miếng vải đen đầy máu thịt bay lả tả trong không trung.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
“Ngươi… Ngươi… Công lực của ngươi vẫn còn?” Xà Hạt phu nhân chấn động, không còn có vẻ thành thạo lúc mới xuất hiện, la lớn: “Không có khả năng! Người trúng ‘Dục tiên dục tử’ không có khả năng còn công lực loại này!”
“Dục tiên dục tử?” Mọi người trong Lâm Kiếm trang vừa nghe đến cái tên này, lập tức tâm can đều rét lạnh!
Nghe thấy tên, chỉ biết không phải là thứ gì tốt, hơn nữa viên dược này còn là do chính tay Xà Hạt phu nhân hạ…
“Dục tiên dục tử? Không phải chứ? Trời ơi…” Lúc này Đỗ Lân cũng bất chấp, lập tức từ phía sau Giang Vô Bạn nhảy ra, chỉ vào mũi Xà Hạt phu nhân hét lớn: “Ngươi cư nhiên hạ loại độc này với Giang Vô Bạn… Ngươi đúng là…đúng là…”
“Ta như thế nào?”
“Ngươi giỏi lắm! Lúc trước ta dùng ‘Diệu diệu xuân trai’ độc bản đổi với ngươi, ngươi lại nói là không có, đưa cho ta cái thứ phế phẩm khác, nói mà không biết ngượng mồm sao? Ngươi trả độc bản lại cho ta mau!”
“À ha ha a… Đừng đùa, đã vào trong bụng lão nương rồi, có thể nhổ ra được sao? Lại còn muốn nói đến chuyện lương tâm! Ta lúc nào thì đưa cho ngươi thứ phế phẩm? Rõ ràng chính là xuân dược nổi danh thiên hạ, còn có bí tịch hành phòng…”
“Giỡn mặt hả! Xuân dược đồ bỏ đó, còn có cái bí tịch chó má kia, cho dù có nhân lên gấp trăm ngàn lần cũng không thể so với ‘dục tiên dục tử’ được a! Nghe nói có thể biến thánh nữ hết sức trinh tiết thành cầm thú, là mãnh dược cưỡng chế nam nhân trên giường đại chiến bảy ngày bảy đêm, nếu không làm sẽ bị dục hỏa đốt người, thân thể nổ tung mà chết, hoàn toàn chính là một vật tuyệt diệu ‘bức lương vi xướng’ (ép gái nhà lành thành kĩ), là thứ thiết yếu trong nhà! Đặc biệt là thích hợp dùng cho võ lâm cao thủ! Cho dù hắn có là võ lâm đệ nhất, cũng sẽ công lực tẫn tán, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm! Ta muốn lâu lắm rồi, danh sách cũng đã lên tốt, kết quả… Kết quả ngươi khi đó cư nhiên dám lấy loại hàng phế phẩm kia đưa ta cho có lệ! Xà Hạt phu nhân, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Đỗ Lân tức giận giậm chân, hổn hà hổn hển lật lại kết quả món nợ cũ, bất luận là hắc y sát thủ, hay chúng trang đinh Lâm Kiếm trang không thể nhúc nhích, tất cả đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn hắn.
“Ách…” Cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên thân thể cái người không thể đứng thẳng bên cạnh mình truyền tới, Đỗ Lân rùng mình, lúc này mới ý thức được tình cảnh trước mắt. Lập tức điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, hít sâu một hơi, quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương ngập nước lóng lánh chống lại ánh mắt hung ác chỉ hận không thể giết người diệt khẩu của Giang Vô Bạn, nhanh như chớp chạy về tiếp tục trốn sau lưng Giang đại kiếm khách, làm gậy chống miễn phí cho người ta.
Ầm ĩ một trận, không khí khẩn trương lúc Giang Vô Bạn giết một người trước đó nhất thời tan rã, tất cả mọi người ở đây cứng ngắc một chốc.
“A a a! Dâm phụ! Ta liều mạng với ngươi!” Lúc này mới có phản ứng trang chủ nhà mình đã bị trúng thứ ‘Dục tiên dục tử’ vô cùng đáng sợ, vô cùng ghê tởm kia, Giang Tam lớn tiếng tru lên, muốn bật dậy, thế nhưng toàn thân vẫn vô lực, không thể động đậy dù chỉ một chút!
“Xà Hạt phu nhân! Chỉ cần lão phu còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không cho ngươi được chết tử tế!” Phúc quản gia hai mắt bốc hỏa, đáng tiếc là cũng không nhúc nhích được.
“Trang chủ!”
“Trang chủ!”
Chúng trang đinh nóng vội như thiêu đốt, vậy mà vẫn một mực không thể động đậy!
Xà Hạt phu nhân cười khanh khách nói: “Giang lang, ngươi bất quá là lừa ta thôi… Một kiếm vừa rồi, hẳn là công lực cuối cùng của ngươi đi? Đến đây, ngoan ngoãn trở về cùng thiếp, thiếp sẽ hảo hảo yêu thương ngươi…” Nói xong, vòng eo chậm rãi lắc lư, duyên dáng đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, Giang Vô Bạn không ngăn được cả người run rẩy!
“Vậy thì phải thử mới biết được!” Giang Vô Bạn hừ lạnh một tiếng, vung tay, cõng Đỗ Lân trên lưng, nghiêng đầu nói “Dùng thắt lưng cột chặt thân thể của ngươi và ta lại!”
“Hả? Ờ!” Đỗ Lân luống cuống tay chân tháo đai lưng ra, buộc chặt thân thể của hắn và Giang Vô Bạn hai người lại, cố định cùng một chỗ.
Cổ tay Giang Vô Bạn run lên, trường kiếm vẽ ra đóa đóa kiếm hoa, ‘Loạn tuyết tứ vũ’ kiếm khí sắc bén trực kích, quát một tiếng rõ ràng, không nhắm vào Xà Hạt phu nhân, mà là hướng tới nhóm hắc y sát thủ!
So sánh với Xà Hạt phu nhân, thì hắc y sát thủ đương nhiên là kém một bậc, Giang Vô Bạn khí lực mặc dù yếu đi, nhưng cũng không để bị coi thường! Trường kiếm đi đến nơi nào, nơi đấy máu thịt bay tung tóe, Đỗ Lân nằm úp sấp trên lưng y, chỉ thấy được vô số huyết hoa tung bay trước mắt, tiếng kêu rên không dứt bên tai.
Đỗ Lân tuy rằng khinh công không tồi, cũng là người trong Hạ Cửu Lưu môn, nhưng nghề nghiệp chính chỉ là một thư sinh, làm sao trải qua tình cảnh đẫm máu như vậy? Vụ vây quét Cực Lạc cung lần trước, cũng chỉ là giậu đổ bìm leo, đánh rắn dập đầu mà thôi (ý là đánh hẳn vào đầu não không cần qua nhiều vòng vây bên ngoài, đại khái là không tốn nhiều sức), thế nhưng lần này thì đúng là liều mạng!
Hắn bị tình cảnh đẫm máu chân thực như vậy dọa sợ không nhẹ, cuống quít nhắm tịt mắt, chỉ cảm thấy mình đang nằm sấp trên người Giang Vô Bạn, bởi thân hình người nọ di chuyển mà dịch chuyển theo.
Tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm quá chân thật, chỉ khi gắt gao dựa vào tấm thân thể này mới tạo được cho hắn cảm giác an toàn khó nói thành lời. Dần dần, những âm thanh hỗn tạp bất kham xung quanh không còn nghe thấy gì nữa, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Vô Bạn rất cao, cùng với tiếng hô hấp dồn dập truyền vào trong tai, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, khiến nhịp tim hắn cũng theo đó mà âm vang vô cùng.
Có một loại cảm giác khác lạ từ sâu trong đáy lòng đang sinh sôi nảy nở, làm cho Đỗ Lân có chút bối rối…
“Đỗ Lân! Nạp mạng đi!” Một giọng nữ sắc nhọn the thé vang lên, Đỗ Lân chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cơ thể bị mạnh mẽ xoay tròn, sau đó chợt nghe thấy Giang Vô Bạn hừ nhẹ một tiếng!
“Ô!”
Đỗ Lân bừng tỉnh hai mắt trợn tròn, chỉ thấy được từng đóa từng đóa hoa đào nở rộ trên tấm bạch y gần ngay trước mắt.
Ngay sau đó hắn và Giang Vô Bạn cùng nhau bay về phía sau, trong nháy mắt va vào vách tường, Giang Vô Bạn vẫn một mực ôm lấy hắn cường ngạnh xoay người, “rầm” một tiếng đâm lên trên tường!
“Giang…” Trước mắt Đỗ Lân một mảng đỏ tươi, giọng nói run rẩy!
Giang Vô Bạn vì bảo vệ hắn, miễn cưỡng chịu một kích của Xà Hạt phu nhân!
Hắn được Giang Vô Bạn cõng trên lưng, từ trên vách tường trượt xuống mặt đất.
“Giang lang!” Thanh âm của Xà Hạt phu nhân đã vặn vẹo biến dạng, gương mặt cũng đủ để so sánh với yêu ma quỷ quái!
“Ô…”
“Giang Vô Bạn, Giang Vô Bạn!”
Một đòn mạnh mẽ này đã hoàn toàn đánh tan tia lý trí cuối cùng của Giang Vô Bạn, y vốn đang bị tẩu hỏa nhập ma, hiện tại công lực còn chưa khôi phục, lại thêm trúng thứ *** độc chết tiệt, còn bị chuốc rượu, có thể chống đỡ đến hiện giờ đã là một kỳ tích.
Cảm giác được bàn tay phía sau nắm lấy bả vai mình đang phát run, Giang Vô Bạn trong lòng thở dài một tiếng.
Nếu như thực để y rơi vào trong tay *** phụ này, còn không bằng để y cứ như vậy chết đi.
“Đỗ Lân…”
“Sao? Cái gì? Giang đại kiếm khách, ngươi nói cái gì?” Đỗ Lân cảm thấy sống mũi mình cay cay, ***g ngực cũng ấm ức khó chịu, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Bạch y trên người Giang Vô Bạn một nửa đã nhiễm đỏ, miệng vết thương của y vẫn còn đổ máu, khóe môi máu không ngừng chảy xuống, vừa nhìn đã biết Giang Vô Bạn trọng thương rất nhiều.
Đỗ Lân triệt để hoàn toàn luống cuống tay chân, cho tới nay hắn đều là dựa vào bảo hộ của Giang Vô Bạn, hiện tại Giang Vô Bạn bản thân bị trọng thương, lại đang ở trong tình trạng bị bao vây trùng điệp, hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Giang Vô Bạn ho nhẹ một tiếng, cảm giác được lý trí mình đang ngày càng trôi xa, tầm mắt đã có chút mờ mịt, y cố gắng hết sức đưa suy nghĩ của mình nói ra ngoài miệng, “Một lát nữa ta sẽ dùng hết toàn lực đánh một đòn, nếu có thể giết chết *** phụ kia đương nhiên là tốt nhất, nếu không giết được ả, cũng có thể ngăn cản ả, đến lúc đó, ngươi hãy chạy đi!”
“Ách?” Cơ thể Đỗ Lân cương cứng.
Đây đây đây đây là ý gì?
“Ta đã đáp ứng, tuyệt đối không để cho *** phụ kia động vào ngươi!” Giang Vô Bạn cắn răng nói, hơn phân nửa sức nặng cơ thể đều đã chuyển lên trên người Đỗ Lân.
“Giang đại kiếm khách ngươi…” Trong lòng Đỗ Lân rối bời, cũng không biết đến tột cùng là loại cảm giác gì.
Người nào có phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Hắn chẳng qua chỉ là hơi bạc tình vô tâm một chút, cũng không phải là đầu gỗ, đương nhiên có thể cảm nhận được phần tình cảm mà lúc trước hắn còn cho là vớ vẩn của y.
Vì cái gì, sự tình đã phát triển đến bước này, Giang Vô Bạn còn có thể vì hắn suy nghĩ như vậy? Còn có thể vì hắn làm như vậy?
“Đỗ Lân…” Trong lòng Giang Vô Bạn cũng không hiểu đó là cảm giác gì.
Lúc này đã là một khắc cuối cùng của sinh mệnh, hiện tại một chút cơ hội cứu vãn cũng không có, không có viện binh, cũng không có giải dược, xem ra hôm nay quả thật là không xong rồi…
Chỉ có điều trước khi chết, người mình thích vẫn còn chưa thành công chạy trốn, vẫn còn ở lại bên cạnh mình, như vậy thì…
Y quay sang, khuôn mặt từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn luôn lạnh lùng bỗng nhiên giãn nở ra một nụ cười, giống như trên vách núi trơ trụi đột nhiên nở rộ một đóa hoa, xinh đẹp hiện ra giữa ánh trăng phản quang trên mặt tuyết khiến con người ta xúc động, bầu không khí đương xơ xác tiêu điều nhất thời ngưng tụ lại trong nụ cười này, tất cả mọi người đều bị nụ cười đẹp như phù dung sớm nở tối tàn dọa cho sợ ngây người.
Đỗ Lân thân thiết nhìn nụ cười này ẩn chứa hân hoan, yêu mến, luyến mộ cùng ôn nhu, trong đầu trống rỗng.
Hắn tuy rằng từng nhìn thấy Giang Vô Bạn mỉm cười, vốn tưởng rằng một nụ cười tràn đầy mị hoặc, một nụ cười nhè nhẹ câu lòng người cũng đã đủ khiến cho người ta xác hồn vấn vít, trong mơ cũng không buông tha, lại không ngờ rằng nụ cười thanh sạch kia cư nhiên có thể xinh đẹp đến mức này.
Vừa kiên cường, lại yếu ớt, xinh đẹp hư ảo không thể thốt thành lời, khiến cho người ta muốn chạm vào, rồi lại không dám tiếp xúc…
“Sau cùng còn có ngươi ở bên cạnh ta, thật tốt.”
“Giang Vô Bạn… Ngươi…”
“Ưm…” Giang Vô Bạn rốt cuộc nhịn không được phun ra một miệng máu, màu máu đỏ thẫm loang lổ trên mặt đất phảng phất tựa như sắp bốc cháy.
Một miệng máu này cũng đánh vỡ luôn hư ảo vừa rồi, chỉ nghe thấy tiếng Xà Hạt phu nhân bởi vì hưng phấn mà cất cao giọng thét lớn: “Lên cho ta! Bắt sống y cho ta!”
“Giết!” Thanh âm trầm thấp hùng hồn từ trong miệng nhóm hắc y sát thủ tuôn ra, như u hồn trong bóng đêm vung đao kiếm, hướng về phía nhóm trang đinh không thể động đậy trên mặt đất đánh tới!
Tiêu rồi!
Đương lúc mọi người trong Lâm Kiếm trang trong đầu hiện ra hai chữ này, chợt nghe thấy “Ô oa oa!”, Giang Vô Bạn vung tay, vận khí lực giật tung đai lưng buộc chặt hai người họ, ném Đỗ Lân bay thẳng ra ngoài bờ tường.
“Giang Vô Bạn!” Xà Hạt phu nhân tức giận đến khuôn mặt đều bị bóp méo!
Giang Vô Bạn lại không buồn hé răng, vận một tia khí lực cuối cùng, vung lên trường kiếm, phóng về hướng Xà Hạt phu nhân!
Hai mắt Đỗ Lân mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh màu trắng nhiễm đầy máu kia bay về phía thân ảnh màu đỏ, sau đó một tiếng “keng” nổ vang, bằng tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi, thân ảnh màu trắng lần thứ hai bị đánh bay trở về!
Trái tim hắn bỗng nhiên nảy lên, nhưng tình hình kế tiếp ra sao hắn không nhìn thấy được.
Hắn đã bị ném ra ngoài bờ tường rồi.
“Giang Vô Bạn!” Đỗ Lân nóng ruột, nghĩ cứ như vậy nhảy trở về, tuy rằng hắn không thể giúp y chiến đấu, nhưng ít nhất…
“Đi đi!” Tiếng quát lãnh ngạnh của Giang Vô Bạn từ bên kia truyền đến, “Ngươi không phải muốn ly khai hay sao? Đi đi! Đừng trở về!”
Sau đó là tiếng binh khí va chạm hỗn loạn, cùng với tiếng thét phẫn nộ chói tai của Xà Hạt phu nhân.
Đỗ Lân không hiểu cảm giác ***g ngực như nát bấy, đau đớn quằn quại này là cái gì, hắn nằm mơ cũng muốn ly khai khỏi Lâm Kiếm trang, lại chỉ có thể dùng loại phương pháp này để ly khai, hắn…
Mặc dù trong đầu rối loạn lung tung, hắn vẫn bay vút về phía trước, thừa dịp đám người kia không đuổi theo, nhanh nhanh chạy!
Vô luận là hắc y sát thủ cũng tốt, Xà Hạt phu nhân cũng được, tất cả đều không có liên quan đến một tiểu thư sinh chỉ biết viết *** thư là hắn, người bọn họ tìm chỉ có Giang Vô Bạn, chỉ có ‘Kiếm vũ’ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cho nên, hắn có chạy trốn cũng không phải là vấn đề quan trọng, đây vốn dĩ là chuyện của Giang Vô Bạn, hắn bất quá chỉ là một người vô tội bị liên lụy mà thôi.
Đúng vậy, rất nhanh, hắn sẽ quên mất.
Quên mất người thích can thiệp vào chuyện của hắn, người đối với hắn thật tốt, vì hắn chắn đòn, vì hắn cản phía sau.
Từ trước đến nay hắn đều là sống như vậy, thiếu đi cái thứ trói buộc kia, sau này chơi bời càng thêm tiêu dao, càng thêm thoải mái.
Có lẽ qua hai ba tháng, hắn sẽ quên mất khuôn mặt của Giang Vô Bạn, quên mất có một người tên Giang Vô Bạn…
Thế nhưng tại sao, tại sao nước mắt vẫn tuôn trào?
Dưới chân đột nhiên bị vấp một cái, “rầm” một tiếng, Đỗ Lân té lăn trên tuyết thanh một đống, lăn vài cái, va vào một tảng đá gồ lên trên mặt đất.
“Ô… Đau quá…”
Thắt lưng bị va vào đau quá.
Ngực đau quá…
Giang Vô Bạn…
Không được…
Làm sao có thể đi?
Làm sao có thể để người nọ một mình trong hang sói?
“Xà Hạt phu nhân sẽ nuốt gọn y ngay cả da xương cũng không chừa! Nhất định…”
Bởi vì công lực đã dùng hết cho nên toàn thân kiệt quệ, trên người đau nhức không thôi, Đỗ Lân lại mạnh mẽ chống tay xuống đất đứng dậy.
“Sao có thể để cho *** phụ kia ăn được mỹ vị chỉ thuộc về ta cho được? Thân thể người kia…”
Cho dù đánh không lại, cũng phải thử một lần, phải đoạt lại người trong tay *** phụ kia, cho dù chỉ nắm chắc không đến nửa phần, cũng phải thử!
Hạ quyết tâm, Đỗ Lân đang chuẩn bị xoay người trở về, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân xoàn xoạt.
“Chậc chậc, chẳng qua chỉ mới không gặp một đoạn thời gian, nguyên bản là một bộ mặt phong lưu lãng tử, làm sao lại trở nên giống một tên ăn mày thế này? Ngươi lại bội tình bạc nghĩa với tiểu mỹ nhân nào, chọc cho nhà người ta đuổi giết ngươi hả?”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Đỗ Lân quay ngoắt lại, trông thấy khuôn mặt người mới tới, cả kinh nói: “Sao lại là ngươi?”
–
Bên trong Lâm Kiếm trang, trận chiến đã tới hồi kết thúc.
“Trang chủ!” Bên tai truyền đến tiếng kêu buồn bã của Giang Tam, Giang Vô Bạn cảm thấy bản thân toàn thân trên dưới công lực đã nhanh chóng trôi đi rồi.
Không được, đã không chống đỡ nổi nữa!
Con cháu Giang gia, cho dù có chết, cũng sẽ không để bị người vũ nhục, hơn nữa còn là Xà Hạt phu nhân một *** phụ như vậy!
Hít sâu một hơi, vận khởi công lực còn sót lại, Giang Vô Bạn xoay ngược trường kiếm, không chút do dự đâm về phía ngực mình!
“Giang Vô Bạn, ngươi dám!” Xà Hạt phu nhân nhìn thấy động tác của y, lập tức hoảng sợ đến hoa dung thất sắc! Quát một tiếng, phi thân đánh về phía Giang Vô Bạn đã ngã vào trong tuyết, nhưng vẫn chậm một bước!
Huyết hoa bên ngực trái tràn ra, Giang Vô Bạn kêu lên một tiếng đau đớn, y đánh lâu lực yếu, trường kiếm đâm vào da thịt chỉ sâu hai tấc, đang định dùng thêm lực, không ngờ đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng thú rống quen thuộc!
“A… A a!” Mọi người kinh hãi kêu váng, cái loại kinh ngạc, hoảng loạn như mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, cùng với sự kinh hỉ của mọi người trong Lâm Kiếm trang, làm cho Giang Vô Bạn phải cố gắng chống mở hai mắt.
Chỉ thấy bóng dáng một con thú thật lớn từ ngoài tường nhảy vào, ngồi trên lưng cự thú là một hắc y nam tử.
Là… Bọn họ?
Hình ảnh như một tia chớp thoáng vụt qua trong đầu, Giang Vô Bạn nhớ lại trong Cực Lạc cung đã từng gặp một người một thú này một lần, khi đó nam tử này cưỡi trên lưng dị thú, đi vào Cực Lạc cung như đi vào nơi không người, không ai có thể ngăn được hắc hổ dũng mãnh dưới thân hắn.
Ngày hôm nay người này xuất hiện tại đây, là tới đối phó với Xà Hạt phu nhân và đám sát thủ này sao?
“Giang Vô Bạn!” Một thanh âm hoảng sợ lao đến bên này.
Là ảo giác sao?
Hình như y nhìn thấy Đỗ Lân đã chạy trốn lần thứ hai xuất hiện, còn ôm y, lay lay y, “Ê! Có nhầm không! Ta mới ly khai trong chốc lát thôi, ngươi liền vội vã tìm chết? Ê! Ê… Giang Vô Bạn, ngươi tỉnh lại coi! Ê!”
Chắc không phải là ảo giác rồi, ảo giác không thể có được nhiệt độ cơ thể này! Loại cảm giác này!
Đỗ Lân, quả thật là Đỗ Lân không sai…
“Đỗ… Lân…”
Bên trong vui mừng khôn xiết, y rất muốn hỏi Đỗ Lân tại sao còn có thể trở về? Đã thoát khỏi hiểm cảnh, theo lý thuyết, theo tính nết của Đỗ Lân, hẳn là phải vui vui vẻ vẻ chạy đi tìm đường sống rồi chứ, tại sao còn có thể trở về?
Ngươi là tới cứu ta có phải không?
Tại sao lại làm như vậy?
Ta đối với ngươi mà nói, rốt cuộc là có nghĩa lý gì?
Giang Vô Bạn có rất rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng chưa kịp thốt ra miệng, đã rơi vào trong bóng tối sâu thẳm…
–
HẾT QUYỂN THƯỢNG