Hạ Của Anh

Chương 64: Ngoại truyện 4




***

Tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng xấu xa, vô cùng tham lam.

Tôi rất sợ hãi mấy chuyện như vậy. Đứng trước mặt vô số người xa lạ, nói những lời mà người ta chẳng quan tâm, hành vi này khiến tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy chẳng khác nào mình không tồn tại.

Bởi vì bản thân tôi là một người đã nhìn thấy tận cùng của sinh mệnh, cho nên tôi không hi vọng bắt đầu mối quan hệ với bất cứ ai.

Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ trở thành hàng xóm nhà anh đã tốt lắm rồi, thỉnh thoảng có thể nhìn anh, chưa biết chừng vào một ngày nào đó, một dịp nào đó, chúng tôi sẽ thân thiết thì sao?

Nhưng suốt một khoảng thời gian dài sau đó tôi đều ngại không dám đến gần anh, chỉ cần anh liếc nhìn tôi một cái thôi là tôi lập tức né tránh.

Khi ấy anh Khải đã nói: “Anh nghi ngờ nếu anh nói chuyện này với chú, chú sẽ đá bay anh ra khỏi nhà em.”

Có lẽ lúc ấy trông tôi rất giống một người khó gần.

Tôi sợ bản thân làm phiền đến anh, sợ anh không thích đàn ông, hoặc ghét cảm giác được đàn ông thích.

Tôi chẳng thể bước một bước đến gần anh ấy hơn, thậm chí những khi đứng trước mặt anh tôi còn không biết phải nói gì.

Vì thế, mẫu nước hoa được mọi người công nhận nhưng lại không hoàn hảo với tôi được tung ra thị trường, tôi đã đặt cho nó cái tên “Hạ của anh”.

Tôi gọi điện cho anh Khải cầu cứu, anh ấy nói: “Em đang nói người em thích hiện tại đang là hàng xóm của em, mà anh ta lại chính là người ân nhân cứu Heo Con nhà anh lần trước á?”

Cho dù lý thuyết tôi không ngửi được, nhưng đâu nhất thiết phải dùng mũi để ngửi mùi hương.

Heo Con chính là tên của mèo nhà anh Khải.

Vì thế tôi bắt đầu điều chế nước hoa để bù đắp niềm tiếc nuối mà “Hạ của anh” để lại.

Mẫu nước hoa này chỉ được tung ra với số lượng có hạn.

“Đúng thế, anh nói xem em chuyển tới đây có giống như biến thái bám đuôi lắm không?”

Cho nên, vào một ngày nào đó khi chúng tôi đang hôn nhau ngoài sân, sau đó quay đầu nhìn thấy bố đang đứng ngoài cổng, tôi chẳng hoảng hốt chút nào. Ngược lại Khâu Dương giống như bị người ta giẫm phải đuôi, nghe tôi đó đó là bố mình, anh ấy bật dậy vội chắn trước mặt tôi.

Ở đầu bên kia điện thoại, anh tôi cứ cười mãi, cười đến khi tôi tưởng rằng anh ấy bị làm sao rồi.

Anh ấy nói: “Tốt lắm, cuối cùng em cũng thích một người.”

***

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy, anh ấy trả lời: “Đợt trước anh còn tưởng rằng em không sống nổi nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc bảo chị dâu dẫn em ra ngoài du lịch, tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống.”

Anh ấy nói nghiêm túc thế khiến tôi nghe mà bật cười.

Hóa ra người xung quanh đều nhìn ra tôi không ổn, mà không ổn ở đây ám chỉ “sống”.

Nếu có thể, tôi muốn ví mối quan hệ giữa hai chúng tôi như con diều và người thả diều. Tôi chính là con diều bay lượn trên bầu trời, có phiêu bạt đến nơi xa xôi hay quay về bên cạnh anh đều do mình anh nắm giữ.

Cũng may có Khâu Dương.

Cảm giác thích một người thật tuyệt, tôi không muốn coi anh như cọng cỏ cứu mạng tôi, như vậy sẽ khiến anh áp lực rất lớn, mặc dù anh ấy chẳng biết gì về chuyện này.

Nếu có thể, tôi muốn ví mối quan hệ giữa hai chúng tôi như con diều và người thả diều. Tôi chính là con diều bay lượn trên bầu trời, có phiêu bạt đến nơi xa xôi hay quay về bên cạnh anh đều do mình anh nắm giữ.

Tôi luôn ra đề khó cho người khác. Bố mẹ tôi, anh hàng xóm, đương nhiên, cả Khâu Dương nữa.

Cỏ xanh, rừng cây, một chiếc túi bóng bay phấp phới hay một viên ngói bị vứt đi.

Anh Khải nói: “Em không thể yêu thầm mãi như vậy được, lỡ như một ngày nào đó anh ta có bạn gái hoặc bạn trai, vậy em phải làm sao?”

Tôi nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ tôi sẽ tặng cho bọn họ một món quà, là nước hoa mà tôi điều chế, sau đó chúc phúc cho bọn họ.

Vừa nói xong tôi đã bị anh Khải cho một trận, sau đó anh ấy nói: “Cuộc đời con người chỉ có mấy chục năm, em có còn muốn sống vui vẻ qua mấy chục năm ấy không? Nếu kiếp này em không nắm lấy thì có lẽ kiếp sau sẽ chẳng còn được gặp lại anh ta nữa.”

Chúng ta luôn có thể cảm nhận được một người có yêu thương cuộc sống và hưởng thụ sinh mệnh hay không. Cho dù cách màn hình, nhưng tôi vẫn thấy được thế giới của Khâu Dương vui vẻ đến mức nào.

Gọi điện với anh Khải xong, tôi thức nguyên đêm để suy nghĩ vấn đề này.

Khi ấy tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời của một con người chính là như vậy, phải có tiếc nuối mới đáng để nhận ra.

Tôi sợ bản thân làm phiền đến anh, sợ anh không thích đàn ông, hoặc ghét cảm giác được đàn ông thích.

Không ngửi được khói lửa nhân gian, tôi còn điều chế nước hoa kiểu gì.

Nhưng suốt một khoảng thời gian dài sau đó tôi đều ngại không dám đến gần anh, chỉ cần anh liếc nhìn tôi một cái thôi là tôi lập tức né tránh.

Vậy phải làm sao bây giờ?

***

Song tôi lại nghĩ rằng lỡ đâu một ngày nào đó tôi không còn nhìn thấy anh nữa, vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Khoảng thời gian ấy mỗi ngày tôi đều vùng vẫy rối rắm, tôi cảm thấy đây là một ám thị nào đó, ông trời đang nói với tôi rằng Hạ Thanh Hòa, mày còn tìm kiếm giá trị gì của bản thân nữa, mày là một kẻ có sống cũng vô dụng.

Cũng may có Khâu Dương.

Đêm ấy, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, sau đó, khi trời sắp sáng, tôi viết xong lá thư đầu tiên cho anh.

Tôi thầm nghĩ dù sao anh cũng đâu biết tôi là ai, vậy thì đánh bạo tỏ tình đi, nói với anh tôi rất thích anh, nói với anh chính anh đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống này tràn đầy sức sống và vô cùng đáng yêu.

Lúc nhét thư vào trong hòm vừa hay lại gặp cậu giao báo. Tôi giật mình, vội vàng kéo Công Chúa đi.

Cũng may cậu giao báo kia chẳng để ý đến tôi, bằng không e rằng tôi đã bại lộ ngay ngày đầu tiên rồi.

Trong lá thư viết cho Khâu Dương, tôi cố gắng không để lộ thông tin thật của bản thân. Ngay từ đầu, tôi rất sợ bị anh phát hiện, rất sợ hành động này sẽ gây phiền phức cho anh.

Có lẽ lúc ấy trông tôi rất giống một người khó gần.

Tôi không mong tình yêu của tôi là gánh nặng với người khác.

Có lẽ tôi không ngửi được, song các giác quan khác vẫn còn đó.

Thực ra cho tới hiện tại tôi cũng không rõ tại sao mình lại lộ, bị lộ lúc nào. Dường như Khâu Dương đã biết ai là người viết thư từ sớm cho đến khi chúng tôi ở bên nhau. Anh ấy chưa từng hỏi những lá thư kia có phải do tôi viết hay không, nhưng chắc chắn anh đã biết chủ nhân của chúng chính là tôi.

Thật kỳ quái.

Làm sao anh ấy phát hiện ra nhỉ?

Tôi bảo anh Khải chuyển lời đến bố tôi, tôi thích một người đàn ông, tôi muốn hẹn hò với anh ấy.

Hóa ra anh ấy còn thông minh hơn tôi tưởng tượng.