Trên thực tế, tôi vẫn luôn tò mò tại sao Hạ Thanh Hòa lại phát hiện ra báu vật nhân gian là tôi. Mặc dù cậu ấy nói đã từng bắt gặp tôi ký tặng, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước. Câu chuyện vừa nhìn thoáng qua đã yêu luôn sau đó đuổi theo chồng cả nghìn dặm đến đây mua nhà chẳng thực tế gì hết.
Hạ Thanh Hòa nghe vậy thì thở phào một hơi, sau đó ôm tôi bật cười.
– Con mèo ấy không phải của em đấy chứ?
Dẫu tôi cảm thấy bản thân mình có sức hút, thì…
– Em đã từng ảo tưởng vào một buổi đẹp trời sau cơn mưa nào đó có thể ngồi ngoài sân nói chuyện với anh, anh sẽ kể cho em nghe về những hương hoa mà anh ngửi được, dường như hiện tại điều ấy sắp sửa trở thành hiện thực rồi.
Được rồi, tôi phải thừa nhận, tôi không cảm thấy mình có sức hút đến vậy.
Tôi nói: Không đúng, em phải nói mỗi ngày đều thực sự rất thích anh.
Hạ Thanh Hòa nói:
– Đừng nói với anh, bởi vì em nhìn thấy anh tập thể dục theo đài nên mới si mê anh như vậy đấy nhé! – Chuyện này… rất buồn cười đấy.
Cơn gió nhẹ sau mưa thoảng qua đây khiến cậu ấy híp mắt lại.
But thy eternal summer shall not fade….
Tôi vẽ truyện tranh thiếu nữ, khi tình yêu đến sẽ rất lãng mạn, xung quanh đều là bong bóng màu hồng. Kết quả đến lượt tôi, lúc tình yêu thực sự đến, tôi chỉ có thể cảm thấy xung quanh mình toàn là những meme tấu hài.
– Sao anh chưa gặp em bao giờ nhỉ?
– Anh đặt tên thẳng thắn thật đấy.
Chuyện này không hợp lý.
Không có chuyện gì xảy ra hết. Cậu ấy vẫn ngồi ở đó, chén đã được rót đầy rượu.
Tôi không chấp nhận được.
Dứt lời, cậu ấy cúi đầu cười bản thân:
– Tửu lượng của em kém thật đấy.
Hạ Thanh Hòa dựa vào tôi cười, cười khanh khách. Tiếng cười lanh lảnh tựa âm thanh giọt sương trượt khỏi lá rơi xuống vũng nước nhỏ.
Được rồi, hết giận.
Cậu ấy nói:
Tôi, Khâu Dương, ngầu.
– Khâu Dương, đồng tính không vui chút nào, em không muốn kéo anh chơi cùng.
Tôi nắm chặt tay cậu ấy.
– Tất nhiên là không phải rồi.
Hạ Thanh Hòa nói:
Hạ Thanh Hòa xoay người đi vào trong sân nhà tôi, nhìn những bông hoa bị tôi chăm gần chết:
– Em nói nghe ghê quá.
Kết quả, mọi chuyện không diễn ra như tôi tưởng tượng.
– Khoảng thời gian đó em sống không được tốt. Khi nhìn thấy anh, bỗng dưng em cảm thấy anh rất vui vẻ.
***
Cũng bình thường thôi.
Hạ Thanh Hòa nói:
– Đúng thế, em đang giả say.
Vui bình thường.
Tức giận.
Suy cho cùng thì bây giờ tôi vui hơn nhiều.
Tôi nhìn cậu ấy:
– Anh biết không? Khi anh bị xe đâm, em đã gọi điện thoại gọi xe cứu thương cho anh.
Cậu ấy nói:
Cậu ấy chỉ vào chai rượu hoa quả đặt trước mặt chúng tôi:
– Mặc dù em không phải là một người rất lạc quan hay tích cực, nhưng em giống với tất cả mọi người, đều thích đến gần những sinh vật tràn đầy sức sống.
– Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh.
Mùa hạ của anh.
– Khâu Dương, thực ra…
Cậu ấy nhìn tôi cười:
Cứu mèo là một hành động anh hùng đáng tuyên dương, nhưng vì cứu mèo mà khiến bản thân bị đâm cho chấn động não, nói ra có chút buồn cười.
– Ví dụ như anh.
Hạ Thanh Hòa nhắm mắt cười, cười tới mức tôi không nhịn được muốn hôn cậu ấy.
Hết chương 60
Mặc dù con người đúng là sinh vật, song dùng từ sinh vật để hình dung tôi thì thật kỳ diệu.
Dẫu tôi cảm thấy bản thân mình có sức hút, thì…
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau không nên như thế. Cứ coi như thời điểm ấy tôi không có bước đi phong độ như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, thì ít ra cũng phải có hình tượng cao to đẹp trai chứ.
Cảm giác kỳ diệu này đến từ sự rộng lớn của quần thể “sinh vật”, dường như trong thế giới của cậu ấy, tôi không chỉ thắng tất cả mọi người mà còn thắng tất cả sự tồn tại của những sinh vật khác.
– Có giống chữ… Khâu Dương là đồ ngốc không?
Đắc ý.
– Em đã lén uống trước.
Tôi, Khâu Dương, ngầu.
– Khi ấy em cảm thấy anh có thể cứu vớt tất cả mọi chuyện không vui của mình.
Tôi không biết trong thế giới hiện thực có tồn tại yêu quái không, nhưng tôi biết, tôi không phải. Bởi vì nếu tôi là yêu quái, vậy thì bây giờ đuôi của tôi đã vểnh lên tận trời rồi.
Hạ Thanh Hòa nói:
Tôi biết tôi nảy ra suy nghĩ này thì thật đáng khinh, nhưng cậu ấy uống một chén đã gục, tôi không yên tâm.
Tôi không phải yêu quái, không có đuôi, khi đắc ý không thể vểnh đuôi thể hiện niềm vui của mình, tiếc ghê.
Phải miêu tả chuyện này thế nào đây nhỉ?
Hạ Thanh Hòa nói:
– Vậy em hôn anh một cái, – Tôi nói – Hôn một cái thôi, anh sẽ không giận nữa.
***
– Khi ấy em cảm thấy anh có thể cứu vớt tất cả mọi chuyện không vui của mình.
Hạ Thanh Hòa xoay người đi vào trong sân nhà tôi, nhìn những bông hoa bị tôi chăm gần chết:
– Tất nhiên là không phải rồi.
Cậu ấy kéo tay tôi, không ngừng vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay.
***
Tôi thực sự không mấy tin tưởng vào duyên phận, nhưng dường như giữa vận mệnh của tôi và Hạ Thanh Hòa luôn có thứ gì đó kết nối với nhau.
Cậu ấy nói:
Đáng yêu thật.
Hạ Thanh Hòa rất thú vị, trước đây ắt hẳn là cậu ấy giả say thật, nhưng tửu lượng của cậu ấy cũng không tốt đến mức đo được. Lúc này ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đã nhuốm màu men say, tựa hồ không giống với lúc trước.
– Anh ấy nói, thích một người thì không nên yêu thầm, tỉ lệ thành công quá thấp có khi còn công cốc, – Hạ Thanh Hòa nói – Nhưng em chưa từng theo đuổi ai bao giờ cho nên anh ấy mới tới giúp em.
– Thực ra, trước đó em đã thích anh rồi, chẳng qua không có cơ hội làm quen với anh.
Hơi thất vọng.
Mặc dù tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng ghen, nhưng tôi biết biểu cảm của mình và cả câu nói lúc này nữa, đều chua loét. Cả người như bị ngâm trong lu giấm.
Tai cậu ấy rất đỏ, mặt cũng rất đỏ, ngay cả cổ đều đỏ bừng theo.
Ờ.
– Sau đó em phát hiện anh vẽ truyện tranh thiếu nữ nên thấy… nghề nghiệp này rất hợp với anh.
Cậu ấy xấu hổ à?
Cậu ấy nói:
Tai cậu ấy rất đỏ, mặt cũng rất đỏ, ngay cả cổ đều đỏ bừng theo.
Hay vì uống rượu?
– Không đâu, anh mở một chai nữa đi.
Cơn gió nhẹ sau mưa thoảng qua đây khiến cậu ấy híp mắt lại.
Đương nhiên là có thể!
– Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là ở buổi kí tặng, anh mặc áo sơ mi trắng cộc tay. Hôm ấy trời rất nóng, những chàng trai cô gái đến xin chữ ký anh xếp thành hàng dài. – Hạ Thanh Hòa nhớ về ký ức chính tôi cũng đã quên – Em nhìn thấy anh bảo người bên cạnh mua kem cho những độc giả kia. Lúc mở ví, tiền xu bên trong còn rơi ra.
Mặc dù dùng từ “thú vị” để hình dung trạng thái của chúng tôi bây giờ thì không được hay, nhưng nếu chúng tôi có thể luôn “thú vị” đến tận sau này thì tốt rồi. Chắc hẳn cậu ấy sẽ vui lắm.
Mùa hạ của em.
Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười:
– Hả?
– Anh đuổi theo đồng xu, nhóm độc giả đứng đó cười anh, vô cùng đáng yêu.
Tôi thực sự không còn nhớ chuyện này nữa, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy màn này rất bối rối nhỉ, vậy mà cậu ấy còn thấy đáng yêu.
– Khi ấy anh ngất đi rồi, em còn vào viện cùng anh. – Hạ Thanh Hòa giơ tay lên, xoa xoa phần gáy bên trái của tôi – Em vẫn còn nhớ vết sẹo này của anh.
Thou art more lovely and more temperate.
Cho nên câu nói kia thật đúng “Bạn là người thế nào, bạn sẽ nhìn thấy thế giới như vậy”, vì Hạ Thanh Hòa đáng yêu cho nên mới nhìn thấy tôi làm trò hề cũng đáng yêu.
Cậu ấy không hiểu.
– Ngày hôm đó em chỉ cảm thấy anh rất thú vị. Lúc về nhà mới tìm kiếm Weibo của anh. – Hạ Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn tôi – Em rất thích anh làm mặt xấu khi chụp ảnh tự sướng, mỗi lần như vậy em đều cười không dừng nổi.
Đối diện với một Hạ Thanh Hòa như vậy, dường như tôi không thể nói được gì, cũng không làm được gì, chỉ đành im lặng nhìn cậu ấy. Nhìn chóp mũi cậu ấy đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhìn cậu ấy quay sang nghiêng đầu nói với tôi:
Hóa ra khi ấy trong mắt Hạ Thanh Hòa tôi lại là chúa hề ư?