Editor: Cà Pháo
✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁
Nụ hôn này giống như có ma lực, khiến nội tâm táo bạo của Hoắc Bạch trở nên trầm tĩnh.
“Sao rồi, hiện tại có thể nghe em giải thích rồi chứ?” Cái trán của hai người chạm vào nhau, có một loại ám muội lưu động trong không gian yên tĩnh của hai người. Hoắc Bạch ngạo mạn giơ đầu lên, chỉ chỉ, làm như cho phép.
“Chuyện anh ta tới nhà bác em ở đúng là em suy nghĩ không thấu đáo, không có nghĩ đến cảm giác của anh. Em đã nghĩ kĩ, nếu có phụ nữ mỗi ngày ở bên cạnh anh, em nhất định sẽ không thoải mái, điểm này, là em sai. Ngày đó thái độ của em cũng không tốt, không nên…” Hạ Cơ còn chưa nói xong đã bị Hoắc Bạch đánh gãy.
“Đừng nói nữa, là anh sai, không nên áp bức em lựa chọn. Không đứng ở lập trường của em để hỏi, hơn nữa ngày đó lời nói của anh càng khiến em tổn thương.” Hoắc Bạch tự mình tỉnh lại.
Hạ Cơ không nghĩ tới thái độ của Hoắc Bạch lại như vậy, cô cho rằng còn phải tốn một chút thời gian để giải thích. Đối với Hoắc Bạch mà nói, mặt mũi đúng là rất quan trọng, nhưng người phụ nữ trước mặt càng quan trọng hơn với anh. Làm một người đàn ông, mặc kệ cô có làm sai hay không, mình nên đi xin lỗi trước. Không nên làm người phụ nữ của mình khổ sở.
“Hoắc Bạch, anh thật tốt.” Hạ Cơ ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt.
Mấy tên bảo vệ Hoắc Bạch nơi xa chưa từng nhìn thấy ánh mắt và động tác của Hoắc thiếu gia dịu dàng như vậy, không giống lúc trước anh luôn quyết đoán. Bọn họ kinh hãi tới nỗi cằm sắp rớt xuống đất.
Bên này sau khi Kha Kỳ về nhà phát hiện những cái đó chỉ là sợ bóng sợ gió, ba Kha nói với hắn những lời đó đều là giả. Chẳng qua nếu Kha Kỳ không trở về nhà mà tiếp tục đoạt phụ nữ với Hoắc thiếu, những việc đó có thể biến thành sự thật. Kết thù với Hoắc gia, vậy thì đừng nghĩ sẽ lăn lộn được.
Ba Kha không biết Hạ Cơ là nhân vật ra sao, nhưng nếu Kha Kỳ bởi vì chuyện tình cảm mà gây cản trở đến sự phát triển của công ty, thì ông sẽ không trơ mắt nhìn những chuyện này xảy ra.
Kha Kỳ không biết nên khóc hay nên cười, một bên cảm thấy vui cho Hạ Cơ, người đàn ông này để ý cô đến vậy một bên cũng thấy bi ai cho mình, hắn với Hạ Cơ xem như hết hy vọng. Mặc kệ là tình cảm hay vật chất, so với đàn ông kia, hắn không có chút ưu thế nào.
Bà Kha nhốt Kha Kỳ ở trong nhà, ngăn cản hắn ra ngoài xã giao. Cứ như vậy, Kha Kỳ cũng thả lỏng bản thân. Chấp nhận bản thân thất tình một lần.
Đêm nay Kha Kỳ còn chưa đi ngủ, đã nhận được tin tức của bạn thân. Các bệnh viện lớn trong thành phố, đều không có tư liệu kiểm tra của Hạ Châu. Bạn thân còn tưởng rằng Kha Kỳ vẫn còn tâm niệm đến Hạ Châu, khuyên bảo Kha Kỳ từ bỏ người phụ nữ này, còn gửi đến các hình ảnh xã giao của Hạ Châu và các tên thiếu gia khác.
Hạ Châu người này, hắn hiểu. Phát hiện hắn vô tình, không còn rút được bất cứ giá trị gì trên người hắn nữa, tự nhiên sẽ vứt bỏ. Nghĩ đến Hạ Châu, lại nhớ đến Hạ Cơ. Kha Kỳ thở dài, nhắm hai mắt lại. Những việc này, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Người khác đều nói tiểu biệt thắng tân hôn*, Hạ Cơ cảm thấy lời này không sai. Hai người chỉ mới hai mươi ngày không làm chuyện xấu hổ thôi, vừa trở lại Trương gia, Hoắc Bạch đã đi theo tới phòng ngủ của cô.
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: Xa nhau ít ngày còn hơn đêm tân hôn.)
Ánh mắt kia, như con sói rình mò trong đêm. Hoắc Bạch không nói lời nào liền đẩy Hạ Cơ về phía sau cửa, quần áo cũng chưa tới kịp cởi, trực tiếp kéo váy đến eo, hai chân dài trắng nõn lộ ra ngoài.
Đồ lót bị Hoắc Bạch cởi bỏ qua một bên, bàn tay trực tiếp sờ lên hoa môi non mềm. Hạ Cơ cũng là nắng hạn gặp mưa rào, chỉ bị sờ vài lần, đã làm ướt bàn tay của Hoắc Bạch.