Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Trong lòng Hạ Châu rất hoảng loạn, vốn là muốn mượn lực lượng của Hạ gia để gả cho Kha Kỳ. Không nghĩ tới hắn không có chút tình cảm nào đối với mình, quá khứ của hai người giống như một đoạn nhân duyên sớm tan. Bầy giờ, bản thân rất vất vả mới vào được Hạ gia, Hạ Châu không cam lòng vì mình không có giá trị lợi dụng mà bị đuổi ra ngoài. Cô ta không giống Hạ Cơ, có hậu trường mạnh như Trương gia, nếu Kha Kỳ không cần cô ta, vậy thì phải tìm một nhà cưới khác mới được.
Sau ngày Kha Kỳ chạy ra khỏi nhà thì phát hiện thẻ ngân hàng của mình bị đóng băng. Chuyện này đối với hắn cũng không có một chút ảnh hưởng nào, nếu người nhà muốn buộc hắn cưới Hạ Châu thì hắn sẽ vĩnh viễn không quay về. Hắn không muốn hạnh phúc của mình sẽ chết non như vậy. Nếu như sớm biết rằng sẽ có người khiến hắn yêu thương đến như vậy, khiến hắn trở thành một người thâm tình, thì lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo tuyệt nhiều phụ nữ.
Kha Kỳ tìm bạn bè của hắn, để hắn ta tìm thám tử tư giúp mình, điều tra xem Hạ Châu có thật sự mang thai hay không. Mà bản thân hắn, tất nhiên sẽ đi nhờ cậy Hạ Cơ. Hiện tại mình đã bị đuổi ra khỏi nhà, cái gì cũng không có, không biết có thể đánh thức một chút sự đồng tình từ Hạ Cơ được không đây.
Kha Kỳ tới Trương gia, Trương gia cũng không biết hắn là nhân vật nào, dù gì thì nhà bọn họ đã có một thằng nhóc tốt làm bạn trai. Hoắc Bạch đúng là rất được lòng người, khiến già trẻ trong nhà đều yêu thích.
Truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad của Cà Pháo.
Mẹ Hạ vài lần đều nói Hoắc Bạch đưa Hạ Cơ về Hoắc gia đi, đừng để cô ở nhà tra tấn người khác. Kha Kỳ đến, Hạ Cơ đã bị kêu ra ngoài tiếp đãi khách.
“Anh tới tìm tôi là có việc gì?” Hạ Cơ đi thẳng vào vấn đề.
“Ừm, anh bị người nhà đuổi ra ngoài.” Mặt Kha Kỳ có chút ấm ức, có chút bất đắc dĩ. “Em có thể thu nhận anh hai ngày được không?”
“Hả? Thu nhận anh? Hiện tại tôi còn đang được bác tôi thu nhận đấy.” Hạ Cơ buông tay.
Mẹ Hạ nghe lén ở bên cạnh ra ngoài. “Cái gì mà thu nhận? Đây là nhà mẹ đẻ của con, con muốn về thì trở về, con cũng thật là.”
“Dì nói rất đúng.” Kha Kỳ nhìn thấy mẹ Hạ là người nhân từ, dứt khoát dời mục tiêu. “Dì ơi, con rất đáng thương, con bị ba con đuổi ra khỏi nhà, trên người một chút tiền cũng không có.” Kha Kỳ vốn lớn lên mi thanh mục tú, hào hoa lại tao nhã, không nghĩ tới lại đáng thương như vậy.
“Đứa trẻ tốt,” mẹ Hạ dâng đầy tình thương của mẹ. “Tại sao ba con lại đuổi con ra ngoài?”
“Bọn họ ép con cưới người mà con không thích.” Kha Kỳ hỗn loạn, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Mẹ Hạ nhớ tới cuộc hôn nhân mà mình đã trải qua, cuối cùng lại hại nửa đời người. Bà cũng không hy vọng người khác sẽ bước lên con đường xưa của mình.
“Con tên là gì?” Mẹ Hạ hỏi.
“Con tên là Kha Kỳ.”
“Kha Kỳ à, con tạm thời ở chỗ này đi, chờ ba con nghĩ thông suốt rồi, thì lại trở về.” Mẹ Hạ nói.
“Dì ơi, người thật tốt quá. Con cũng muốn có một người mẹ như dì vậy.” Kha Kỳ đang lấy lòng mẹ Hạ, sự việc so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, có thể đắc thắng. Về sau có thể cùng người trong lòng ở cùng một mái nhà. Kha Kỳ ngẫm lại liền vui vẻ.
Hạ Cơ nhìn một màn mẹ con tình thâm trước mắt này cũng hết chỗ để nói. Kha Kỳ mồm mép nhanh nhẹn, nói mà khiến mẹ cô vui vẻ. Mà dù sao hắn cũng không có ác ý gì, nhiều người tâm sự với mẹ thì cũng tốt.
Người Trương gia đều chấp nhận sự tồn tại của Kha Kỳ, nhưng mà, vào buổi tối, lúc Hoắc Bạch đến đây tìm Hạ Cơ thì thấy Kha Kỳ, ánh mắt trong nháy mắt đóng băng.
“Tại sao hắn lại ở chỗ này?” Giọng nói của Hoắc Bạch cứng đờ.