Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Nhìn thấy bên cạnh Hạ Cơ có như một cánh tay kiên cố như vậy, mẹ Hạ cũng thoáng an tâm. Con gái sẽ không đi con đường xưa của mình, mặc kệ như thế nào, hạnh phúc của con gái cũng là quan trọng nhất. Đây chắc là ý tưởng chung của hầu hết các bà mẹ.
Kha Kỳ bị cha mẹ kêu trở về nhà. Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, hình như là có khách tới chơi. Nhưng ai lại tới lúc này chứ? Hẳn là không phải bạn bè của hắn, Kha Kỳ nghĩ.
“Kha Kỳ, con đã trở về rồi.” Là mẹ của Kha Kỳ. “Mau đến xem, bác Hạ của con đưa bạn gái con đến đây này.”
“Bác Hạ, là bác Hạ nào?” Kha Kỳ nghi hoặc, “Bạn gái, họ Hạ, không phải là…” Kha Kỳ vui bẻ trong lòng, sửa sang lại quần áo mình đang mặc, chắc không còn gì không thỏa đáng nữa.
“Bác Hạ, chào bác, con là Kha Kỳ.” Kha Kỳ giới thiệu đơn giản một chút. Lập tức xoay đầu chuyển hướng về phía cô gái mặc đồ trắng bên cạnh. “Hạ…” Nhìn thấy người tới, Kha Kỳ ngây dại.
“Làm sao vậy?” mẹ Kha Kỳ đẩy tay hắn một chút, “Vừa thấy bạn gái con đã ngây dại rồi?” mẹ Kha Kỳ trêu ghẹo nói.
“Ai nói cô ta là bạn gái con?” Kha Kỳ tức giận nói. “Bác Hạ, con chỉ nghe nói bác có một người con gái tên Hạ Cơ, cô gái này sao lại là thiên kim của bác rồi?” Dựa vào phong độ của Kha Kỳ, vốn không nên nói như vậy. Nhưng nghĩ đến hai người Hạ Cơ với mẹ của cô bơ vơ không nơi nương tựa bị người đàn ông trước mắt đuổi khỏi Hạ gia, Kha Kỳ khó tránh khỏi tức giận cho cô.
Hạ Đông Quân bị hỏi mà nghẹn họng, việc xấu trong nhà không thể khoe ra ngoài, ai ngờ thằng nhóc Kha gia lại thô lỗ như thế. Nếu không phải thấy hai nhà còn đang hợp tác, thì Hạ Đông Quân đã ném ly mà rời đi.
“Hạ Châu cũng là con gái của bác, chẳng qua không có xuất hiện trên tin tức mà thôi. Hạ Châu từ nhỏ đã đi theo mẹ của con bé, bác cũng đã bạc đãi con bé rất nhiều. Hiện tại tuổi lớn, mới muốn mang con bé theo bên cạnh, bồi thường những năm tháng thiếu hụt tình thương của cha đó.” Hạ Đông Quân nói rõ ràng.
Nghĩ đến người trong lòng đang chịu khổ (tha thứ cho Kha thiếu gia bổ não), bản thân lại ở chỗ này lá mặt lá trái với ba cô, Kha Kỳ nếu thật sự thuận theo bọn họ, thì hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.
Biết ba mẹ có thể hiểu lầm tâm ý của mình. Kha Kỳ giải thích: “Ba, mẹ, vị tiểu thư Hạ Châu này không phải bạn gái của con, lúc trước cũng chỉ là một người bạn chơi cùng thôi.”
Con trai nói lời này ra chẳng phải là đang đánh vào mặt Hạ gia, bạn chơi cùng? Ba mẹ Kha gia sao lại không biết ý của con trai. Phụ nữ chơi đùa một chút.
“Kha Kỳ!” Ba Kha la lớn. “Chú ý lời nói của con.”
“Cho dù có là bạn gái, con cũng đã chia tay với cô ta, lúc trước cha mẹ không phải nói muốn con xử lý sạch sẽ phụ nữ ở bên ngoài hay sao?” Kha Kỳ phản kháng.
Chuyện tới hiện giờ, Hạ Đông Quân nào lại không biết quan hệ của Hạ Châu với Kha Kỳ là gì? Vốn cho rằng tim Kha Kỳ bị Hạ Châu buộc chặt, Hạ Châu lại mang thai con của Kha Kỳ nên mới mang cô ta tới. Bây giờ mặt Hạ Đông Quân banh ra, nghe ba Kha dạy bảo con trai.
“Hiện tại thì khác, Hạ Châu đã mang thai con của con, con nói nên làm sao đây?” Ba Kha nói. Hai nhà đều có uy tín danh dự, quậy ra ngoài tính sao được? Hạ Đông Quân cũng đã tìm tới cửa, ba Kha vốn dĩ cho rằng hai người là em tình anh nguyện. Ai ngờ con trai của mình lại là thái độ này.
“Đứa con có thể bỏ, dù sao con sẽ không kết hôn với cô ta.” Kha Kỳ nói xong từ trong nhà chạy ra chỗ xe chạy ra ngoài.
Lưu lại Hạ Đông Quân vẻ mặt nghiêm túc cùng với ba mẹ Kha gia vẻ mặt bất đắc dĩ.