Hạ Cơ

Quyển 7 - Chương 12




Editor: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

“Được rồi được rồi, anh đi đi.” Đoạn nghiệt duyên này của bọn họ Hạ Cơ không muốn hủy đi, lưu bọn họ lại tra tấn lẫn nhau cũng không tệ. Kha Kỳ bước đi lưu luyến, nhưng vẫn ra cửa.

Kha Kỳ ơi Kha Kỳ, sớm biết hôm nay thì lúc trước phải hà tất như vậy. Có trách thì trách kiếp trước anh quá không hiểu chuyện, hôm nay mới thành kiếp của anh. Hạ Cơ không phủ nhận bản thân luôn cùng hắn ta thân cận như có như không, thái độ lúc lạnh lúc nóng, như vậy mới có thể khiến hắn ta hãm càng sâu, lại không có cách nào thoát thân. Không chiếm được người mình yêu thích, sao có thể hạnh phúc được chứ?

Hạ Cơ một mình đợi ở quán bar, uống rượu trong chốc lát, có không ít đàn ông tiến lên ý đồ giành được ưu ái của người đẹp. Hạ Cơ bị làm phiền, tự mình ngồi xe về nhà.

Hai ngày sau Kha Kỳ vẫn không tới tìm cô. Nhìn bộ dạng cấp bách ngày đó của hắn ta, không giống như sẽ buông cô dễ dàng như vậy. Hiện tại Hạ Châu với hắn ta mà nói chỉ là hoa vàng ngày mai, hẳn là không câu được hồn hắn ta. Vậy thì hắn ta đang có ý gì, không tìm cô hai ngày, lạt mềm buộc chặt? Khóe miệng Hạ Cơ giơ một trận cười nhạo. Ở trong tình trường mà muốn đùa nghịch cô, anh ta còn non lắm.

Lần này Hạ Cơ thật sự đánh giá cao Kha Kỳ. Hắn ta nào có tâm tư kia. Lần này hắn ta hoàn toàn bị Hạ Châu làm phiền thoát thân không được. Ngày đó đưa Hạ Châu về nhà, Hạ Châu quấn lấy không cho hắn ta đi, thân thể ôm hắn ta cọ tới cọ lui. Kha Kỳ tuy ở tuổi nhiệt huyết, nhưng nghĩ tới Hạ Cơ xinh đẹp và quyến rũ, dáng người mềm mại, Kha Kỳ hiểu rõ nếu muốn lợi nhất thì phải khống chế bản thân thật tốt.

Kha Kỳ vất vả mới kéo được Hạ Châu từ trên người mình xuống, ai ngờ kế tiếp Hạ Châu lại ném cho hắn ta một quả bom. Hạ Châu nói cô ta mang thai. Việc này khiến Kha Kỳ sợ tới mức không nhẹ.

“Rõ ràng mỗi lần chúng ta đều dùng bảo hộ? Tại sao lại có?” Nhìn vẻ mặt Kha Kỳ không tin tưởng, sắc mặt đều biến đổi. Tâm Hạ Châu lạnh một nửa, xem ra Kha Kỳ này thật sự chỉ là chơi với cô ta mà thôi. Không! Không thể! Kha Kỳ sao có thể dễ dàng tìm được một người tốt hơn cô ta cơ chứ, hay là do cô gái ở quán bar kia. Vậy cô ta thì sao? Bạn bè xung quanh đều biết cô ta đang quen một tên nhà giàu, nếu như chia tay, mặt mũi cô ta phải để chỗ nào? Ở trong mắt người khác, cô ta chẳng phải là bị người ta chơi thừa, người vợ bị bỏ rơi chứ?

“Anh không nhớ rõ sao? Tháng trước lúc ở khách sạn, anh đã quên mua đồ vật kia?” Vẻ mặt Hạ Châu bình tĩnh.

Vẻ mặt Kha Kỳ lại hối hận, tại sao lại vì một chút vui sướng lưu lại một tai họa như vậy.

“Em đi xoá sạch đi. Tiền bệnh viện bên kia anh sẽ trả, đến lúc đó em yêu cầu phí dinh dưỡng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần anh đều có thể đưa.” Kha Kỳ nếu biết vậy đã chẳng làm, tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Việc này nếu để Hạ Cơ biết hắn ta làm sao có cơ hội?

“Kha Kỳ, em muốn sinh nó, đây là con của hai chúng ta.” Hạ Châu vuốt bụng của mình, tràn đầy vẻ yêu thương. Vẻ mặt khẩn cầu nhìn Kha Kỳ. Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, dưới ánh trăng chiếu xuống có một loại cảm giác thê lương.

“Không được.” Kha Kỳ quyết đoán cự tuyệt. Hắn ta không muốn sinh con sớm như vậy, cũng không chuẩn bị để làm cha. Đặc biệt là cùng người phụ nữ này. “Cô muốn cái gì thì nói thẳng.”

“Ở trong mắt anh em chính là loại phụ nữ này?” Mặt Hạ Châu đầy sự không thể tin. Một loại bị oan uổng và ủy khuất ở trên mặt cô ta biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Mặc kệ như thế nào, tôi cũng không thể nào cưới cô, cho dù có sinh con, nhà chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận, cô hiểu không?” Kha Kỳ ý thức được người phụ nữ này không dễ ném ra như vậy. Lúc này nhận ra thì đã muộn.