Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Thời gian thương cảm qua đi. Nhìn giai nhân trong lòng ngực, ánh mắt mê mang, nước mắt trong suốt, răng trắng môi hồng, nước mắt chưa khô, hai má đỏ hồng như đóa hoa đào nở rộ. Thượng Quan Cẩn giật mình, đối với đôi môi đang khẽ nhếch lên hôn xuống. Bây giờ sẽ không còn người nào có thể quấy rầy bọn họ, bọn họ danh chính ngôn thuận.
Người khác đều nói nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng Hạ Cơ muốn nói, nam nhân cương nghị đột nhiên ôn nhu mới là mê người không kiểm soát được. Hơn nữa chỉ đối với một người là nàng. Trách không được người hiện đại đều không thích người ngu muội, đàn ông nhu tình mới là rễ tình đâm sâu nhất.
Hỉ phục của Thái Tử Phi tương đối rườm rà. Thượng Quan Cẩn nhìn còn đau đầu, đến hừng đông còn chưa cởi được. Vừa định thô bạo xé rách, đã bị Hạ Cơ ngăn lại. Hỉ phục này ngày sau còn có ý nghĩa hoài niệm! Còn nữa, hỉ phục này là do tú nương ở các nơi tìm tới khâu vá mới thành, mỗi viên trân châu phía trên đều có giá trị liên thành. Cứ như vậy mà xé mới là phí phạm của trời.
"Thôi, chàng tránh ra, để thiếp tự cởi." Hạ Cơ đem người đang phát sầu vì hỉ phục này đẩy ra. Thái Tử có chút hối hận bản thân vì muốn đơn độc ở với Hạ Cơ, đem tất cả bọn thị nữ đuổi ra ngoài. Bây giờ kêu người vào cởi y phục cũng rất xấu hổ.
Thái Tử bất đắc dĩ tránh qua một bên. Hỉ phục này đẹp tinh xảo, tầng tầng lớp lớp khiến cho hắn không có phương pháp sờ được.
Lúc đầu là bọn nha hoàn giúp Hạ Cơ giúp nàng mặc, bản thân một người cởi cũng rất lao lực. Cũng may, có Thái Tử hỗ trợ mới có thể cùng nhau đem y phục này cởi xuống được.
Mệt mỏi nửa ngày, Hạ Cơ mặc áo trong Hạ Cơ nhịn không được đi qua bàn uống một ngụm nước. Còn hỉ phục của Thái Tử thì tương đối đơn giản, Thái Tử chỉ cần một người đã mặc tốt.
No ấm xong thì sinh dâm dục. Trong phòng bị đèn hỉ chiếu sáng trưng một mảnh. Hạ Cơ ngồi ở trước bàn trang điểm xả búi tóc của bản thân. Tóc dài nhàn nhã xõa ở hai vai, ngẫu nhiên gió nhẹ thổi vào làm đung đưa lay động. Thái Tử đứng ở phía sau nhìn giai nhân trong gương, nghĩ tới năm tháng mạnh khỏe sau này, bạch đầu giai lão.
Thái Tử một tay đem Hạ Cơ đang sửa sang tóc ôm vào trong ngực. Hai người ở trong gương nhìn chằm chằm lẫn nhau, trong lòng nổi lên một trận ôn nhu. Thái Tử dù sao cũng một nam nhân nhiệt huyết, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực tất nhiên nhịn kích động không được bao lâu. Hắn cũng coi như rất vất vả mới hết khổ.
Hôm nay từ trong ra ngoài của Hạ Cơ đều mặc đỏ thẫm, bị Thái Tử ôm từ trước bàn trang điểm đến trên giường. Ngọc thể ngang dọc ở ngay trước mắt, Thái Tử không chút khách khí phủ lên. Thân thể chặt chẽ ngăn chặn nàng.
Hai làn môi dán vào nhau, hết sức mềm mại. Không ngừng tiếp xúc, Thái Tử đem đầu lưỡi của bản thân thăm vào dò vào miệng Hạ Cơ, câu lấy cái lưỡi của nàng, vũ đạo ở môi răng.
Một cái tay khác cũng trực tiếp sờ lên chỗ cao ngất. Hai người không phải là lần đầu tiếp xúc, đối với phản ứng của nhau còn rất hiểu biết. Tỷ như Hạ Cơ, bầu vú trước ngực kia là mẫn cảm nhất. Cũng thành địa bàn đầu tiên Thượng Quan Cẩn công lược. Cách lớp áo trong vuốt ve một hồi, thân thể Hạ Cơ theo động tác của hắn mà run rẩy. Tiếng rên rỉ yêu kiều trong miệng rốt cuộc có thể quang minh chính đại phát ra.
Áo trong của nàng, hắn cởi không biết bao lần. Lần này không cần nhìn cũng vứt nó xuống dưới được, khó khăn lắm mới lưu lại một cái yếm đỏ thẫm. Màu đỏ thẫm tươi đẹp sấn vào da thịt như ngọc, Thượng Quan Cẩn chỉ nhìn thôi mà trong lòng nóng một trận. Không nói hai lời đỡ thân thể Hạ Cơ lên, vuốt ve dây yếm phía sau.
Cởi một cái, dây lưng liền rơi.