Nhưng Hạ Cơ lại không vui vẻ như vậy. Cô trở về phòng rầu rĩ không vui. Cũng không để ý tới Bác Nam. Rửa mặt chải đầu xong liền trực tiếp tiến vào trong chăn nằm.
"Làm sao vậy?" Bác Nam ôm chầm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Hạ Cơ, để mặt cô đối với hắn. "Hôm nay anh còn chưa có đem nơi này của em xoa xoa đâu." Bác Nam cởi bỏ quần áo của Hạ Cơ, bàn tay không có lớp vải ngăn cách mà phủ lên hai luồng phong nhũ. Hạ Cơ vì đang mặc nam trang, nên chỉ có thể quấn chỗ này lại. Thời điểm đem vải bố trắng gỡ xuống thì thấy đỏ bừng một mảnh. Mỗi đêm đều phải nhờ Bác Nam xoa xoa một chút mới có thể thoải mái được.
Hệ thống cũng có chức năng chữa khỏi, nhưng như vậy thì sẽ giảm bớt cơ hội cùng nam chủ tiếp xúc thân mật.
"Không cần anh xoa." Hạ Cơ muốn đem bàn tay đang náo loạn của Bác Nam ở trên ngực cô kéo xuống, không nghĩ tới Bác Nam lại tóm được tay cô, kéo cô gắn vào trong ngực của mình. Ấn cô lại, xoa nắn hai tiểu bạch hồ câu hồn, dường như là một bộ dáng chưa được giải tỏa dục vọng.
Hạ Cơ vốn đang bực mình, lại bị Bác Nam cố tình trêu cợt, Tiểu Hạ trong lòng ủy khuất, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nhìn cảnh hoa lê dính hạt mưa* này, Bác Nam hối hận vừa rồi mình đã quá mức lỗ mãng.
(*) vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Anh sai rồi, em đừng khóc." Mặc kệ thế nào, trước cứ nhận sai đã. Phải biết rằng Bác Nam cho tới bây giờ không có đối với ai như vậy, hắn rất nguyên tắc với những người khác. Bác Nam nhẹ nhàng ôm Hạ Cơ từ phía sau lưng, vụng về lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt cô.
"Đừng khóc, có được không?" Bác Nam nhẹ giọng nói, "Nếu khóc nữa thì mặt sẽ xấu, rất khó coi."
"Nếu em nhìn khó coi thì có phải anh sẽ đi tìm cái cô Lưu Gia kia đúng không." Hạ Cơ vừa khóc vừa nói. Người khác nhìn mỹ nhân rơi lệ đều sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng Bác Nam giờ phút này lại không có tâm tình thưởng thức cái này.
"Em nói cái gì vậy? Anh hôm nay chỉ vừa mới quen biết cô ta." Bác Nam giải thích.
"Nhưng mà anh còn muốn mang cô ta về phủ."
"Cô ta chính là tự muốn đi, anh còn có thể ngăn cản sao?" Bác Nam vội nói, nữ nhân như vậy thật khó xua đuổi.
"Nhưng mà cô ta thích anh." Hạ Cơ mặc kệ, cứ nói.
"Em như thế nào lại biết cô ta thích anh, anh lại không thích cô ta không phải sao." Bác Nam đỡ trán.
"Em không biết." Hạ Cơ lúc này có chút càn quấy.
"Được, vậy về sau anh sẽ không bao giờ cùng cô ta lén gặp mặt được không, nếu mà nói chuyện với cô ta, tuyệt đối trước tiên phải có em bên cạnh được chưa." Bác Nam một lần nữa xem nhẹ điểm mấu chốt của mình, sau khi nói ra lời nói này, chính hắn cũng sợ ngây người. Hắn khi nào sẽ khiêm nhường người khác như vậy? Nhưng mà nếu có thể làm cho cô yên tâm, không khóc như vậy nữa, bắt hắn làm cái gì cũng được.
"Đây là chính anh nói đó."
Hạ Cơ ở trong lòng nở một nụ cười to, Bác Nam cũng không phải khó đối phó như vậy! "Được rồi, em khát nước, em muốn uống nước."
Bác soái phục vụ miễn phí, ngoan ngoãn rót một chén nước rồi đưa đến trước mặt Hạ Cơ. Đại khái là do khóc lâu, Hạ Cơ thật sự rất khát nước, uống từng ngụm từng ngụm. Không cẩn thận liền sặc. Một ngụm mước phun ở trên người mình.
"Khụ khụ khụ." Hạ Cơ sặc nước tới chảy ra nước mắt. Bác Nam lập tức đi lấy khăn lông lau mặt cho Hạ Cơ, lau đến sạch sẽ. Tiếp tục đi xuống, ngực cũng bị ướt. Trước ngực lạnh lạnh, hai viên hồng mai do đón gió cũng đã dựng đứng lên. No ấm tư dâm dục*. Mâu thuẫn của hai người tạm thời được hóa giải. Bác Nam đối với thân thể trần trụi đẫy đà này khó tránh khỏi suy nghĩ bậy bạ.
*No ấm thì nghĩ đến chuyện dâm dục.
Tay cầm khăn lông ở trước ngực no đủ lưu luyến không đi. Một chút lại nhẹ một chút chậm rãi mát xa ở chỗ này.
"Được rồi, anh đem khăn lông ra nhanh đi." Hạ Cơ đi theo Bác Nam đã lâu, đương nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Anh ấn ấn chỗ này một cái, có thấy thoải mái hơn không?"