Nhà cô nhiều đời làm pháp sư. Đến đời cô thì không làm nữa, bà nội mong muốn cô tập trung học hành hơn là làm một pháp sư tiếp xúc với ma quỷ.Tuy Khả Ảnh luôn tìm cách né tránh nhưng cô vẫn thường xuyên nhìn thấy âm hồn, mỗi lần như vậy cô đều giả vờ như không biết.
Cho đến một ngày...
Ba Ba xuất hiện, nàng xuất hiện trước mặt cô giữa ngày hè trời đổ cơn mưa lớn. Nàng mặc chiếc váy ren màu đỏ bắt mắt, mái tóc vàng dài xõa lộn xộn, chân không mang giày. Ba Ba đến tìm cô nhờ giúp đỡ :
" Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh.."
Khả Ảnh nhìn thấy nàng chạy xuyên qua cửa liền ngây người. Tin được không? Hoa khôi trường cấp ba Vạn Xuyên vừa lao qua cửa nhà cô. Khả Ảnh nuốt khan lẩm bẩm:
" Cô chết rồi sao? Không phải chứ? "
Ba Ba nhận thấy đúng là Khả Ảnh có thể nhìn thấy mình liền rất vui mừng, nàng cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng bên má. Không hổ là hoa khôi cười, chẳng những làm trái tim của mọi nam sinh tan chảy mà còn khiến cho Khả Ảnh đứng hình vài giây.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất lớn. Nhận ra có thể nhờ cậy được cô, biểu tình của Ba Ba chuyển từ vui cười sang nghiêm túc,từ ánh mắt đến thanh âm nàng đều vô cùng khẩn trương:
" Tiểu Ảnh, mong chị hãy giúp em. Ba em đang rất gấp."
Khả Ảnh không muốn dính dáng đến hồn ma nhưng hồn ma xinh đẹp thì khác. Với lại cô không thể thấy chết không cứu, người cần cứu lại là một người già đáng thương vừa mất đi con gái chưa đầy 2 tháng.
Cô thay đồ xong lập tức khoác áo mưa đạp xe theo sự chỉ dẫn của Ba Ba ngồi trên gác-ba-ga đằng sau. Nước mưa từng đợt từng đợt táp vào mặt cô. Khả Ảnh trong đầu nghĩ đến chăn ấm đệm êm ở nhà mới thấy hối hận. Trời ạ, cô nghĩa hiệp làm cái gì chứ.
Chợt hơi ấm từ đằng sau phủ trên eo cô, Ba Ba choàng ôm, tay nắm vào hai bên áo cô khẽ giục:
" Học tỷ, nhanh một chút. Ba em chỉ có một mình, ông đang lên cơn đau tim.. "
Cô nghe xong trợn mắt:
" Sao cô không nói sớm?! "
Khả Ảnh gồng mình dậy đạp như điên, xe cô phi qua nhiều vũng nước làm bắn tung tóe. Xe cộ vắng, cô rất nhanh có thể đến nhà nàng. Ba Ba xuyên qua cửa đi vào trước, cô chạy theo mở cửa không quên gọi cấp cứu phía sau. Ba Ba vô lực không thể chạm vào đành ngồi thụp xuống người đàn ông nằm bất động dưới sàn gọi lớn:
" Ba! Ba! Ba "
Khả Ảnh vứt cặp xuống đất, đẩy Ba Ba sang một bên ngồi xuống vỗ vỗ mặt người đàn ông kia:
" Để tôi xem "
Ba Ba đứng dậy vội vã tìm lọ thuốc trợ tim của bố nàng, chắc chắn nó chỉ lăn ở quanh đây. Khả Ảnh đỡ đầu người đàn ông kê lên chiếc gối vuông nhỏ vừa lấy được, đồng thời đi lấy nước ấm. Không ngờ chạy vội cô va vào Ba Ba đằng sau. Nàng ngã đè lên người cô. Đầu Khả Ảnh đập xuống đất bất tỉnh- lúc cô bất tỉnh cũng là lúc nàng có thể nhập vào cô.
Ba Ba đưa tay sờ lên mặt:
" Mình có thể giúp ba rồi. Học tỷ, rất xin lỗi em mượn chị một lúc "
Nàng quen thuộc nơi giấu thuốc, máy kích tim. Ba Ba giúp ông tỉnh lại thì vừa lúc xe cấp cứu đến. Địch Tư không nhận ra con gái ngạc nhiên hỏi:
" Cảm ơn đã cứu ta. Nhưng cháu là? "
Nàng chăm chú nhìn bố đầy xúc động. Khi còn sống không biết quý trọng ân cần quan tâm của bố đến bây giờ không còn nữa, Ba Ba cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Nàng nén cảm xúc:
" Cháu là một người bạn của Địch Ba."
Địch Tư trùng xuống:
" Thì ra là vậy, nhưng làm sao cháu biết ta bị phát tác bệnh mà tới."
Nàng mím môi nén không bật ra câu nói: Ba là vì con luôn ở bên cạnh ba mà cười nhẹ:
" Bởi vì.. bởi vì.. À cháu trùng hợp tới thăm chú."
Địch Tư khó hiểu hơn. Vào giờ này trời lại mưa gió một cô nhóc đến thăm mình, thật quá khó hiểu. Nhưng mà ông cũng không muốn tra hỏi ân nhân vừa cứu mình thêm nữa.
" được rồi. Cháu uống trà sâm cho ấm người"
Hấp! Ba Ba bị đẩy ra khỏi cô. Khả Ảnh nhăn nhúm mày lại ôm đầu hướng mắt sang bên cạnh:
" Aida.. đau đầu quá. Ba Ba có chuyện gì xảy ra vậy?"
Địch Tư khựng động tác nhấp trà giữa không trung, cô nhóc đó vừa gọi tên con gái ông? Địch Tư vô thức nhìn sang khoảng không bên cạnh. Không lẽ... con gái ông thực sự đang ở đó?. Địch Tư không vội tỏ ra đã phát giác được những gì chỉ im lặng dõi theo.
Đột nhiên ông nói:
" Tiểu Ảnh à, cháu cho ta số điện thoại được không? "
Khả Ảnh toan từ chối thì bắt gặp ánh mắt nài nỉ của nàng phía trước, cô đành ghi số điện thoại của mình ra giấy cho người mình vừa cứu mạng.
Mưa ngớt, Khả Ảnh đứng dậy xin phép ra về , Ba Ba lập tức đi theo. Cô dắt xe ra, nàng không khách sáo ngồi lên yên sau. Cô nhíu mày:
" Cô theo tôi làm gì?"
Ba Ba ôm cánh tay cô chu môi làm nũng:
" Học tỷ nuôi em nha nha nha"
Khả Ảnh chưa kịp nói câu: " Tại sao tôi phải nuôi cô " thì nàng đã nhón bàn chân trần lên đặt vào môi cô một nụ hôn phớt:
" Không được từ chối."