Tháng Ba chầm chậm qua đi, Lập Hạ không hề hỏi lại, sau đó cũng dửng dưng. Lập Hạ nghĩ, thật ra Phó Tiểu Tư là ai vốn dĩ không quan trọng, cậu vẫn cứ là tên khốn ít nói và bị đục thủy tinh thể mà thôi! Mặc dù cậu vẽ đẹp nhất trường, khuôn mặt đẹp nhất trường, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng bộ dạng cậu lúc nào cũng uể oải, khiến người ta có cảm giác không thể hiểu rõ, Lập Hạ cảm thấy chỉ có cách gọi tên khốn là hợp với cậu.
Nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Ở một thành phố nằm sâu mạn phía bắc như Thiển Xuyên, mùa xuân tới rất chậm.
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang bắt đầu bỏ áo khoác, từ đồ mùa đông dần đổi sang đồ mùa hè, chỉ có điều Lục Chi Ngang vẫn rất sợ lạnh, thi thoảng vẫn phải đội mũ len. Hình thù cái mũ len ấy vô cùng kỳ dị, hai bên tai còn có hai bím tóc nhỏ, trông như một cô bé vậy. Mỗi lần như thế, Phó Tiểu Tư đều khinh khỉnh nhìn Lục Chi Ngang, Lập Hạ và Thất Thất cũng hùa vào trêu ghẹo, nhưng Lục Chi Ngang luôn bịt tai ầm ĩ giở trò, biểu cảm "Người ta cũng không muốn vậy mà" vô cùng gợi đòn.
May mà cậu ta có khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười rạng rỡ, chỉ khiến người ta yêu thích chứ không ghét nổi, và tính cách thì rất trẻ con.
Cuối tháng Ba, một nữ sinh cùng phòng của Lập Hạ chuyển trường tới Thẩm Quyến. Lúc cô ấy đi, Lập Hạ cũng không thấy quá buồn bã, vì thật ra hai người ở cùng nhau chưa tới một năm, hơn nữa bình thường cũng chẳng thân thiết lắm, chỉ nói với nhau mấy câu đại loại như "Đi học không?" và "Cùng đi đi".
Lập Hạ rất có hứng thú với bạn học sắp chuyển đến mà thầy giáo nói. Mấy bạn nữ trong lớp cứ truyền tai nhau rằng bạn sắp chuyển tới này là một học sinh cá biệt, khiến Lập Hạ càng hiếu kỳ hơn. Chuyện một học sinh cá biệt mà có thể chuyển vào trường Thiển Xuyên số 1, thậm chí còn được chuyển vào lớp A3 cũng gây sốc y như việc những học sinh toàn thi không đạt lại bỗng được vào học ở trường Thanh Hoa vậy.
Nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình còn đang trống, Lập Hạ nghĩ, rốt cuộc người sắp ngồi cạnh mình sẽ là người thế nào đây?
Buổi sáng đi học, Lập Hạ vừa bước vào lớp liền nghe thấy trong lớp vọng ra âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ.
Lập Hạ quay đầu nhìn thì thấy thầy chủ nhiệm đang đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh là một nữ sinh đang đứng cuối mặt.
Ánh sáng ở cửa sổ quá mạnh, chiếu rọi lên dáng người của nữ sinh đó tạo thành một quầng sáng yếu ớt. Mái tóc ngang vai được cắt khá rối rắm, khiến người ta có cảm giác nó chỉ ngắn chạm tai thôi.
Lập Hạ nghĩ, chắc đây chính là bạn nữ sinh đó rồi.
Rất lâu sau đó, cũng chẳng nhớ được là bao lâu, thứ Lập Hạ có thể nhớ được chỉ là ngữ khí và biểu cảm của cô bạn đó lúc giới thiệu về bản thân. Cô ấy chỉ nói một câu "Mình tên là Ngộ Kiến", rồi rời khỏi bục giảng, ngồi xuống bên cạnh Lập Hạ.
Trong cuộc đời này, mỗi người chúng ta đều sẽ gặp rất nhiều người. Có những người chỉ đi lướt qua ta, lưu lại trong ký ức một khuôn mặt mơ hồ. Nhưng có những người lại tựa như cát bụi, cứ thế tích tụ trong cuộc đời ta, hợp thành những tượng đài bằng cát sừng sững trên quảng trường sinh mệnh.
Ký ức về buổi sớm hôm ấy đã trở nên mơ hồ, nhưng Lập Hạ vẫn có thể nhớ được thần thái, tốc độ nói và động tác của Ngộ Kiến. Cô ấy hệt như một Phó Tiểu Tư khác, không nói một lời, toàn thân toả ra khí lạnh nồng đậm.
Trước đây, Lập Hạ từng nghe nói rằng mỗi người đều sẽ có một trường khí riêng, toả ra sức ảnh hưởng độc nhất của riêng mình.
Giống như những làn sóng điện từ.
Làm nhiễu sóng tất cả những người xung quanh.
Mặc dù trường khí của Ngộ Kiến mang theo sự lạnh lẽo, nhưng...
Một tuần sau đó, Ngộ Kiến vẫn không nói câu nào với Lập Hạ. Chỉ thi thoảng khi bị thầy cô hỏi bài, Lập Hạ sẽ lặng lẽ viết đáp án ra giấy rồi đưa cho cô ấy, để cô ấy đọc theo. Đến khi ngồi xuống rồi cũng chẳng được một câu cảm ơn, cô ấy chỉ nhìn Lập Hạ một cái, khẽ gật đầu rồi lại cuối gằm mặt xuống.
Cách ăn mặc của Ngộ Kiến ở trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1 cũng được coi là khá đi, nếu nhìn kỹ còn phát hiện ra Ngộ Kiến bấm lỗ tai.
Quả nhiên là học sinh cá biệt. Trong lòng Lập Hạ thầm nghĩ.
Trưa thứ Bảy hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Lập Hạ quay về từ hiệu sách ngoài trường, ngước mắt lên nhìn thấy Ngộ Kiến đang đứng ở cổng, bên cạnh là một đám nam sinh nhuộm tóc vàng, ăn mặc thời thượng. Ngộ Kiến đang tranh giành thứ gì đó với bọn họ, sau đó bị lôi vào luôn.
Ngộ Kiến vừa hét lên mấy câu đã nhìn thấy Lập Hạ đột nhiên chạy tới, kéo mình chạy vào bên trong trường học, vừa chạy vừa hét to nhất có thể: "Cậu còn ở đây làm gì, thầy giáo đang tìm cậu đấy, mau đi theo mình."
Tim Lập Hạ đập rất nhanh, chỉ sợ những người phía sau quát mình đứng lại. Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh những tiếng súng nổ liên hoàn, những câu hỏi dạng như "Bị bọn họ bắt được thì phải làm sao?", "Liệu có bị bạo hành không?" cứ xuất hiện không ngừng.
Nhưng Ngộ Kiến lại tự mình đứng lại, hất tay Lập Hạ ra, nghi hoặc nhìn Lập Hạ như đang muốn nói: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Phía sau lưng, mấy tên côn đồ tóc vàng đang phát ra mấy tiếng cười nhạo văng vẳng vừa đủ nghe. Ngữ khí châm biếm ấy giống như những hạt mầm gai dính chặt lên người, những cái rễ sắc nhọn mọc ra, độc ác đâm thẳng vào da thịt. Dù gì từ bé đến lớn, Lập Hạ cũng là đứa trẻ ngoan, chưa từng gặp qua hoàn cảnh này cho nên mặt nóng bừng như vừa bị lửa phun qua. Ngộ Kiến quay ra hét lên một tiếng bọn chúng liền không dám ho he gì nữa. Ngộ Kiến quay đầu lại nói với Lập Hạ: "Cậu quay về học bài của cậu đi, đừng quản chuyện của mình."
Trong phút chốc, Lập Hạ cảm thấy lúng túng vô cùng, xem ra quả thực là mình nhiều chuyện rồi.
Trong lúc Lập Hạ đang không biết làm thế nào cho phải thì một bóng lưng chợt đứng chắn trước mặt cô. Lập Hạ không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai. Mùi hương từ chiếc áo khoác trắng bay tới, Phó Tiểu Tư quay đầu lại nói: "Làm gì ở đây, về học!" Lập Hạ ngước lên nhìn, thấy Phó Tiểu Tư có chút tức giận.
Ngữ khí không chút hoài nghi, khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Về học!"
"Làm gì ở đây!"
Ngộ Kiến ngẩng đầu nhìn Phó Tiểu Tư kéo Lập Hạ đi, bóng lưng của Lập Hạ vô cùng gầy gò và yếu ớt. Ngộ Kiến cũng cảm thấy rất kỳ lạ, là sức mạnh nào đã thúc đẩy cô ấy nói chuyện với một học sinh có vấn đề như mình? Khó hiểu thật.
- -----0o0-----
Muốn đọc các chương mới nhất thì sang dembuon.vn nhé:)