Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 46






Đường Hạo sợ Hạ Chí không được tự nhiên, những người đó không biết giữ miệng, lại rất giỏi trêu chọc người khác.


Vì thế lười nói nhảm, ôm lấy bả vai Hạ Chí đi theo hướng ngược lại, sau đó trả lời cô: Đừng quá nhanh, lúc này chúng ta mới ở bên nhau vài phút, em còn nghĩ đến bước nào?‘Hạ Chí có chút tiếc nuối "Ồ một tiếng, thầm nghĩ, rốt cuộc hẹn hò mấy ngày mới có thể hôn.Hạ Chí vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, thế nên Đường Hạo phải hỏi 2 lần: Khi nào em bay?‘Lúc này, cô mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên nhớ đến: Hôm nay bay...hình như muộn một chút.‘Đường Hạo: ...!Vì sao không nói sớm?‘"Quá hưng phấn...!nên quên mất.

Hạ Chí mím môi: Khi nào anh về?‘Ngày mai.‘Vậy ngày mai em trở về cùng anh.

Hạ Chí chỉ có thể cảm thán, chữ sắc trên đầu cắm một con dao.Minh Nguyệt đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, thậm chí còn gọi phục vụ phòng để nhắc cô đến giờ ra sân bay.


Chỉ là không nghĩ tới, giữa đường nhảy ra một Đường Giảo Kim.Em ở khách sạn nào? Đường Hạo tập trung nghe, phản xạ có điều kiện sợ cô báo ra cái tên khách sạn mình đang ở.Hạ Chí nói một cái tên anh chưa từng nghe qua, anh mới nhẹ nhàng thở ra: Anh đổi sang bên đó ở, ngày mai chúng ta cùng đi ra sân bay luôn.‘Hạ Chí gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn anh, tha thiết hỏi: Vậy anh có thể ngủ cùng em không?‘Đường Hạo ngây người hai giây, sau đó gân xanh trên trán giật giật, tay nắm tay cô cũng chặt hơn, cắn răng hàm nói: Hạ Chí, chúng ta mới là ngày đầu tiên...‘Hạ Chí nhíu mày: Thế nhưng em rất sợ tối, thật sự không được sao? Minh Nguyệt không ở phòng, không ai ngủ cùng em, em không ngủ được.‘Đường Hạo: ...!Sớm muộn gì cũng bị cô đùa chết.Anh không có sức mà nói: Anh có thể ngồi cùng em một lát.‘Hạ Chí vui vẻ: Anh yên tâm, anh không đồng ý, em sẽ không làm gì đó với anh.

Cô nhìn anh, một bộ anh yên tâm em là người tốt nên đừng sợ như vậy.Đường Hạo: ...‘Vậy anh là cái quái gì!-Ngày thường, Hạ Chí không tập thể dục, giống như một con gà yếu ớt, đi không được bao lâu liền mệt muốn chết, bởi vì không có kế hoạch đi dạo, còn mang giày cao gót, cuối cùng gót chân bị mài rách, về đến khách sạn cầm lấy chân nước mắt lưng tròng ngồi khoanh chân trên giường.Khi gọi điện cho cha me, mỏng manh yếu ớt nói chuyện, làm nũng không một kẽ hở.Vào phòng Đường Hạo cởi áo khoác tây trang ném trên sô pha, nhưng vẫn cảm thấy nóng.Nghĩ thầm, mình đây là bị cái tội gì vậy.Có người gõ cửa, là phục vụ đưa hòm thuốc đến, Đường Hạo mở cửa ra nhận, sau đó lấy tăm bông, chấm một ít Povidone rồi qua bôi vết thương cho cô.Hạ Chí có chút ngoài ý muốn nhìn động tác kéo lấy chân mình của anh, ngạc nhiên vài giây rồi khẽ nói: Em...!em tự làm được!‘Đường Hạo làm dấu tay suỵt, tiếc là đã quá muộn, mẹ Hạ hỏi: Con đang nói chuyện với ai vậy?‘Hạ Chí hào hứng đáp: Bạn trai, hôm nay con mới xác nhận quan hệ ~ Lớn lên rất đẹp trai, hôm nào con sẽ cho mẹ xem.‘Đường Hạo gục đầu xuống giường, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.Sau khi cúp điện thoại Hạ Chí hỏi anh: Anh làm sao vậy?”Anh vô lực hỏi một câu: Mẹ em nói gì đó?‘"Chưa nói gì, chỉ xác nhận lại với em phòng ở và thời gian máy bay cất cánh.‘Ngay lập tức, Đường Hạo có dự cảm không lành.Sau đó anh cầm áo khoác muốn đi: Ngủ sớm một chút, sợ thì mở đèn lên.

xem TV, nếu không thì gọi điện thoại cho anh, anh về phòng đây.


Anh không nên mềm lòng, đồng ý đến ngồi cùng cô.Hạ Chí lập tức luống cuống, nhảy xuống giường đè anh lên tường, có chút tủi thân: Có phải em làm sai cái gì rồi không?‘Mặc dù lời nói mềm mềm thật sự, nhưng động tác lại không hàm hồ một chút nào, anh có chút bất đắc dĩ: Nếu ba mẹ em biết ngày đầu tiên quen bạn trai đã ngủ lại phòng em, một lúc nữa khuông đuổi giết đến tận cửa mới lạ.‘Hạ Chí há miệng, một lúc mới kịp phản ứng lại.Nhưng vẫn không cam lòng: Em muốn anh ở lại thêm lúc nữa.

Không muốn anh đi một chút nào.Đường Hạo nói: Trước tiên em buông anh ra đã được không? Người đã mỏi như vậy, mà sức lực còn không nhỏ đâu nhé.‘Hạ Chí không lập tức buông ra, nhón chân lên nhìn anh, bỗng nổi lên ý xấu: Em có thể hôn anh một cái không?‘.