Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 22






Cuối cùng khi đi đường tắt đến khu du lịch, anh gọi điện thoại cho Tần Dương nói: “Thật khó chịu, tôi về thành phố trước, xe tôi lái đi luôn.

”Tần Dương không giữ anh ta lại: “Vậy anh đem cô ấy tới đây đi cô ấy bị mù đường đừng để cô ấy tự mình đi tới, cô ấy bị lạc anh đền không nổi đâu.

”Vẻ mặt Hạ Chí tối lại nhịn không được giơ tay: “Anh đưa tôi về được không, tôi chỉ muốn về nhà.

”Đường Hạo nhìn cô mấy giây, gật đầu: “Được!”Hai người lần theo đường cũ đi về, đường đua vẫn đóng cửa, trên đường cũng không có bất kỳ thứ gì nên Đường Hạo lái xe rất nhanh, Hạ Chí nắm chắc tay vịn; cứ như vậy trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân như sắp bay lên.


Đường Hạo lúc này mới nhớ trên xe còn có người, dẫm phanh lại trêu chọc cô: “Sợ cái gì, chết tôi chôn cùng cô.

”Hạ Chí “…”Anh cũng thật hài hước.

Xuống núi, đường vào thành phố không còn xa, đi chưa đến 20 phút, Đường Hạo đã lái xe đến tận cửa nhà cô, cửa xe đối diện với mái hiên để cô khỏi ướt mưa, cô nghĩ thầm anh ta cũng không phải người xấu, cô lễ phép hỏi: “Nếu không anh vào nhà ngồi một chút?”Đường Hạo sờ điếu thuốc ngậm vào miệng, cười nâng tay ý bảo: “Đi đây.

”Hạ Chí nhìn chiếc xe của anh biến mất khỏi tầm mắt liền thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện không biết Thẩm Tư Nam gửi tin nhắn từ khi nào [Khá lắm, hai người trò chuyện không coi ai ra gì, ngay cả cậu của tớ cũng cho rằng anh ta chính là bạn trai của cậu, haha tớ cười chảy cả nước mắt! Cậu tớ còn khen hai người rất xứng đôi.

]Hạ Chí liền rạn nứt.

Không chỉ bởi vì lời nói của Thẩm Tư Nam mà còn không biết từ lúc nào cô lại cầm chặt cái bật lửa trong tay.

Chuong 9Đường Hạo ngậm điếu thuốc, tìm mãi không thấy bật lửa, đang bực bội thì nhận được bức ảnh mà Hạ Chí gửi qua WeChat.

Cái bật lửa khiến anh bực bội vì tìm mãi không thấy đang nằm trong tay của Hạ Chí như đang chê cười anh.

Hạ Chí nói: ‘Em nói em không phải cố ý… anh tin không? Thật sự là em không hề có ấn tượng gì về nó, vừa xuống xe nó đã ở trong tay em…’Cho dù cô đã cố gắng nhớ lại nhưng cũng không thể nhớ ra được quá trình “Gây án” của mình.


Nhưng thật sự không phải cô cố ý.

Người nào đó trước nay chỉ đọc tin nhắn Wechat nhưng không bao giờ rep, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cao quý ban cho cô sáu dấu chấm: ‘! ! ’Hạ Chí nhe răng.

‘Hay là bây giờ em mang sang cho anh?’Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự dè dặt của cô.

Anh ném lại một câu: ‘Không cần đâu, lúc nào rảnh rồi nói sau!’Đường Hạo xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bật lửa hai tệ, châm điếu thuốc, nhỏ giọng chửi thề: F*ck!Tà ác.

Cố tình lấy chiếc bật lửa còn lại đó.

Hút thuốc xong, khi lên xe lại thấy thuốc Hạ Chí để lại, sau khi nhìn mấy giây liền lấy ra uống, rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tần Dương chuyển mười vạn cho Đường Hạo, thuận tiện châm chọc một câu: “Mấy hôm trước cậu nhờ tôi xem nhà giúp cậu, tôi đã đi xem rồi, bây giờ!.

không có nhiều, ở thành Tây có một căn đã được sửa xong cũng không tồi, phong cách trang trí cũng khá hợp với phong cách của cậu, nhưng mà lại hơi xa, cậu mua nhà ở La An làm gì, muốn sống lâu dài ở đây, hay là tôi để căn Ngọc Viên cho cậu ở cũng được, căn đó tôi để không cũng lâu rồi, nếu cậu muốn ở thì để tôi dọn dẹp lại.

”Đường Hạo không lập tức trả lời Tần Dương, không đầu không đuôi nói câu: “ Anh em thì anh em nhưng mang trả tôi cái bật lửa lần trước cậu mượn tôi đi.


”“Tôi vừa mới chuyển cho cậu mười vạn, cậu lại so đo một cái bật lửa với tôi, cậu có bệnh à?” Tần Dương nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm mẹ nó tôi lấy bật lửa của cậu là chuyện của hai tháng trước rồi! Phản xạ của cậu cũng chậm thật đấy.

Tần Dương cầm điện thoại ra trước mặt để xác nhận mình không có gọi lộn số, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cậu bị sốt đến ngốc đấy chứ?”Đường Hạo bực bội, nhìn chằm chằm chiếc bật lửa hai tệ: “Lần sau không mang bật lửa cho lão tử đừng trách tôi trở mặt với cậu!”Sau khi Tần Dương bị đối phương tắt điện thoại, dậm chân tại chỗ ba phút, mắng anh ta gần năm phút.

Bệnh tâm thần!Hạ Chí ngồi trước cửa gặm quả táo, có ba chiếc xe lần lượt đi lại đây.

Hai chiếc vẫn không có động tĩnh gì, chiếc màu đen chầm chậm đi tới.

Tài xế trong xe xuống trước, ngay sau đó là thư ký của dì cô ở ghế phụ đi xuống, hai người họ mở ô ra che mưa, đi tới chào hỏi Hạ Chí: “Chào cô Hạ.

”“A, xin chào!” Hạ Chí đáp lại, trong lòng âm thầm châm chọc, khí chất dì của cô như tổng tài bá đạo, thế này quá phô trương rồi, ai không biết còn tưởng rằng con gái ông trùm xã hội đen về quê thăm viếng!Sau đó hai người từng người vòng đi đến hàng sau, mở cửa xe.

.