Edit: Shun An
Beta: Be Lười
“Không khác biệt lắm! Thật sự cho rằng nhà họ Phó là chỗ mà người nào cũng đi vào được sao, cô ta ——”
Chỗ khu vực hút thuốc có người tổng kết kể lể, nhưng lời còn chưa dứt, lại có người nhìn thấy một bóng dáng, lập tức giật tay áo người bên cạnh.
“Phó……”
—— “Nhà họ Phó là nơi nào?”
Một đôi giày cao gót mũi nhọn màu vàng kim tiến vào, ở phiến đá xanh trên đường phát ra âm thanh bén nhọn.
Hạ Lan Tương dừng ở một nơi cách mấy người đó không xa, tay ôm lấy cánh tay, mím môi, chỉ dùng hai mắt nhìn từ trên xuống dưới người vừa nói những lời này: “Hửm? Nói đi! Nhà họ Phó là nơi nào? Xem mấy người nói nhà họ Phó giống như ngục giam, doạ sợ nhiều người đấy.”
Khu vực hút thuốc ngoài trời, gió lạnh từng đợt thổi vào đến, kèm thêm một chút tuyết, thổi vào vài người ở đây, cho dù có mặc áo khoác cũng không đủ che, lạnh thấu đến xương.
Trong lúc nhất thời, mái đình nhỏ yên lặng đến chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây.
“Sao lại không nói rồi? Tôi thấy các cô vừa rồi nói rất giỏi mà. Trường hợp chính thức chút, ba cây gậy đánh không ra nửa cái rắm, ngấm ngầm thì đầu lưỡi một người so với một người dài hơn, xưởng lưỡi vịt Ôn Châu sao lại không đi mời mấy người đến làm thế?”
Hạ Lan Tương dịch một bước về bên trái, ngón tay gõ vào cánh tay, hàng lông mi dày chớp chớp: “Tuổi còn nhỏ, mở miệng ngậm miệng thì là bitch, từ đơn tiếng anh đã học đến U chưa mà đã đi ra khoe khoang?”
Cô ta bị bà nói đến mặt đỏ tai hồng, cắn răng, tay không biết đặt ở đâu: “Dì à, dì hiểu lầm rồi.”
“Tôi hiểu lầm cái gì?”
Hạ Lan Tương nhìn chằm chằm đôi mắt của cô ta, nhìn đến đối phương không dám ngẩng đầu lên: “Con trai tôi chỉ tùy tiện tặng chơi cho bạn gái một cái vòng cổ, kết quả bị cô luôn miệng nói là đồ giả, cô là có ý gì đây?”
Bà vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi, dáng vẻ uất ức: “Phó gia chúng tôi cẩn trọng mấy chục năm, vừa khổ vừa mệt. Kết quả người ở trong mắt bên ngoài lại là không có khả năng như vậy, nói đến cùng là chúng tôi không xứng.”
Nguyễn Tư Nhàn đứng ở hành lang dài ánh mắt nghiêm túc: “……”
Cái này sao lại kể khổ rồi?
“Dì à, cháu…Cháu không có ý đó.”
Hạ Lan Tương không để ý cô ta, quay đầu chậm rãi mà đi đến trước mặt một người nam khác, sở ngón tay nhẹ nhàng che mũi: “Nhưng xứng hay không xứng khi nào đến phiên cậu định đoạt? Cậu cho bản thân là thợ khóa cao cấp sao? Con trai tôi quen bạn gái nào còn phải cần cậu đánh giá sao? Cũng không nhìn bản thân mình trước xem có xứng đáng không? Ở đằng trước không phải có nhà vệ sinh sao, mau đi vào trong soi lại đi.”
Nhìn về phía một người nam, Hạ Lan Tương ngưng lại, không nói chuyện.
Người nam kia trong lòng bồn chồn, nhanh chóng phủi sạch liên quan trước: “Dì à, cháu chỉ là đi ngang qua đây……”
“Người ta đi ngang qua thì là người qua đường, đi ngang qua còn quản không được bản thân muốn rải nước tiểu thì là cái loại gì thế?”
“……”
Bên kia, Phó Minh Dư và Yến An hai người phân biệt từ hai đầu phòng buổi tiệc đi ra ngoài cửa.
Phó Minh Dư thấy Nguyễn Tư Nhàn chậm chạp không trở lại, định đi tìm cô, mà Yến An muốn đi ra hút điếu thuốc, vừa lúc hai người ở trên hành lang dài gặp nhau.
Một trước một sau đi tới, không khí hơi ngưng lại.
Yến An đang muốn nói cái gì, ânh mắt đột nhiên lướt qua một góc ở bên kia, nói:
“Bên kia……”
Không đợi anh ta nói xong, Phó Minh Dư đã nhanh hơn môt bước đi qua.
Loading...
“Sao thế?” Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn: “Hai người ở chỗ này làm gì?”
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa lấy được lại tinh thần từ trong chiến trường ra ngoài, quay đầu thấy Phó Minh Dư đến, há miệng thở dốc. Còn chưa kịp nói chuyện, phía trước Hạ Lan Tương xoay người, lập tức nhíu nhíu mày: “Không có gì.”
Bà đi đến, liếc nhìn con trai mình một cái, giọng điệu mang chút chua xót: “Mẹ không ngờ bản thân ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa con trai lớn kên, kết quả lại bị người ta nói thành một ác phụ, chia rẽ uyên ương, độc ác, chia rẽ nhân duyên tốt của người ra, còn ép con trai lớn bỏ đi tha hương.”
Bốn người chỗ hút thuốc: “……?”
Không phải, chúng tôi không ý này.
Nguyễn Tư Nhàn cũng kinh ngạc rồi.
Thì ra đại chiêu còn gác lại đợi đến lúc này sao?
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại lời bà nói, hùnh như cũng không có gì không đúng?
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, nhìn Phó Minh Dư nheo nheo mắt, tầm mắt đảo qua mấy người phía trước.
Cô nháy mắt có một loại cảm giác mấy người này sẽ biến mất như những con số.
Hạ Lan Tương xoay người, nhìn Nguyễn Tư Nhàn liếc mắt một cái, lại nói: “Ôi! Bọn họ còn chưa tin cái vòng cổ kia của con tặng là đồ thật, sỉ nhục con đấy.”
Phó Minh Dư: “Phải không? Một cái vòng cổ tính là cái gì. Cô ấy thích, bay máy bay trên sân bay tất cả đều có thể đưa cho cô ấy.”
Hạ Lan Tương đột nhiên mở to hai mắt.
???
Mẹ đồng ý à???
Đưa cho Nguyễn Tư Nhàn, chẳng khác nào tương lai Đổng Nhàn sẽ có được một nửa phi cơ nhà bọn họ.
Hạ Lan Tương không tiếp thu được, bà là một người keo kiệt.
Vì thế bà dùng mu bàn tay che lại đôi mắt: “Thôi bỏ đi! Mẹ rất lạnh, và trong đi.”
Nói xong thì đi ra khỏi khu vực hút thuốc, đi về phía buổi tiệc.
“Dì, cái gì mà gọi là bỏ đi? Con không thể bỏ!”
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của Yến An đã không tốt, nghe được việc này càng nổi trận lôi đình.
Tuy rằng ngày thường anh ta và Phó Minh Dư không ưa nhau, nhưng Hạ Lan Tương vẫn là trưởng bối nhìn anh ta lớn lên, chỗ nào cho những người này nói sau lưng như vậy.
Huống hồ những người này chính là bạn rượu bình thường đi ăn uống cùng anh ta, mời theo tham gia buổi tiệc hôm nay chỉ để góp thêm phần náo nhiệt, người trẻ tuổi sẽ tạo không khí. Ba anh ta lớn tuổi ròi nhưng cũng thích những chỗ vui tươi, ai biết nhóm người này lại ở sau lưng tạo thêm chuyện cho anh ta.
Yến An quay đầu nhìn lại, Hạ Lan Tương đã cô đơn đi xa, lại nhìn mấy người ở trước mắt, anh không thở ra, nhắm mắt hít sâu một hơi. Nói với bản thân, hôm nay là sinh nhật của ba anh ta không thể có chuyện ồn ào được.
Vài người thấy Hạ Lan Tương đi rồi, muốn mở miệng giải thích gì đó, Yến An giơ tay ra hiệu “Câm miệng”, nhắm hai mắt nói: “Mấy người bây giờ tự mình cút hết ra ngoài cho tôi. Đừng để tôi gọi người đến.”
Nói xong vội vội vàng vàng đuổi theo dỗ Hạ Lan Tương.
Dư lại vài người này mới vừa bước ra mái đình nhỏ, lại thẳng chọc chọc mà đối diện với ánh mắt Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư không nói chuyện, lúc xoay người, ánh mắt hờ hững lướt qua những người trước mắt, ánh mắt kèm theo băng tuyết. Tuy không nói chuyện, nhưng vẫn làm cho họ cảm giác giống như ở trong hầm băng.
“Đi thôi.” Anh nắm tay Nguyễn Tư Nhàn, không nói thêm gì khác.
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua kia mấy cái người muốn chạy lại không dám đi lên kia.
Có xứng hay là không xứng, chỉ có tự bản thân tôi định đoạt.
Trở về buổi tiệc, Nguyễn Tư Nhàn liếc mắt một cái trông thấy Yến An ngồi ở bên cạnh Hạ Lan Tương. Gương mặt tươi cười ngồi trò chuyện với bà, trong chốc lát lại đem đồ ngọt, trong chốc lát lại chủ động đi tiếp rượu, so với Phó Minh Dư ngược lại càng giống là con trai hơn.
Qua đi hơn nửa giờ, cũng không gặp mấy người kia xuất hiện lần nữa.
Nguyễn Tư Nhàn uống một chút, nhìn xung quanh: “Người đâu? Sao lại không thấy bọn họ đi ra?”
“Đi từ cửa sau.” Phó Minh Dư lấy ly của cô: “Rượu này rất mạnh.”
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng.
“Sao anh lại không nói sớm, vừa rồi em đã uống rất nhiều rồi.”
“Này cũng trách anh?”
Phó Minh Dư liền lấy ly của cô uống vài hớp: “Anh thấy lúc nãy em uống rất vui vẻ.”
Anh rũ mắt xuống nhìn cô: “Sao thế, không được rồi?”
“Một ly rượu thôi mà, không đến mức.” Nguyễn Tư Nhàn lặng lẽ dùng tay đỡ cái bàn.
Cô không biết cảm giác bản thân say đã hiện lên mặt, hai má ửng đỏ một mảng, đôi mắt như có một tầng hơi nước, sáng lấp lánh.
“Nhưng mà loại này uống khá ngon.” Cô giơ tay lấy cái ly, lần này Phó Minh Dư không nhìn cô: “Em còn tưởng rằng champagne.”
“Tùy Em.”
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Đổng Nhàn cuối cùng tìm được cơ hội dẫn Trịnh Thái Sơ đi lại chính thức gặp mặt làm quen với Nguyễn Tư Nhàn.
Từ trước đến nay cô là người không nói nhiều, Trịnh Thái Sơ cũng là người ít nói. Toàn bộ quá trình thái độ khách khí, hàn huyên ít ỏi vài câu, thì không nói thêm gì nhiều cả.
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn nhìn thân hình cao lớn đĩnh bạt của Trịnh Thái Sơ, cùng với người ở trong trí nhớ ủa cô không giống nhau.
Lúc rời đi, ra khỏi đại sảnh tiệc tối, một cơn gió lạnh thổi qua, đầu tóc Nguyễn Tư Nhàn dựng lên, không nhịn được rùng mình vai cái.
Hạ Lan Tương và chồng bà đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cái, đưa áo choàng của bà cho Nguyễn Tư Nhàn.
“Dì về nhà trước.”
Bà không cho Nguyễn Tư Nhàn cơ hội từ chối, kéo chồng lên xe, đóng cửa xe trước, vướn người ra vẫy vẫy tay: “Hai đứa cũng về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nguyễn Tư Nhàn cầm áo choàng, nhất thời không lấy lại tinh thần.
Phó Minh Dư đi qua, khoác lên, kéo khoác cổ cho cô, nắm tay cô lên xe.
“Haizz……” Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên xe, cằm chôn ở trong lớp áo choàng lông xù, đột nhiên thở dài.
“Làm sao vậy?”
“Thì ra vòng cổ này là của dì?”
“Ừm! Mẹ nói xem như làm quà gặp mặt cho em.”
Nguyễn Tư Nhàn im lặng, rầu rĩ mà nói: “Dì đối với em thật tốt.”
Còn chưa có gặp mặt đã tặng cô món quà quý giá như vậy. Thời điểm lần đầu tiên chính thức gặp mặt còn vì cô mà ra mặt. Lúc rời đi, sợ cô lạnh, còn đưa áo choàng cho cô mặc.
Phó Minh Dư dùng một ánh mắt “Em mới biết à” nhìn cô một cái.
“Vậy bây giờ em còn thấy mẹ không thích em nữa không?”
Nguyễn Tư Nhàn cười cười, cúi đầu nhìn lễ phục mình đang mặt, lại hỏi: “Chiếc váy này sẽ không phải cũng là dì đưa đi?”
Ngày đó trợ lý Phó Minh Dư cho người đem quần áo và giày đến, cô mở ra nhìn, có như vậy trong nháy mắt hoài nghi từng hoài nghi giới tính của Phó Minh Dư.
Thẳng nam không có thể có gu thẩm mỹ như thế!
Nhưng nếu là Hạ Lan Tương đưa, vậy thì đều rõ rồi.
Phó Minh Dư có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái:
“Anh là em bé khổng lồ sao?”
Ngụ ý, chính là váy này và Hạ Lan Tương không có liên quan.
“Ồ.” Nguyễn Tư Nhàn đưa tay phe phẩy làn váy một chút:
“Có phải anh rất thích em mặc váy đỏ hay không?”
Cô còn nhớ rõ ràng ký ức lần sinh nhật, Phó Minh Dư dựa vào bên tai cô nói câu đó, ở thời điểm không thể hiểu lại đột nhiên thốt ra.
“Thật ra anh càng thích em mặc một kiểu đồ khác.”
“Kiểu nào?”
Hàng phía trước có tài xế, Phó Minh Dư dựa vào bên tai Nguyễn Tư Nhàn nhỏ giọng nói:
“Đồng phục.”
“……”
Hình ảnh trong đầu Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên biến sắc, đi đến một hòn đảo nhỏ đầy những suy nghĩ đen tối.
“Em cảm thấy anh thích hợp ở một chỗ khác.”
“Hử?”
“Trại giam thành phố Giang, toàn nhân viên mặc đồng phục, thỏa mãn nguyện vọng của anh.”
“……”
Phó Minh Dư trầm khuôn mặt, cắn răng gằn từng chữ: “Nguyễn —— Tư —— Nhàn.”
“Không có ở đây.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn dịch về phía Phó Minh Dư, dựa vào bờ vai của anh nhắm mắt lại.
Hôm nay tuy rằng cô có uống một chút rượu, nhưng độ cồn cũng không thấp, cô sớm đã hơi choáng váng.
Phó Minh Dư đưa tay ôm lấy bả vai của cô, để cô dựa thoải mái một chút.
Bên trong xe ấm áp mà yên tĩnh, hơi thở của người bên cạnh vững vàng lâu dài.
Đột nhiên, bên tai lướt qua một luồng hơi nóng.
Phó Minh Dư còn chưa qua đầu lại, nghe thấy cô ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Lần sau em sẽ đặc biệt mặc cho anh xem.”
Ngại ở trong xe còn có người khác, Phó Minh Dư không nói chuyện.
Cho đến lúc bị người ta ôm xuống xe, Nguyễn Tư Nhàn mới từ từ tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt lập tức nhìn thấy cằm của Phó Minh Dư. Sau khi nhìn rõ là ai, đơn giản nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Đi đến cửa nhà cô, Phó Minh Dư nói: “Mở cửa.”
Nguyễn Tư Nhàn càng ngủ càng buồn ngủ, đưa tay nhấn mật mã, sau khi mở cửa lại nhắm mắt lại.
Phó Minh Dư ôm cô đi vào, đặt cô ở trên giường.
Nguyễn Tư Nhàn trở mình, ôm gối nằm, mơ mơ màng màng mà nói: “Lúc đi ra nhớ đóng cửa đó.”
Cô dự định nằm một chút rồi dậy đi tắm.
Trong phòng một lúc lâu không có tiếng bước chân, ngược lại có có tiếng cửa tủ quần áo bị mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn trợn mắt nhìn anh: “Anh làm gì?”
Phó Minh Dư tìm thấy bộ đồng phục quen thuộc kia, lấy ra ném lên trên giường.
“Bây giờ mặc đi.”
Nguyễn Tư Nhàn ôm gối nằm, ý thức dần dần rõ ràng.
“Mấy giờ rồi, Phó Minh Dư anh có thể làm một con người không?!”
Phó Minh Dư cởi áo khoác đặt ở một bên, mặc một chiếc áo sơ mi, lúc cúi người đến, trên người có mùi rượu nhàn nhạt.
“Làm người làm lâu rồi, thỉnh thoảng cũng hơi mệt.”
Thấy Nguyễn Tư Nhàn không nhúc nhích, anh nói:
“Tự em mặc hay là anh mặc giúp em?”
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt, lúc lấy lại tinh thấn, đột nhiên cười hừ một tiếng: “Em tự mặc, anh đi ra ngoài trước.”
Đuôi lông mày của Phó Minh nhếch lên, xoay người đi ra ngoài, hơn nữa đóng cửa phòng lại.
Vài phút sau, bên trong có người lên tiếng.
“Xong rồi.”
Phó Minh Dư xoay người nhìn cửa, hai giây sau, vặn chốt cửa.
Nguyễn Tư Nhàn đang đưa lưng về phía anh cài nút áo, nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn anh.
Không biết vì cái gì, trong đầu đột nhiên toát lên một câu “Tên đàn ông kia, anh nhìn đã hài lòng chưa?”
Nghĩ một chút, kịch bản không đúng, nên chưa nói ra.
Nhưng người đàn ông ở trước mặt rất hài lòng, tuy rằng mím chặt môi, đáy mắt sâu thẳm, có ** hỏa đang nhảy lên.