Edit: Be Lười
Kể từ khi biết Nguyễn Tư Nhàn chính là người tiếp viên đưa ba lần cà phê cho anh, Phó Minh Dư liền cũng hiểu rõ thái độ thù địch mà thỉnh thoảng khi cô đối diện với anh là từ đâu mà đến.
Nhưng đã có thù với anh, tại sao còn muốn về Thế Hàng?
Dù sao Yến An thích cô, cô muốn bao nhiêu tiền anh ta đều bỏ ra được, hai người họ ở Bắc Hàng song túc song phi(1) có gì không thể?
Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng” ….(Nguồn:TTV)Cho nên anh cho rằng, Nguyễn Tư Nhàn chính là đang kìm nén tức giận trở về chứng minh cho anh xem, hoặc là chính là đơn thuần muốn trở về chọc tức anh.
Nếu là như vậy, lời anh vừa mới nói cũng coi như là khách quan.
Nhưng mà, một cuốn sách với gần 100.000 từ vẫn có thể được độc giả đọc thành một nghìn vở kịch Hamlet(2), chưa kể rằng từ ngữ của Phó Minh Dư quá ngắn gọn và làm mọi người có thể tưởng tượng ra đủ loại ý nghĩa.
(2)Hamlet: Hamlet là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga thời đại Trung cổ. Vở kịch này có nhiều phần.
Nguyễn Tư Nhàn cũng nhanh chóng bị ý câu mà mình hiểu được chọc tức đến mức muốn nổ tung người.
Vì anh ta sao? Mặt mũi anh ta lớn đến mức nào vậy?
“Mũi anh có thể làm thang trượt hay là con mắt có thể bơi lội? Lông mi anh có thể nhảy dây hay là cơ bụng có thể nhảy disco? Có phải anh cho rằng dáng dấp của anh thật là khiến người ta nhìn một chút liền yêu thích và muốn bảo vệ như bảo vệ tổ quốc và trái đất? Vì anh sao? Sao anh không trực tiếp bay lên trời luôn đi? Anh còn làm tổng giám đốc làm cái gì?”.
Nguyễn Tư Nhàn một hơi mắng xong không kịp nghỉ xả hơi, còn không cho Phó Minh Dư cơ hội nói chuyện, đã quay đầu đi vào thang bộ.
Thang máy cũng không muốn đợi, bây giờ chỉ một giây thôi cô cũng không muốn ở bên cạnh Phó Minh Dư để mà chờ thang máy.
Mà bên Phó Minh Dư lúc này đây, cũng là tức giận đến mơ hồ.
Anh thấy Nguyễn Tư Nhàn leo cầu thang bộ, thậm chí cảm thấy thật nực cười.
Cứ như vậy không chào đón anh sao?
Bạn gái trước của Yến An thiếu chút nữa lật ngược nóc nhà cô lên cô vẫn có thể vwuaf nói vừa cười với anh ta.
Mà anh chỉ là từng hiểu lầm cô một lần cô liền mang thù đến bây giờ?
Còn luôn mồm nói với Yến An mình không phải một người lòng dạ hẹp hòi?
Cho nên rộng lượng đều cho người khác còn lòng dạ hẹp hòi thì cho anh?
Phó Minh Dư đột nhiên bị chọc giận, quay đầu đi ngay lập tức.
Anh cảm thấy mình bị điên rồi mới mới có thể dở chứng biệt thự đẹp thì không ở lại chạy đến cái nhà trọ nhỏ bé chưa đến 300m2 (3)này.
(3)Trong raw tác giả để là 三百平– ba trăm bình, mà mình đang không tra được cái gì, không biết từ 平 có phải là viết tắt của 平方米(m2)không nữa, nên mình để là 300m2.
Nguyễn Tư Nhàn leo cầu thnag bộ lên đến tầng mười mấy, cả người toàn mồ hôi, lao thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Nước nóng dội xuống đầu, thoải mái một trận.
Cô sấy khô tóc, cẩn thận thoa sữa dưỡng da thơm ngào ngạt sau đó nằm ở trên giường, lại không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt lại liền nhớ đến gương mặt kia của Phó Minh Dư, đứng ở trước mặt châm chọc cô, “Vì tôi sao?”
Đến cùng là ai cho anh ta tự tin vậy?!
Loading...
Từ nhỏ ăn cái rắm cầu vồng lớn lên(*) nên ăn đến nỗi ngu người sao?!(* đã giải thích ở chương trước)
Ai vì anh ta vậy?
Ai vì anh ta chứ!
Nguyễn Tư Nhàn lật qua lật lại, dứt khoát lại cầm điện thoại di động lên làm loạn bên trong group.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Biện Toàn! Tư Tiểu Trân! Ra đây!!!
[ Biện Toàn ]: Có chuyện gì vui sao? Đến rồi đến rồi đây!
[ Tư Tiểu Trân ]: 【 lỗ tai 】【 lỗ tai 】【 lỗ tai 】
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không phải chuyện gì vui, là muốn nhổ nước bọt vào tên đàn ông ngu nốc Phó Minh Dư kia!
Người đến đông đủ, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đánh chữ chưa đủ nghiền, dứt khoát gửi một phát bốn đoạn voice chat vào group.
[ Biện Toàn ]: Quá dài không nghe 886(4), đi đón khách đây.
(4) 886 là tạm biệt. Tiếng trung đọc là bài bài lā (拜拜啦). Giải nghĩa: số 886 đọc là bā bā liù đọc lái từ bài bài lā (tạm biệt).
Mấy phút sau, Tư Tiểu Trân không ngoan ngoãn nghe xong biết nói cái gì, gửi một cái icon im lặng.
Thế là Nguyễn Tư Nhàn lại bắt đầu đơn phương phỉ nhổ.
Biện Toàn đi đón khách xong, quay lại thấy trong group một đống tin nhắn, cơ bản đều là Nguyễn Tư Nhàn một mình gửi, thực sự không nhịn được tò mò, ấn mở nghe một lần.
[ Biện Toàn ]: Nghe cậu nói như vậy, tớ thật tò mò đối với anh ta đấy, thật hối hận năm đó tại Luân Đôn không nhìn anh ta kỹ một chút, các cậu ai có ảnh chụp không? Cho tớ xem một chút.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không có, trong điện thoại di động của tớ sao có thể có hình của anh ta được, để điện thoại di động hỏng mất sao?
[ Tư Tiểu Trân ]: Tớ biết ở đâu có! Cậu chờ một chút!
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:?
Chỉ một lúc sau, Tư Tiểu Trân đã gửi một ảnh vào group.
Đây là tạp chí hàng không nào đó trong nước vào tháng hai năm nay, chủ đề chủ yếu liên quan tới hiệp ước bảo vệ môi trường của quốc tế về hàng không, mà người đại biểu Thế Hàng ký tên lên hiệp ước đó chính là Phó Minh Dư, là nhân vật chính trong cuộc phỏng vấn của tạp chí tháng đó.
Bên trong trang phụ lên một tấm ảnh lúc anh ta ký tên vào hiệp ước.
Phía sau là sân khấu to lớn, trên tấm rèm đơn giản ghi rõ chủ đề. Phó Minh Dư thì đứng ở chính giữa, nắm tay mấy người da trắng.
Bởi vì bốn phía có ống kính, anh ta lộ ra ý cười hợp với tình hình, làm giảm khí chất sắc bén thêm mấy phần dịu dàng.
[ Biện Toàn ]: Có gì nói đấ, nhìn bức ảnh này, tớ cảm thấy anh ta có tư cách tự luyến.
[ Biện Toàn ]: Đây chính là không qua photoshop đấy!
[ Biện Toàn ]: Đã phát biểu xong.
[ Tư Tiểu Trân ]: Đồng ý.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Out group.
Mặc dù không thật sự out group, nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm ở bên trong group nữa.
Cô mở tấm hình kia ra nhìn mấy phút.
Hai người này có cần phải như thế không?
Không biết còn cho rằng Phó Minh Dư là lên trang bìa của 《gentlemen’ s quarterly》(5) đấy.
(5) Tạp chí tháng cho nam giới nổi tiếng thế giới có trụ sở ở New York.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tư Nhàn tức giận mở phần mềm âm nhạc ra, chia sẻ một ca khúc vào vòng bạn bè.
Hi vọng ngày mai anh ta nghe được bài hát này, có thể tự mình hiểu lấy một chút.
Nhưng mà một đêm trôi qua.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn tỉnh lại, mở Wechat ra, nhìn thấy vòng bằng hữu có hơn 100 like và hơn 10 bình luận.
Cô xem từng cái một, cũng không nhìn thấy một chút động tĩnh của Phó Minh Dư.
Đột nhiên có loại cảm giác như đấm một đấm vào bông vậy, Nguyễn Tư Nhàn ở trên giường kéo chăn khó chịu một lúc lâu mới rời giường.
Từ trước đến nay Phó Minh Dư không thích lướt newfeed trong vòng bạn bè.
Huống chi tối hôm qua trên đường về biệt thự Hồ Quang anh nhận được điện thoại của công ty, lập tức trở về xử lý công việc, liên lạc với phòng làm việc bên Châu Âu, bận đến buổi trưa hôm nay mới rảnh một chút.
Sau đó chính là có người tiếp nhận công việc, Phó Minh Dư mới về nhà bù lại giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã là bảy giờ tối.
Từ cửa sổ sát đất trong phòng nhìn ra ngoài, ánh hoàng hôn chiếu vào trong hồ dập dờn, lờ mờ, bỗng nhiên bị gió thổi bay, sóng nước từng tầng từng tầng dập dờn.
Phó Minh Dư cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua lịch bay và theo dõi của máy bay hôm nay.
Nhìn từng hàng từng hàng một, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở giữa một đống số liệu.
Thế Hàng 1569, máy bay ACJ31, bởi vì nguyên nhân thời tiết trở về địa điểm xuất phát muộn, đến bây giờ chưa cất cánh.
Phó Minh Dư nghĩ đến Nguyễn Tư Nhàn ở trên chuyến bay lần này, hả giận kéo khóe miệng.
Để điện thoại di động xuống vọt vào nhà tắm, lúc tắm xong có một cuộc gọi nhỡ, là Chúc Đông gọi đến.
Phó Minh Dư gọi lại.
“Chuyện gì?”
“Đêm nay là sinh nhật Trịnh San đấy, cậu quên rồi sao?”
Phó Minh Dư mở lịch ra nhìn, thật đúng là quên rồi.
Chúc Đông: “Cậu thật là bạn tốt đấy, buổi sáng Bách Dương mang quà đến, tớ còn tưởng rằng cậu nhớ kỹ rồi, hóa ra là thư kí của cậu nhớ kĩ rồi?”
Phó Minh Dư: “Được rồi, bây giờ tớ đến.”
Bởi vì là tiệc sinh nhật người yêu của bạn, Phó Minh Dư tùy tiện thay quần áo khác liền ra cửa.
Tiệc sinh nhật ở một câu lạc bộ tư nhân phía Nam, Phó Minh Dư đúng là người đến cuối cùng.
Làm bạn gái Chúc Đông, Trịnh San cũng không dám nói gì anh cả.
Người đến là đã cho cô mặt mũi rồi.
Hôm nay ở đây phần lớn là người quen, đều là Chúc Đông mời tới chúc mừng sinh nhật Trịnh San.
Phó Minh Dư ngồi xuống, đối diện trùng hợp chính là Yến An.
Vừa nhìn thấy anh ta, tự nhiên lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, ánh mắt Phó Minh Dư trầm xuống.
Mà Yến An đã cởi áo khoác, nới lỏng mấy chiếc cúc, từ mặt đến cổ đều đỏ một mảng.
Xem ra đã uống không ít, chụm đầu ghé tai nói gì đó với người bên cạnh.
Ở bên Phó Minh Dư tương đối yên tĩnh, người ngồi bên phải là Chúc Đông, người ngồi bên trái là một cô gái xa lạ.
Từ lúc Phó Minh Dư ngồi xuống cũng không nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn ra được anh không hào hứng thích thú lắm, ngoại trừ mấy người quen biết đã lâu như Chúc Đông, những người khác cũng không dám chủ động đi nói chuyện.
Qua ba lần rượu, chuyện trên bàn nói vĩnh viễn nói không hết, không ngừng không nghỉ.
Phó Minh Dư thậm chí hơi phiền, muốn về sớm.
Ngay lúc trong lòng anh nghĩ đến việc tìm một cơ hội thích hợp để mở miệng thì đột nhiên có người nói chuyện với Yến An.
“Tổng giám đốc Yến, nữ phi công mà anh nói lần trước đâu? Đã qua bao lâu rồi, tán đổ chưa?”
Phó Minh Dư nhìn Yến An một chút, lại tiếp tục bưng lên ly rượu ở trước mặt, đưa lên miệng, chỉ uống một ngụm nhỏ.
“Phi Phi!”
Thật ra Yến An cũng không uống nhiều, nhưng mà người thất tình có thể biến ba phần thanh bảy phần, lúc này anh ta cũng không quan tâm gì nữa, nói hết phiền muộn trong lòng ra, “Con mẹ nó đều tại Thường Hiểu Nghệ, buổi sáng hôm trước lao vào nhà người ta gây chuyện, chọc tới người ta, đêm qua đã nói bái bai với tôi rồi.”
“Cô gái kia nói bái bai với anh?”
“Nói nhảm sao, tối hôm qua đã để cho tôi thấy tôi chết rõ ràng như thế nào.”
Phó Minh Dư đặt chén rượu xuống, cầm khăn tay lau đi khóe miệng cũng không có vết rượu.
Mặc dù nói như vậy không tốt, nhưng Phó Minh Dư biết bây giờ anh có chút vui vẻ.
Nhẫn nhịn cả một ngày ấm ức trong lồng ngực, ngay tại giây phút này đều bay đi rồi.
Nếu không ẩn giấu ý cười, để cho người ta nhìn ra, lại ra cái rội cười trên nỗi đau của người khác thì thật là không tốt.
Đoạn đối thoại bên kia vẫn còn tiếp tục.
“Anh thật sự tính như vậy là thôi rồi? Phụ nữ ấy, nhiều khi phải dỗ dành, cô gái kia nói coi như xong, vậy cò gọi gì là theo đuổi nữa? Anh không tiếp tục thử một chút sao?”
“Hôm qua, lúc đầu khi tôi về nhà còn đang suy nghĩ, chờ cô ấy bớt giận ta lại đi dỗ lại.”
Nói đến đây Yến An dừng một chút, lực chú ý cả bàn đều ở trên người anh ta, chờ anh ta nói tiếp.
Tự nhiên cũng bao gồm Phó Minh Dư.
Chỉ là anh chậm rãi nhấp rượu, biểu hiện ra không rõ ràng thôi.
Yến An cảm thấy hơi khó khăn, lúc đầu cũng không muốn nói ở trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng là tất cả mọi người đều nhìn anh ta, mà anh ta vừa uongs rượu vào, men rượu lên, cũng liền mặc kệ nhiều như vậy.
“Tối hôm qua cô ấy còn chia sẻ một ca khúc trong vòng bạn bè, tôi nhấn vào nghe, cảm thấy cô ấy đang mắng tôi, bỏ đi, như thế này là bỏ đi thôi, cô ấy nhìn tôi không vừa mắt như vậy tôi còn tiếp tục dính vào làm gì.”
Có người hỏi anh ta là bài gì, anh ta tự nhiên đánh chết cũng không chịu nói.
Mà Phó Minh Dư bất động thanh sắc lấy điện thoại di động ra, tìm Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên trông thấy tối hôm qua cô chia sẻ một bài «gq ».
Sau khi tan tiệc, bóng đêm đã nồng.
Phó Minh Dư uống chút rượu, uể oải nâng đầu.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mở cửa sổ ra chút, để gió đêm thổi vào xua tan mùi rượu.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Phó Minh Dư lấy điện thoại di động ra, tìm Nguyễn Tư Nhàn một lần nữa, mở bài hát kia ra.
Hai giây sau, một đoạn bài hát… cực kỳ có cá tính vang lên trong xe.
Trong xe rất yên tĩnh, cho nên đoạn nhạc vang lên đặc biệt rõ ràng bên tai Phó Minh Dư.
—— Từng chữ đều rất rõ ràng.
” Stop wasting my time (Đừng làm tốn thời gian của bà đây nữa)
Even on the cover of GQ (Kể cả khi anh có lên trang bìa của tạp chí GQ đi nữa)
I am never going home with you (Tôi cũng chẳng bao giờ đi về cùng anh đâu)
A leather jacket don’t impress me (Cứ nghĩ cái áo da bóng lộn đó sẽ làm cho tôi lóa mắt đi)
I’m not a fool (Con này không ngu)
I’m kinda different to the girl-next-door (Tôi chẳng phải cô em hàng xóm thân thiện)
I’m looking for something more (Anh còn gì để thể hiện nữa không)
You’re barking up the wrong tree…” (Gáy nhầm chỗ rồi chàng ơi)
Tiếng ca đột nhiên im bặt đi.
Lái xe qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua sắc mặt không thích hợp Phó Minh Dư, không dám nói một chữ nào.
Phó Minh Dư cầm điện thoại vuốt vuốt, trầm mặt nhìn ra ngoài cửa.
Không phải anh suy nghĩ nhiều, mà anh rất là nghi ngờ, rốt cuộc Nguyễn Tư Nhàn là đang mắng Yến An, hay là mắng anh đây?