Đã 2 hôm rồi, cô chưa ăn gì, cô cũng chẳng đến trường. Cô ngồi ủ rũ, tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng húp, đầu tóc bù xù, cô rất mong gặp lại nó, muốn ôm lấy nó và nói câu xin lỗi, nhưng chắc cô không thể ..... vì cô tìm mãi chẳng thấy nó đâu.
Rengggggg....Rengggggg...Rengggggg
Bảo gọi, cô vội mở điện thoại lên và nghe máy, có chút vui vui trong lòng, cô nghĩ là đã tìm thấy Hy, cô vội hỏi:
- Em tìm thấy Hy rồi hả em? Hy sao rồi em?
- cô ơi, cô ăn uống nghỉ ngơi đi cô, cô đừng đau buồn như vậy, Hy mà thấy cô tiều tuỵ như vậy là Hy sẽ không vui đâu, hiện tại em vẫn chưa tìm được Hy nhưng em tin chắc là Hy sẽ khoẻ mạnh mà - nó đành nói dối cô như vậy.
Cô lại rơi vào tuyệt vọng, buông lơi điện thoại đi và khóc. Nhưng cô nghĩ đến câu nói của Bảo lúc nãy, cô cố gượng dậy, đi tìm gì đó ăn, trấn an tinh thần.
- Bảo, My và Trúc ra về lên phòng cô nhé!
3 đứa nó dạ vâng rồi thì thầm với nhau.
- Ê! Lát nữa đừng ai tiết lộ cho cô biết chỗ Hy đang ở nha- Trà My nói
- Nhất định rồi, Bảo nữa nha - Trúc nhấn mạnh
- Nhưng tui thấy cô Băng thật đáng thương, mình không tiết lộ chuyện này nhưng sau khi Hy đi, tụi mình nói cho cô nghe là Hy đã đi du học Mỹ đi, được không? - Bảo vừa nói vừa ra vẻ cầu khẩn.
Cả bọn đều nhất trí với nhau. Đến giờ ra về, cả bọn cùng chạy ùa vào phòng cô, cô dịu dàng mời trà rồi hỏi :
- Các em đã tìm được Hy chưa?
- Dạ chưa - Bảo nói
- Cô ơi, cô đừng lo, Hy sẽ không sao đâu, cô cứ thong thả đầu óc, bọn em sẽ mau chóng tìm được Hy, nha cô. - My vừa nói vừa nháy mắt với cô.
- Trông cậy vào các em nhé! Cô cảm ơn nhiều. Các em về đi kẻo muộn.
- Chào cô bọn em về.
Nói xong 3 đứa nó chạy một mạch đến bệnh viện để xem Hy tỉnh chưa.
"Cạch"
- Ủa, Hy đâu rồi?
- Có khi nào ......
- Suỵt... đừng nói tào lao - Trúc vội lấy tay che miệng Bảo lại, ngăn không cho Bảo nói những lời xui xẻo.
Bọn nó chạy đi tìm bác sĩ, may quá, Hy chẳng làm sao, đang nằm ở phòng dưỡng sức với những cô y tá xinh đẹp phục vụ tận tình.
- Các cậu vào đi - Hy gọi bọn bạn
- À, tớ khoẻ rồi, 2 ngày nữa tớ lên máy bay, các cậu ở lại bảo trọng nha. Nhớ chăm sóc cô Băng giúp tớ.
- Cậu đi...... thiệt hả?
- Ừa, mình đã quyết rồi, mình phải để cho cô Băng một cuộc sống bình thường, chắc mình sẽ mau quên cô Băng thôi.
- Nếu cậu đã kiên quyết thì thôi, nhưng đi thì không được quên bọn này đó nha.
- Sao mà quên được
- Thôi cậu nghỉ ngơi đi cho mau lại sức còn lên máy bay. Tụi mình về đây
- ừ, bye.
Ngày hôm sau, nó đã khoẻ hẳn nhưng tay vẫn còn bị thương, hơi đau, ăn mặc chỉnh chu, gọn gàng đầu tóc, nó đi đến những nơi nó và cô đã đi qua, vui vẻ với nhau, cả những nơi cùng bọn bạn đùa vui. Nó phải rời xa nơi đây thật rồi.
Tinggg....tinggggg.....tingggg
- Alo, cậu đang ở đâu vậy Hy? - My gọi
- Tớ đang ở phố xyz, nơi mà tụi mình hay đến nè
- Cậu qua nhà tớ đi, bọn tớ có cái này muốn nói với cậu.
- Ô kê, đợi tớ 5 phút.
"Cạch"
"BÙM"
Bong bóng kim tuyến văng tung toé, trên bàn đầy ắp thức ăn, bánh ngọt.
- Cái gì vậy?
- Bọn tớ làm một bữa tiệc tiễn cậu đi du học, qua đó cố gắng đạt được sự nghiệp, thực hiện những điều bản thân mong muốn đó
Nó chau mày nhưng nói trong vui vẻ
- Đâu cần phải long trọng dữ vậy, tớ sẽ nhớ các cậu nhiều lắm.
Cuộc vui chơi đầy tiếng cười và niềm vui này không biết khi nào nó sẽ được gặp lại, 4 đứa nói đủ chuyện trên trời dưới đất mà chẳng thể nào nói hết.
Đến ngày nó phải đi, 3 đứa bạn của nó đã cúp học để tiễn nó đi, nó lên máy bay vừa đi vừa nhìn về hướng đám bạn, tay vẫy vẫy.
3 đứa nó buồn đến xúc động, nước mắt chảy ròng, hô lớn
TẠM BIỆT AN HY! GIỮ GÌN SỨC KHOẺ NHA!
—————————————————————
Đã để các bạn chờ lâu, xin lỗi các bạn nha. Au sẽ bù đắp cho các bạn. Cảm ơn các bạn đã yêu mến truyện của mình. Mãi yêu❤️