Kết quả của sự đe dọa và dụ dỗ của ta chính là, ta đã kí.ch thích quyết tâm ăn vạ bằng được trong Thủy phủ nhà ta của Trường Phong cô nương.
Nếu là ta của ngày xưa, ta nhất định sẽ không màng tất cả, dù có phải dùng thủ đoạn bạo lực cũng phải đuổi cô ta ra khỏi lãnh địa của ta. Nhưng ta lại phát hiện một chuyện —— miếng ngọc màu lam ta đã thó của cô ta, bên trong có một mảnh Ngọc Nước của ta. Mỗi tội, không biết cô ả dùng cách gì mà ta không tài nào lấy mảnh Ngọc Nước ra khỏi miếng ngọc màu lam kia được. Ta hỏi cô ta chuyện này là sao, cô ta cũng chỉ nhún vai, nói miếng ngọc này được luyện thành nhờ một thuật sĩ giang hồ do cha cô ta tìm về từ núi Cửu Hoa thiêu 7749 ngày trong Tam Vị Chân Hỏa, nhưng!
Cô ta biết cách hóa giải.
Nhưng! Cô ta không muốn nói cho ta quá nhanh……
Hết cách, vì Ngọc Nước của ta, đành chiều ý cô ta tuốt vậy. Ta âm thầm quyết định trong lòng, một khi biết được phương pháp rồi, ta sẽ tàn nhẫn độc ác, xấu xa cục súc, không chút lưu tình đuổi cô ta đi.
Ừ, đúng, không sai!
Sau khi bị giáng xuống cõi phàm, ta luôn ở nơi đáy nước này. Ngoài đợt 1500 năm trước, Bắc Đẩu Tinh Quân trượt chân rớt xuống biển từ trên mây, đi bậy đi bạ tới chỗ chúng ta, nấn ná ở đây mấy bữa rồi rời đi, thì phủ của ta chưa có ai tới bao giờ.
Ta dùng một ngàn năm sợ hãi cô độc, dùng một ngàn năm giải quyết cô độc, sau đó lại dùng một ngàn năm để hưởng thụ cô độc.
Nếu trời đất không cho ta có bạn, thì ta cứ tiếp tục cô độc thôi, thì đã làm sao?
Nếu đã quen với cô đơn, thì sự xuất hiện của cô gái loài người kia chắc chắn sẽ đem đến rắc rối lớn cho cuộc sống của ta.
Ta thích nói chuyện với cục đá. Cô ta thấy thế, bảo ta: “Khùng điên.”
“……”
Ta thích đứng trên đá ngầm ngắm trăng, cô ta biết vậy, chê ta: “Mộng mơ.”
“……”
Ta thích vừa nằm vừa ăn, cô ta đảo mắt khinh thường, nói ta: “Lười thành tinh.”
Quảng cáo
Report this ad
“……”
Ta thích đi tè bậy ngoài biển Đông trước khi đi ngủ, cô ta bóp mũi, dứt khoát chửi ta: “Không bằng heo chó.”
“……”
Sự tồn tại của cô gái này, không thể nghi ngờ gì nữa, đã khiến ta phải củng cố khắc ghi ý nghĩa của từ “nhẫn nại”…… Nhưng lâu dần, điều khiến ta thấy bất đắc dĩ nhất chính là, ta dần nảy sinh suy nghĩ có người bầu bạn cũng không tồi.
Thật ra, hội ngộ ngắn ngủi, thì thà chẳng gặp còn hơn. Người đã quen với cô đơn như ta sợ nhất là lại bùng lên ý nghĩ không muốn cô độc nữa. Bởi một khi quay lại với cô đơn, thì sẽ phải thích ứng lại từ đầu, cảm giác ấy nhất định rất khốn khổ.
“Này, Hà Bá Phùng Di, huynh phạm phải tội lớn nên mới bị giáng xuống trần thật à?”
Ngày thứ 120 Trường Phong cô nương ở trong phủ của ta, ta đã hơi quen với việc giọng cô ta tự dưng nhảy ra từ chỗ nào không hay.
Ta thấy mặt cô ta mang nét cười, cô ta cầm một bình nước mật quả mọng, đi về phía đá san hô của ta. Cô ta có tiên khí hộ thể của ta trong bụng nên mới có thể hành động tự nhiên dưới nước.
Ta cầm lấy một chiếc ly. Sau khi rót cho ta một ly, cô ta rất tự nhiên chiếm riêng hơn nửa bình còn lại cho mình. Ta nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, nở nụ cười chua xót.
“Có thể kể cho tôi huynh phạm tội gì được không?” Lòng hiếu kỳ của cô gái này rất lớn.