Cuối tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh, vào sáng sớm có không ít sương, khi Thẩm Miểu mở cửa sổ đưa tay sờ qua đã ướt cả bàn tay.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bên trên cửa sổ có chút rêu xanh, tích nước, đồng thời lúc nàng mở cửa sổ ra, Hoắc Dần ở bên cạnh cũng mở cửa sổ ra.
Đầu tiên Hoắc Dần duỗi lưng một cái, ngáp nhắm nửa con mắt nhìn Thẩm Miểu, nhếch miệng mà cười vừa muốn chào hỏi, Thẩm Miểu đã hừ một tiếng, dồn sức kéo cửa sổ để đóng lại, rồi còn trừng mắt nhìn Hoắc Dần.
Ơ kìa, lại tức giận.
Thẩm Miểu đóng cửa sổ xong thì khoanh tay trước ngực tựa vào một bên, mím môi nhớ tới những gì Hoắc Dần nói ở trong xe ngựa khi trở về vào tối hôm qua thì càng tức.
Rửa mặt xong, Thẩm Miểu lập tức muốn ra ngoài, hộ vệ Giáp nằm vùng ở phủ Huyện lệnh cả một ngày, sau khi xác định Lý Thủ Tài không liên lạc với Huyện lệnh thì trở lại khách điếm, vừa trở về đã gặp phải Thẩm Miểu muốn đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng, phu nhân."
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: "Đừng gọi bậy."
Sau khi hai người lướt qua nhau, hộ vệ Giáp lại hỏi: "Phu nhân đi ra ngoài hả?"
Thẩm Miểu ừ một tiếng, hộ vệ Giáp thấy nàng đi hướng thành Tây nên đã đoán được nơi nàng muốn đi, lần trước đại nhân tìm được phu nhân ở miếu thần Thổ Địa dưới chân cầu, có lẽ phu nhân lại đi miếu Thổ Địa rồi.
Hộ vệ Ất bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài, thấy hộ vệ Giáp trở lại, bèn nói: "Phu nhân thật thần bí."
Hộ vệ Giáp gật đầu: "Đúng vậy, đại nhân nói phu nhân rất tin Thần Tiên."
Đẩy cửa ra ngoài, hộ vệ Bính dụi dụi mắt: "Ta thì không tin lắm."
Hộ vệ Đinh chen miệng: "Nghe nói Ngô Châu chúng ta có Hà Bá."
Hoắc Dần đẩy cửa phòng ra, thấy bốn thuộc hạ của mình đứng ở trước cửa nhắc đi nhắc lại chuyện thần linh, bèn nói: "Có cái gì tốt để nói chứ, mắt thấy mới là thật, chờ các ngươi gặp được Thần Tiên rồi hãy nói, còn có A Bính, ngươi quên dán râu rồi kìa nhanh đi dán đi, A Giáp mau tới báo cáo cho ta biết."
Một câu nói cắt đứt bốn người, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh liền ai bận việc nấy.
Sáng sớm người đi trên đường cũng không nhiều, hương khói trước miếu Thổ Địa vẫn là của buổi tối hôm qua còn chưa cháy hết, buổi sáng chỉ có lác đác mấy người, Thẩm Miểu thừa dịp mấy người kia không để ý, chui vào đáy cầu, ngồi xếp bằng.
Dưới cầu có chút bụi bậm, nàng cũng không chê bẩn, vừa lau mặt cho thần Thổ Địa vừa nói: "Thổ Địa gia, ta có vấn đề muốn hỏi ngài... Ngài dậy chưa?"
Tượng đá thần Thổ Địa từ từ mở mắt, trợn mắt nhìn Thẩm Miểu: "Ngươi trở lại tìm ta là có chuyện gì?"
Thẩm Miểu nhíu mày, sán lại gần chút, một tay chống cằm nói: "Ta cũng xem như là người thân duy nhất của ngài, cho nên chuyện gì cũng nói với ngài, có khó khăn thì tìm ngài chứ còn sao nữa."
Thần Thổ Địa hừ một tiếng, có chút không tình nguyện hỏi: "Chuyện gì?"
Thẩm Miểu hỏi ông ấy: "Ta sẽ không chết chứ?"
Thần Thổ Địa trợn tròn cặp mắt, lông mày dựng lên: "Tốt nhất là như thế! Tiểu tử Hoắc gia kia cuối cùng cũng muốn lấp sông rồi có đúng không?!"
"Không đúng không đúng." Thẩm Miểu khoát tay: "Tình huống này xảy ra hai lần rồi, đều không liên quan đến Hoắc Dần, là ta gặp một người, lại cảm thấy đầu căng ra đau đến khó thở, trên người đổ mồ hôi hai chân như nhũn ra, nhưng chờ khi không thấy người nọ thì lại không nhớ được tướng mạo của người nọ nữa."
Rất lâu sau, thần Thổ Địa cũng không lên tiếng, Thẩm Miểu cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi: "Ta không phải là...... Thật sự phải chết chứ?"
Sau một lát, tượng đá mới mở miệng: "Nếu tiểu tử Hoắc gia kia không gieo họa cho ngươi... Ngươi cũng sẽ không chết dễ dàng như thế được."
"Vậy ta đây......"
Lời nói bị thần Thổ Địa cắt đứt, ông lão cau mày suy nghĩ, dường như là không quá để ý nói: "Chỉ sợ là những người đó có liên quan đến ngươi khi còn sống."
Thẩm Miểu ngẩn người, có chút không hiểu: "Khi ta còn sống? Ta không phải là Hà Bá trời sinh?"
Thần Thổ Địa cười: "Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đã là Thần Tiên từ khi mới sinh ra chứ? Ngươi vẫn luôn mười sáu tuổi, chính ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Thẩm Miểu nhìn thân thể của mình, cũng đã qua rất nhiều năm, nàng cũng không lớn lên, còn tưởng rằng nàng đã là Thần Tiên từ nhỏ, trong lúc bất chợt biết mình trước đó chỉ là người phàm, trong lòng nàng chợt trào lên ngũ vị tạp trần, nói không ra là cảm giác gì.
Thần Thổ Địa nói: "Hôm ta gặp ngươi, ngươi đã chết ở trong sông rồi, thi thể trôi trên sông ba ngày cũng không có ai vớt lên, kỳ lạ là hồn phách không tiêu tan, cá tôm cua cũng đều không rỉa ngươi, cho nên biết được e rằng nhất định ngươi sẽ thành thần, lúc đó mới cho ngươi một cơ hội, đưa ngươi rời khỏi nước sông."
Thẩm Miểu ngẩn người, đầu óc còn có chút mơ hồ: "Nói như vậy, ta làm người mười sáu năm, sau đó chết ở sông Hoàn Thành?"
Thần Thổ Địa gật đầu: "Nếu nhập thần tịch, phải cắt đứt những chuyện người phàm liên quan đến ngươi, cho nên ngươi quên chuyện trước kia, theo lý mà nói, cũng sẽ không nhớ người nào."
Thẩm Miểu lúng ta lúng túng nói: "Đúng rồi, thời gian dài như vậy, không biết ta đã đi trong thành bao nhiêu lần, nhưng không có một ai nhận ra ta, nhưng lạ là khi nhìn thấy hai người kia thân thể sẽ cảm thấy khó chịu, cảm giác như đã gặp trước đó, có lẽ là người ta đã từng gặp khi còn sống."
Thần Thổ Địa liếc mắt nhìn Thẩm Miểu, sờ râu, nói: "Ngươi còn muốn dính dáng đến thiếu gia Hoắc gia ư?"
Thẩm Miểu nghĩ tới chuyện này thì không nhịn được cau mày chậc một tiếng: "Ta đâu có dính dáng gì đến hắn chứ, hôm qua hắn còn nói lấp sông là cũng chỉ dọa ta mà thôi......"
"Vậy sao ngươi cũng không biết trở về trong sông ẩn núp?" Thần Thổ Địa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thẩm Miểu há mồm muốn giải thích, bỗng dừng lại nuốt lời muốn nói về, nhớ tới chuyện xảy ra trong xe ngựa vào tối hôm qua.
Lúc ấy Hoắc Dần nói lấp sông cũng chỉ là dọa nàng, Thẩm Miểu lập tức hỏi có thể không làm phu nhân của hắn được không, ai biết những lời này có vấn đề gì chứ, hoặc giả là Hoắc Dần kia nói nhầm, lúc ấy liền nhíu mày bày ra bộ dạng không vui.
Còn xấu xa nhếch miệng nói: "Tiểu Hà Thần, trước đó ta không định lấp sông, chỉ là vì những lời nàng vừa nói, trước khi chuyện trừ phiến loạn kết thúc nàng dám chạy trốn, tiểu gia sẽ từng chút một lấp kín sông."
Thẩm Miểu ngẩn người, chỉ cảm thấy người này không thể nói lý, đến khách điếm Đỉnh Phong thì dẫn đầu xuống xe ngựa, chính mình trở lại bên trong phòng không để ý đến hắn nữa, cho dù là sáng nay mở cửa sổ ra nhìn thấy hắn, cũng không cho sắc mặt tốt.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Miểu không nhịn được lắc đầu, gần như mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thổ Địa gia, ta cùng với hắn...... Có phải có một đoạn nghiệt duyên hay không? Ta vẫn cảm thấy hiện tại ta đang lịch kiếp vậy."
Thần Thổ Địa đi mấy vòng tại chỗ, rồi lại nhìn Thẩm Miểu, có mấy lời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, tại sao tiên duyên này lại xuất hiện ở trên đầu Thẩm Miểu, Thẩm Miểu chính là một nha đầu ngốc, bất đắc dĩ công tử Hoắc gia kia lại rất thông minh, nghĩ đến chỉ sợ là trời xanh kia lại triển khai một trò đùa nữa.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đợi một lúc, Thẩm Miểu vẫn không nghe thấy trả lời, lại nhìn Thổ Địa, thần Thổ Địa liền nghiêm túc nói: "Nếu đã như thế, ngươi cứ ở bên cạnh hắn thôi, chuyện lúc ngươi còn sống ta cũng không biết gì, nhìn ngươi còn trẻ tuổi, có lẽ cũng không phải chết tự nhiên, không bằng tiện đường điều tra nguyên nhân vì sao bản thân chết, có lẽ có thể giải được quái bệnh của ngươi."
Thẩm Miểu bỗng hỏi: "Là có liên quan đến nguyên nhân vì sao ta chết ư?"
Thần Thổ Địa nhún vai: "Ta không biết, chỉ là mọi việc đều có khả năng, được rồi được rồi, nhiều người đến rồi, ngươi còn không rời đi nữa thì sẽ làm người khác chú ý."
Thẩm Miểu chậc một tiếng, liếc nhìn tượng đá: "Ngài chỉ biết ghét bỏ ta."
"Thẩm phu nhân?" Một tiếng thét kinh hãi, Thẩm Miểu lập tức thu lại vẻ mặt, cả người cứng đờ xoay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Lý phu nhân được nha hoàn dìu khom người nghiêng đầu nhìn Thẩm Miểu đang ngồi ở dưới đất dưới cầu đá, trên mặt đều là kinh ngạc và không hiểu: "Thật sự là muội."
Thẩm Miểu nuốt nước miếng một cái, vội vàng chui ra khỏi vòm cầu, phủi bụi trên người, trên mặt nở nụ cười, nói: "Thật sự trùng hợp, lại gặp được tỷ tỷ ở chỗ này."
Lý phu nhân nhìn xuống dưới cầu: "Vừa rồi muội muội làm gì ở dưới chân cầu đấy?"
Thẩm Miểu vừa sửa sang lại tay áo của mình vừa giải thích: "Còn không phải là do phu quân nhà muội mới tới nơi đây, làm buôn bán lại hết sức nguy hiểm đáng sợ, nên từ sáng sớm muội tới miếu Thổ Địa, cúng bái thần linh ở đây nhiều một chút."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Lý phu nhân lấy khăn tay ra cho Thẩm Miểu lau mặt: "Không ngờ muội muội còn tin Thần Phật nữa."
"Cũng không tính là tin, tóm lại đi qua nhiều địa phương như vậy, cúng bái thần linh ở các địa phương, quả thật buôn bán cũng không xảy ra chuyện gì không may." Thẩm Miểu chỉ vào dưới cầu nói: "Muội nhìn thấy ớ dưới cầu vốn có một tòa miếu nhỏ, nên mới vào xem, không ngờ đã bị tỷ tỷ nhìn thấy bộ dạng chật vật của muội."
"Đâu có." Lý phu nhân khoát tay.
Thẩm Miểu hỏi nàng ta: "Tỷ tỷ đang muốn đi chỗ nào ư?"
Lý phu nhân nói: "Chính là muốn đi tìm muội đấy, thấy thời tiết tốt, muốn đi dạo bên ngoài với muội."
Thẩm Miểu đột nhiên nhớ tới hôm qua sau khi thưởng hoa đào Hoắc Dần có nói với nàng, giờ mới hiểu được khi mình còn chưa đi lôi kéo Lý phu nhân thì ngược lại Lý phu nhân đã tới lôi kéo mình rồi.
Dù Lý gia ở trong thành được xem là một phú thương, nhưng hàng năm ở dưới chèn ép của Từ huyện lệnh cũng uất ức rất nhiều. Thẩm Miểu nở nụ cười với Lý phu nhân, Lý phu nhân cũng cho nha hoàn đi theo phía sau, đừng quấy rầy nhã hứng của hai người, lúc này mới cùng tay trong tay với Thẩm Miểu chuẩn bị đi bờ sông nhỏ trong thành một chuyến.
Tối hôm qua khi ở bên trong trấn Phù Dung, Hoắc Dần đã nói không ít về Lý gia với Thẩm Miểu, nếu như Lý phu nhân tìm đến Thẩm Miểu, nàng phải để lộ tin tức gì, Hoắc Dần cũng đều nói rõ ràng cả.
Lý phu nhân nói: "Lão gia nhà ta an ổn quen rồi, tiền quan phủ quả thật không dám đụng vào, nhưng nói câu khó nghe, chúng ta là thương nhân, cũng không thể để mất buôn bán không làm."
Thẩm Miểu nhíu mày, những lời Lý phu nhân nói đều ở trong phạm vi tính toán của Hoắc Dần, cho nên nói theo: "Tỷ tỷ lo lắng ở chỗ Từ huyện lệnh ư? Thành trì phân làm hai huyện, Lý gia và Từ huyện lệnh có quan hệ tốt, Cổ gia bên kia thì có quan hệ tốt với Trần Huyện lệnh, nói cho cùng, thương nhân là phải dựa vào quan mới có thể làm được việc."
Lý phu nhân gật đầu liên tục: "Chính là ý này!"
Thẩm Miểu bật cười: "Tỷ tỷ có thể yên tâm, ta cùng với phu quân cũng không phải là ngu xuẩn, đâu thể thật sự động thủ trên người quan phủ ở địa phương chứ? Không phải là Từ huyện lệnh này...... Chậc, không có quan hệ tốt cũng được."
"Là sao?" Lý phu nhân hỏi.
Thẩm Miểu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Không gạt tỷ, vị trí của Từ huyện lệnh này sợ rằng không ngồi được bao lâu nữa đâu, thám tử của Thẩm gia muội truyền lời, chưa tới hai ngày nữa, Tri phủ đại nhân sẽ nghiêm khắc điều tra Từ gia, trị tội ông ta cấu kết với sơn phỉ vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân đấy."
"Không thể nào? " Lý phu nhân lập tức mặt mày biến sắc.
Thẩm Miểu vô tội trừng mắt nhìn: "Muội lừa tỷ làm gì chứ? Muội còn định cùng nhau làm ăn buôn bán với tỷ tỷ đấy."
Trên trán Lý phu nhân chảy cả mồ hôi lạnh, Lý gia bọn họ vẫn có quan hệ tốt với quan phủ, trên thực tế vẫn có quan hệ với Lộc Phong Trại trên Chu Sơn, phú thương, sơn phỉ, quan lại cả ba cùng đứng chung trên một chiếc thuyền mới có thể sinh tồn, bên nào rơi đài thì cũng không ai sống tốt được.
Mà nay Từ huyện lệnh còn không giữ được mình, vậy người xui xẻo chẳng phải là Lý gia ư?
Nếu thật sự Từ huyện lệnh bị điều tra, tất nhiên Tri phủ sẽ tìm hiểu nguồn gốc đến trên đầu Lý gia, thay vì như vậy, còn không bằng đẩy Từ huyện lệnh ra ngoài trước, cũng tốt hơn mình bị liên lụy.
Thẩm Miểu thấy Lý phu nhân lo lắng trùng trùng, trong lòng đoán được thật sự bị Hoắc Dần đoán trúng, bèn nói: "Tỷ tỷ, có phải là không thoải mái hay không? Hôm nay vẫn còn lạnh, không ngại cứ đi về trước, những lời muội muội nói với tỷ là thật đấy, tỷ tuyệt đối đừng nói ra bên ngoài."
Lý phu nhân gật đầu: "Không nói, không nói......"
Thẩm Miểu gọi nha hoàn của Lý phu nhân, để nha hoàn mang theo Lý phu nhân trở về, mình theo đường bờ sông đi khách điếm Đỉnh Phong, dù sao những lời Hoắc Dần bảo nàng nói nàng cũng đã truyền cho Lý phu nhân rồi, cứ quan sát xem lời của Lý phu nhân có chút ảnh hưởng nào với Lý Thủ Tài hay không.
Thẩm Miểu mới về đến khách điếm Đỉnh Phong, thì thấy Hoắc Dần ở đại sảnh dùng điểm tâm, nhớ tới lời thần Thổ Địa nói với nàng, nếu nàng không muốn đau đầu đau người, ngoại trừ tránh chạm mặt những người có liên quan đến nàng lúc còn sống ra, cũng chỉ có đi tìm được căn nguyên để giải quyết.
Đã như vậy, thì nàng và Hoắc Dần, cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau.
"Này." Thẩm Miểu ngồi vào chỗ đối diện Hoắc Dần: "Ta đói rồi."
Con ngươi Hoắc Dần sáng lên, còn chưa mở miệng, hộ vệ Giáp đã hiểu bưng tới một bát cháo: "Phu nhân, mời dùng."
Hộ vệ Ất bưng chút thức ăn, hộ vệ Bính cầm bánh tiêu, hộ vệ Đinh dừng lại, nhìn tay trống không của mình, chậm rãi để ở sau lưng.
Lấy lòng là một môn kỹ thuật sống, hắn cứ từ từ học vậy.