GV Ký Sự

Chương 89




Ở cửa công ty, Lori cùng Edgar đang đi ra ngoài, đụng phải Brant cùng Van từ bên ngoài trở về.

“Cảm ơn anh, Van!” Lori cùng bọn họ bắt chuyện, đặc biệt cảm ơn Van nhường phòng lại cho mình và Edgar.

“Không có gì,” Van tính là lần đầu tiên chính thức cùng Edgar đối mặt: “Các cậu thật sự rất xứng đấy!”

Lori cười cười, đang muốn nói tiếp, điện thoại Van vang lên.

“Thực xin lỗi, tôi tiếp điện thoại.” Van vừa nói xin lỗi vừa đi sang bên cạnh.

“Thật hòa thuận ah!” Edgar trừng mắt nhìn Brant với dụng ý khác mà.

“Đó là đương nhiên rồi, tôi là ai chứ!” Brant nửa giỡn nói, đối với thăm dò của Edgar không thèm để ý: “Ban đầu cảm thấy Van cùng Lori rất giống, nhưng càng ngày càng cảm thấy hoàn toàn không giống.”

“Không giống?” Lori tò mò truy vấn.

“Rất nhiều khía cạnh, thật ra Van cậu ấy…” Brant đang nghĩ tới điều gì, nói đến nửa câu nhưng không nói tiếp, mà là sửa lại: “Nhưng miệng lưỡi Van cũng rất lợi hại, tôi cuối cùng cũng tìm được đối thủ!”

“Đối thủ gì?” Nói chuyện điện thoại xong đi tới Van chỉ nghe được nửa câu sau.

Lori trừng mắt liếc Edgar, ý bảo anh không cần nhiều chuyện, Edgar lập tức nhìn về phía Brant, để cho chính y thẳng thắn, Brant đưa ánh mắt trốn một bên, tỏ vẻ chính mình có quyền bảo trì im lặng, kết quả đối với câu hỏi của Van, ba người đều không ai lên tiếng.

“Vừa rồi chị Michelle gọi, nói là thời gian quay Only Day của tôi đã xác định rồi.” Nhưng lúc này tâm tư Van không ở đây, cũng không thèm để ý không ai trả lời hắn, trực tiếp nói ra tin tốt vừa nhận được.

“Chúc mừng ah!” Only Day, đối với Lori mà nói hình như là chuyện trước đây thật lâu rồi, lúc ấy thực đau khổ, nhưng hiện tại nhớ lại cũng là một phen trải nghiệm, mà Lori cũng vẫn không muốn nhắc đến chuyện này.

“Hơn nữa, là tôi cùng Brant hợp tác, tôi công úc!” Van như thị uy mà nhìn Brant, trên mặt là vui sướng không che dấu.

“Tôi sớm biết như vậy rồi, bằng không trong khoảng thời gian này làm gì đều ở cùng cậu bồi dưỡng tình cảm ah!” Brant dĩ nhiên không cho Van đắc ý, bĩu môi nói.

“Anh làm việc không thể không có ý đồ và mục đích sao? tính tới tính lui thú vị lắm sao?” Van hung hăng trừng Brant, chất vấn.

“Trên thế giới này có người nào làm việc mà không có mục đích cùng ý đồ sao? “Brant không phục mà hỏi ngược lại.

“Tôi đến ở với anh không hề có mục đích cùng ý đồ!” Van ngay lập tức tìm dẫn chứng để chứng minh.

Brant lập tức nghẹn lời, cả buổi không thể nói một câu.

“Khục khục, chúng tôi có việc đi trước, các cậu chậm rãi thảo luận!” Edgar nhanh chóng kéo Lori rời khỏi, vừa ra khỏi tầm mắt Brant và Van, hai người bắt đầu ôm bụng cười.

“Trời ạ, bộ dạng Brant ăn đắng quả thực là ngàn năm khó gặp.” Lori vừa nghĩ tới biểu tình của Brant lúc đó, vui vẻ cười không ngừng.

“Ôi, vừa rồi anh kiềm chế thật khổ sở!” Edgar dựa vào tàng cây cười không thở nổi, “Brant vậy mà cũng có ngày hôm nay, tôi càng ngày càng ngưỡng mộ Van rồi!”

“Cuối cùng cũng có người trị được anh ta!” Lori phấn khởi đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì Brant, nhìn thấy bên cạnh Brant không ngừng có người đến rồi đi, y lại không hề biểu hiện một chút quan tâm, hiện tại cuối cùng cũng có hi vọng.

“Ừm, nếu không thì anh luôn cảm thấy lo lắng!” Edgar so Lori càng vui mừng hơn, Lori không biết ánh mắt Brant ẩn giấu bao nhiêu thứ, hiện tại uy hiếp cuối cùng cũng sớm biến mất, “Đúng rồi, em không phải đối với phòng ở cũ đặc biệt có tình cảm sao? Sao lại đột nhiên quyết định không thuê?”

Hôm nay Lori hẹn chủ thuê nhà trả chìa khóa, thuận tiện kiểm tra mọi thứ xem còn bỏ sót gì không.

“Chỗ đó cách công ty xa quá, em muốn đổi một chỗ gần hơn.” Lori cúi đầu, biểu tình hơi mất tự nhiên.

Edgar không hỏi tiếp, nhưng anh biết nguyên nhân tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, phòng ở vừa cũ vừa nhỏ, khu vực vắng vẻ hoàn cảnh phức tạp, sau khi cha Lori qua đời, Edgar đã khuyên cậu trả phòng bao nhiêu lần, Lori đều không muốn, lần này làm sao dễ dàng nghĩ thông suốt thế!

Hai người đón xe đi đến phòng trọ của Lori, lúc lên lầu vừa vặn đụng phải hàng xóm ở lầu trên của Lori, Lori cùng cô chào hỏi, người phụ nữ trung niên thấy Lori sắc mặt ngượng ngùng cười cười, vội vã bước qua người Lori cùng Edgar.

“Ồ, cô ấy không phải cùng em rất thân thuộc sao?” Edgar nhớ rõ mấy tháng trước đến, người phụ nữ kia còn rất nhiệt tình gọi Lori tới nhà mình ăn cơm, sao lần này thờ ơ như vậy.

“Chắc tâm tình cô ấy không tốt a!” Lori nhún nhún vai, nhưng trong nụ cười có dấu chút cay đắng.

“Thật không?” Edgar bán tín bán nghi, sau đó ánh mắt chuyển qua phía trước, “bao lâu rồi em không tới, hộp thư đều đầy.”

Hộp thư trước cửa phòng Lori bên trong bị nhét vào rất nhiều thư, giấy, khe bỏ thư cũng bị che khuất, Lori cau mày lấy chìa khóa mở hộp thư, đem tất cả ôm vào phòng.

“Đây là cái gì?” Edgar mắt sắc, trước khi Lori đem những thứ trong tay ném vào thùng rác chặn cậu lại, từ bên trong rút ra một tờ giấy.

YÊU MA CHẾT TIỆT, CÚT RA KHỎI ĐÂY!!!

Trên trang giấy trắng viết dòng chữ thật lớn màu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

“Vậy là tốt rồi, lần trước còn có tờ tràn ngập chữ chết, thực sự rất kiên nhẫn.” Nhìn sang tờ giấy kia, Lori cười cười với Edgar, đoán chắc mọi chuyện không thể dấu diếm, dứt khoát mang đặt hết lên bàn.

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Edgar nhướn mày bắt đầu.

“A, lần trước có một cô gái chạy đến tìm em, hỏi em có phải chính là Lori đóng GV không, em nghĩ dù sao cũng là sự thật nên thừa nhận, sau đó không biết như thế nào, việc này lan truyền khắp nơi.” Lori tiện tay mở ra: “Sau đó thường xuyên có người nhét vào hộp thư, thậm chí còn nhét qua khe cửa, nội dung cũng đủ loại, uy hiếp, cổ vũ còn có cả cầu ái, em xem qua một lần rồi chẳng muốn xem nữa, ném đi hết.”

“Móa, nếu để cho anh bắt được người viết, anh sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ,” Edgar nổi giận, “không có trêu chọc bọn nó, bọn nó sao dám làm thế!”

“Được rồi, em cũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không tính, những người lớn tuổi kia nhìn không quen, mặt khác cũng là sợ con của mình bị ảnh hưởng, cho nên mới có hành động quá kích a!” Lori trấn an Edgar đồng thời trấn an chính mình, đã ở đây gần ba năm, tuy lúc ấy rất nghèo khó, nhưng mọi người xung quanh rất tương thân tương ái, dù sao tình cảnh đều không khác nhau lắm, nhà khác gặp nạn rất nhiều người sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ. Lori cho rằng đây là một phần kỷ niệm cực kỳ quý giá, cho nên dù không ở cậu vẫn đúng hạn đóng tiền thuê nhà, coi như cũng là một cách tưởng nhớ quá khứ, đáng tiếc hiện tại đã om sòm như vậy, Lori vừa hối hận vừa khổ sở, có lẽ lúc ấy nên hoàn toàn cắt đứt là lựa chọn tốt nhất.

“Phi, bản thân không tốt lại đổ thừa hoàn cảnh, con nít bây giờ học xấu còn cần người chỉ bảo sao?” Edgar không đồng ý với cách lý luận này, anh dám đánh cuộc là chuyện này phần lớn do mấy thiếu niên rảnh rỗi gây sự, “Đối với bọn nó phải dùng chiêu độc, như lần trước ba cái đứa con nít quậy phá dám vẽ sơn đỏ trước cửa nhà anh, đánh bọn nó một trận không phải thực tế hơn sao!”

“Cũng không thể luôn dùng bạo lực giải quyết vấn đề ah!” Lori đối với lý lẽ của Edgar cũng chỉ cười cười, cậu biết chỉ là ngoài miệng Edgar mới nói nhẹ nhàng như thế, nếu không sao anh cũng không thuê phòng, mà sau này đều ở lại ký túc xá.

Hai người đang nói, chuông cửa vang lên, là chủ thuê nhà đến lấy chìa khóa.

Lori trả chìa khóa lại cho hắn, cuối cùng nhìn thoáng xung quanh, ở chỗ này có kỷ niệm cuối cùng với ba ba, đã từng ở nơi này gặp biến cố lớn, chỉ là thời gian không cách nào quay lại, vận mệnh không thể lặp lại, không bằng quên hết tất cả một lần nữa bắt đầu!