Brant mặt không biểu tình đi vào quán bar, y không rõ Lori tại sao lại có ý tốt như vậy, có tất yếu vì một người mới mà mời mọi người uống rượu không? Tuy lúc sáng hơi khó chịu, nhưng cũng không phải nhằm vào Van, Lori nên rõ ràng.
Jesse thấy Brant, nhanh chóng ngoắc y, cứu tinh cuối cùng đã tới.
Còn chưa đến trước bàn, Brant nhướn mày bốn chai rượu đều là nồng độ cao, Lori dự định hôm nay chuốc say tất cả sao?
“Anh đã đến rồi, ngồi đi!” Thấy Brant, Lori đưa ly tới cho y.
Hiện tại chỉ có Jesse và Van, Lori ba người, nhưng một chai đã cạn rồi, biết tửu lượng của Jesse không tốt, bộ dạng của Van cũng không giống đã uống nhiều, khả năng duy nhất là Lori.
“Sao hôm nay muốn mời chúng tôi uống rượu?” Brant ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn sang Van, nhìn hắn bị bộ dáng uống của Lori dọa sợ, cảm giác sự việc không giống như mình nghĩ, chẳng lẽ Lori thực sự có chuyện?
“Hôm nay vui vẻ, không được sao? Denny đâu rồi, sao còn chưa tới?” Lori vung vẫy ly thủy tinh trong tay hỏi, bây giờ còn chưa nhìn ra dấu hiệu cậu đã uống rượu.
“Cậu ta? Chắc đang cùng vợ ngọt ngào cùng một chỗ!” Brant cầm ly, mở một chai rượu mới, cũng rót đầy cho mình.
“Điều đó là không đúng sao, tửu lượng Takako mới có thể cùng tôi đọ.” Lori cười cùng Brant cụng cụng ly, “Chắc cũng nhanh, lúc tôi gọi Denny nói lập tức tới.”
“Lori, anh uống ít một chút a!” Jesse ở bên cạnh nhìn Lori uống mà sợ hãi, giờ mới biết trước kia Lori cùng mọi người uống rượu đã bảo trì bao nhiêu thực lực.
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.” Lúc đầu nghe được tin tức kia còn chưa cảm thấy gì, sau càng nghĩ càng hưng phấn, Lori không thể không tự nói với mình, đây chẳng qua là lời nói của Kuroryu, cảnh sát một ngày chưa chính thức thông báo, cũng đừng tin tưởng, “Các anh không thể uống thì uống ít một chút, đừng miễn cưỡng.”
“Nhưng, tiền bối Lori, cậu uống quá nhiều rồi!” Van vẫn nhịn không được nhắc nhở.
“Ai, chúng tôi còn chưa tới các anh sao lại dám lén uống trước?” Một giọng nữ vui sướng đột nhiên chen vào, “Ai uống quá nhiều rồi hả?”
“Takako, Denny hai người cuối cùng đã tới!” Lori nâng ly lại mở một chai: “Ai nói chúng ta lén uống trước, là hai người đến quá muộn, ai biết đang làm chuyện tốt gì!”
“YAA. A. A… , Lori cậu bị Edgar dạy hư rồi!” trên mặt Takako tràn đầy nụ cười hạnh phúc, hôm nay mặc chiếc váy màu cam, đặc biệt xinh đẹp.
“Cho nên tôi nói, chọn bạn là một việc vô cùng quan trọng, dù sao gần mực thì đen gần son thì đỏ!” Denny trước giúp Takako cất túi, nhận ly rượu Lori đưa tới, trêu ghẹo nói.
“Hay, cậu và Takako ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không thấy tửu lượng của cậu có gì tiến bộ.” Brant không khách khí nói trả Denny.
“Vậy sao, ở với cậu cùng một chỗ lâu như vậy, cậu độc mồm độc miệng như thế tôi cũng không học được,” Denny làm ra vẻ tự hào: “Cho nên tôi thật là người có lập trường kiên định, sức chống cự rất mạnh!”
Lập tức mấy người ở đây đối với Denny phát ra một hồi hư âm, Brant thì đem chuyện này trực tiếp kết luận do IQ vấn đề.
“Hôm nay thật là một ngày tốt lành ah!” Lori cùng Takako uống mấy ly, đột nhiên nhớ tới: “Nhưng nói thật, Denny, anh cần phải cùng Van uống một ly.”
“Đó là đương nhiên, hoan nghênh người mới gia nhập, mọi người đều có phần!” Denny giơ ly lên, hô hào mọi người cùng uống.
“Tôi là nói một mình anh phải mời Van uống.” Lori như cười mà không cười nhìn Denny, nhưng vẫn cùng mọi người uống cạn ly rượu trong tay.
“À?” Denny nghi hoặc.
“Bởi vì có Van vào, Michelle nhả rồi!” Lori cảm thấy vui vì Denny: “Tôi biết anh không tiện mở lời, nên đã giúp anh hỏi, không ngại a?”
“Đương nhiên không, Lori cậu thật là đáng yêu, thật muốn thân…” Cảm giác được đau xót trên lưng, Denny nhanh chóng đổi giọng: “Thật muốn cùng cậu uống thêm một ly!”
“Không vấn đề!” Lori rót cho Denny một ly đầy tràn, nhưng lúc này Denny chẳng thèm để ý, ngướng đầu lên đổ hết rượu vào.
“Lori, Michelle nói như thế thật ah?” Brant còn hơi lo lắng, dù sao so với Adrian, Denny được đi quá mức dễ dàng.
“Ừm, dù sao bây giờ cũng không giống lúc trước!” Lori biết Brant đang suy nghĩ gì, dù sao ấn tượng lần đó đều khắc rất sâu: “Hiện tại E bộ phát triển rất nhanh, vài bộ phim mới phản ứng đều rất tốt, cũng dễ dàng chiêu mộ diễn viên mới, tại sao phải cường lưu một đám người không có lòng muốn giúp?”
“Cái này kêu là người ngốc có phúc của người ngốc a!” Brant chỉ có thể giải thích như vậy.
“Ông xã tôi mới không ngốc!” Takako nghe được lời đó, cầm chai rượu cứ phải cùng Brant cụng rượu.
“Này, tôi đây chỉ là ví dụ thôi, cô muốn nhận là thật ah!” Brant sợ tới chạy đến sau lưng Lori, tửu lượng Takako tốt hơn so với đàn ông nhiều, ai cùng nàng uống là người ngu.
“Được rồi, đừng ép Brant, tôi và chị…!” Lori ngăn Takako.
“Tôi cũng muốn gia nhập, hôm nay thật sự là rất vui!” Denny xông vào chiến đoàn, thuận tay cũng cuốn Jesse vào.
“Cậu không uống?” Tránh thoát một kiếp Brant lấy thuốc ra hút, lại phát hiện rượu trước mặt Van cơ bản không nhúc nhích.
“Tôi sợ tiền bối Lori sẽ uống say.” Van nhìn thoáng qua Brant, nhẹ giọng trả lời.
“Vậy sao?” Rất hiểu chuyện ah, từ khi bước vào quán bar, lần đầu tiên ánh mắt Brant hướng nhìn Van.
Thật ra Van và Lori chỉ là khí chất có hơi giống nhau, ngoại hình lại hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.
Lori làm cho người ta cảm giác lớn lên rất thanh nhã, vô luận từ góc độ nào đều rất khó tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt, mà ngũ quan Van cực sáng sủa, đường nét rất rõ rệt, cực kỳ nam tính, nhưng không phải loại hình ưa thích của công ty J…, Brant cảm thấy đây không phải là nguyên nhân Van gia nhập, nhưng Michelle rất xem trọng nguyên do của hắn.
Tại E bộ, Lori thanh tú, Jesse cá tính, Denny đáng yêu, Brant thành thục, đặc trưng của nhóm sao A E bộ đều vô cùng rõ ràng, nhưng ngoại hình đều mang vẻ nữ tính một chút, duy nhất thiếu một người hoàn toàn nam tính, mà Van vừa vặn có thể bổ sung.
“Chúc cậu may mắn!” Brant cầm lấy ly của mình, hướng Van bảo.
Van hơi sửng sốt, tuy không biết vì sao, nhưng vẫn cùng Brant uống một ly.
Lần này uống đến rạng sáng, Brant trước gọi cho em trai của Denny và Takako đến đem hai người bọn họ về, sau đó cùng Van đưa Lori và Jesse trở về.
Lori vẫn còn ổn, tuy đứng không vững, nhưng còn có thể miễn cưỡng tự mình đi, cho nên Brant để cho Van dìu Lori, chính mình khiêng Jesse.
Van đìu Lori đến phòng ngủ, may mắn Lori rượu phẩm tương đối tốt, nằm trên giường cũng không nhao không náo, chỉ là đỡ đầu cau mày, xem ra vẫn là uống quá nhiều, nên có vẻ rất khó chịu.
Thấy tình huống này, Van chạy đến siêu thị dưới lầu mua nguyên liệu, trở về làm canh giã rượu cho Lori.
Vừa làm xong, chuông cửa vang lên, Van cảm thấy lạ đã trễ thế còn ai trở về, mở cửa thấy Brant đang đứng.
“Tôi đưa Jesse trở về rồi, hơi lo lắng cho Lori, dù sao tiện cũng đường đến xem.” Brant thay giày, đi vào phòng.
“Tôi làm canh giã rượu, tiền bối Brant cũng uống đi!” Van múc thêm một chén nữa, một chén đưa cho Brant một chén để đầu giường, đợi nguội rồi đút cho Lori.
“Cậu cái này cũng biết làm?” Brant nhận chén, rất ngạc nhiên.
“Trước kia đều là tự mình chăm sóc, cho nên phải học, nhưng không biết có không dùng được không, tiền bối Brant thử xem!” Van tuy cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn ẩn vài phần đắng chát.
“Kêu tôi Brant a, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?” Bởi vì việc của Denny, cho nên Brant cảm thấy Van cũng không tệ.
“Hai mươi tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi.” Van ngồi bên cạnh Brant, lấy thuốc đưa cho Brant.
“U-a… aaa, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, tham gia lễ trưởng thành rồi hả?” Brant nhận lấy điếu thuốc kẹp trên tay, nhưng không châm lửa.
“Ừm.” Van lấy bật lửa giúp Brant châm lửa, rồi châm cho mình.
“Thật tốt ah, trong lúc bất tri bất giác thời gian trôi qua thật nhanh!” Brant cảm khái, “Ngẫm lại đời mình cũng chưa làm được gì.”
Van cúi đầu, những lời này của Brant đối với hắn xúc động rất lớn, hai người đều có tâm sự cứ vậy lặng yên mà hút thuốc.
“Tôi đem canh cho Lori uống.” điếu thuốc hút xong, Brant dập tắt tàn thuốc đứng dậy.
Nhưng canh giã rượu hương vị không ngon, thần chí Lori lại không rõ ràng, uống vài ngụm liền nghiêng đầu đi, Brant kéo mặt cậu trở về, tiếp tục uy.
“Ừm… Không muốn… Edgar…” Lori giãy vài cái nhưng không được, nhắm mắt lại hừ hừ.
Nghe được tên Edgar, tay cầm chén của Brant nhẹ run lên một cái, lát sau lại tiếp tục uy.
Thật vất vả cho Lori uống hết, Brant trầm mặt cầm chén đem vào phòng bếp, tìm được một chai bia trong tủ lạnh, mở ra uống không ngừng.
Van trong phòng ngủ đợi cả buổi cũng không thấy Brant trở lại, cảm thấy hơi lạ hắn cũng tới phòng bếp.
“Tiền bối Brant!” Van ngạc nhiên phát hiện Brant đang trong phòng bếp uống bia, chẳng lẽ vừa rồi còn chưa uống đủ ư, hắn đoạt lấy chai bia trong tay Brant: “tiền bối Brant, đừng uống nữa, đi về nghỉ ngơi đi!”
“Không,” Brant đoạt lại chai bia, thật ra vừa rồi y uống cũng không ít, hiện tại bia tuy nồng độ không cao, nhưng hỗn hợp cùng một chỗ khiến Brant cũng bắt đầu say, “Tôi muốn uống, để cho tôi hây a…!”
Trông thấy lại thêm một người say, Van rất bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Brant đem ném chai bia trong tay y đi cưỡng ép mang về phòng ngủ.
Bởi vì không biết phòng ngủ Brant ở đâu, lại không thể gọi cho tiền bối Denny, Van quyết định đêm nay để cho Brant ngủ giường của mình, chính mình đi ngủ ghế sô pha.
“Không, đừng đi!” Đang lúc Van muốn quay người rời đi, Brant bất ngờ nắm chặt cánh tay của hắn, dùng sức kéo một phát, kéo Van ngã xuống giường.
“Này, anh làm gì?” Van sợ hãi kêu lên, giãy dụa muốn đứng lên.
“Đừng chán ghét tôi, tôi đã rất cố gắng khống chế chính mình rồi!” người uống say sức lực vô cùng lớn, Brant dùng thân thể ngăn chặn Van: “Nhưng vì sao, vì sao tôi không thể từ bỏ em được, tôi đã thử đi tìm những người khác, nhưng không được, bây giờ ngay cả tôi cũng rất khinh bỉ chính mình…”
“Anh nhận lầm người rồi!” Van đối với tình huống hiện tại rất im lặng, nhưng không nghĩ tới người lạnh lùng như Brant cũng có thể đối với một người yêu say đắm, sâu đậm như vậy.
Nghe được câu này, Brant dừng lại một chút, híp mắt nhìn Van, như đang suy nghĩ.
Đang lúc Van cho rằng nguy hiểm đã qua, thả lỏng cơ thể, Brant đột nhiên cúi đầu hôn Van.
Cả người Van đều cứng lại, không biết nên phản ứng như thế nào, thẳng đến Brant đem đầu lưỡi tiến vào, Van mới kịp phản ứng, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Brant, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Van cảm giác toàn mặt mình nóng như lửa đốt, tuy không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng là, nhưng là…
Không nghĩ nữa, ngủ, dù sao coi như bị chó cắn một cái, Van cuộn người trên ghế sa lon tiến vào mộng đẹp.