Ngày hôm sau, Lori, Brant và Denny cùng đến studio, nhìn tinh thần hơi uể oải của quay phim, ba người trên mặt biểu tình vui vẻ như núi lửa bộc phát không thể che dấu được.
“Mấy thằng nhóc này thật quá đáng, đặc biệt là Lori, tửu lượng tốt như vậy làm gì? Tên tuổi anh hùng của cả đời tôi ah!” Quay phim rất rõ bọn họ cười cái gì, ngày hôm qua tại phòng rượu, vốn ỷ mình tửu lượng tốt, ai ngờ nhìn lầm rồi, thoạt nhìn nhu thuận nhất chính là đứa có tửu lượng tốt nhất, kết quả là mình bị chuốc say.
Ha ha ha, xem bộ dạng quay phim đấm ngực dậm chân, ba thằng nhóc ôm bụng cười rộ.
“Vậy, sáng nay chị dâu có nói gì không?” Brant cố nín cười, từ trong miệng nghẹn ra một câu.
“Các cậu còn dám nhắc, tôi cũng biết là cậu cái tên hư hỏng này!” Quay phim đỏ mặt, xông lên làm ra bộ dạng muốn đánh Brant.
“Ha ha, không có biện pháp… không phải vì chú ngày hôm qua biểu diễn quá phấn khích nên để lại chứng cớ sao!” Denny cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẫn không quên trêu chọc quay phim.
“U-a… aaa, anh ngày hôm qua thật sự uống say hả?” Nghe thấy động tĩnh bên này, một nhóm nhân viên công tác bước tới, nghe xong lời Denny…, biết rõ bệnh cũ của quay phim đám bọn họ cũng cười theo.
“Ai, quá khinh địch, quá khinh địch rồi!” Quay phim thở dài, dù sao mọi người đã nghe được, thì không thể che giấu.
Quay phim có một tật xấu mọi người đều biết, là một khi uống rượu say sẽ bắt đầu nhảy thoát y, cản cũng cản không được. Cho nên vì thế lâu lâu sẽ có người mời hắn uống rượu, đáng tiếc quay phim tửu lượng khá tốt, chẳng những thường xuyên có rượu miễn phí uống, mà còn có thể thưởng thức người khác say, khiến nhiều người vừa hận vừa sợ, ai ngờ ngày hôm qua lại thua trên tay Lori.
Bị lệnh cấm rượu tạm thời Denny vốn rất không vui, nhưng có thể thanh tỉnh mà xem trò hay, lập tức cực kỳ vui vẻ. Liền cùng Brant cấu kết với nhau làm chuyện xấu, giấu đồ lót của quay phim trong túi của hắn, cứ thế đưa về nhà.
Vợ của quay phim rất lợi hại, nếu giúp thay quần áo phát hiện đồ lót hắn không thấy…
“Tôi nói cho các cậu biết ah, một lát giúp tôi gọi điện, bằng không thì việc này tôi sẽ không để yên cho các cậu!” sự tình quả nhiên như Denny và Brant dự đoán, quay phim sớm đã bị thẩm vấn, nếu không phải có công việc, có thể bây giờ vẫn không được yên!
“Nếu không buổi tối hôm nay đều tới nhà của tôi ăn cơm đi, thuận tiện để cho nhà tôi làm quen Lori, có người đẹp trai làm chứng, rất có giá trị!” Nhưng quay phim bây giờ không tin Denny và Brant, để bọn họ gọi điện thoại không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, vẫn còn Lori bảo đảm.
“Không có vấn đề ah!” Lori gật đầu, cậu vừa rồi cười đến nỗi phải dựa vào tường: “Ngày hôm qua đã may mắn thấy được no đủ, hôm nay cũng muốn tỏ vẻ một chút!”
PHUZ, tiếng cười đã trở lại bình thường, lại vì những lời của Lori mà tiếp tục.
“Xem ra mấy thằng nhóc các cậu, không phải là đèn cạn dầu ah!” Quay phim đang ai thán, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy quần áo bày sẵn trên bàn, “Đúng rồi Lori, quần áo bên kia là phục trang mới đưa tới, cậu thử xem xem!”
Cuối cùng nhớ tới chính sự, quay phim chuyển lời phục trang nhắn nhủ, chỉ quần áo cho Lori.
“Ah, tốt!” Lori tại chỗ bắt đầu thay quần áo, chính mình trần truồng mọi người đều thấy cả rồi, không cần e ngại.
“Tốt hơn rồi, chỉ là màu sắc có hơi khác!” bọn Brant thấy Lori thay bộ này, bình luận.
“Tạm thời thôi, hơi khác cũng không có biện pháp, lúc quay điều chỉnh ánh sáng thử xem, nếu không được, chế tác hậu kỳ điều chỉnh thêm một chút là được rồi!” Quay phim sờ sờ cằm, cảm thấy không có vấn đề.
“Vậy đàn em, hôm nay mong được chú ý nhiều hơn!” Denny rất không đứng đắn mà i trêu chọc Lori.
Hôm nay quay phim lại bắt đầu, studio thay đổi hoàn toàn, giường đổi thành bục giảng, phía dưới bày mấy bộ bàn, biến thành phòng học.
Nara ngồi tại vị trí của mình, cầm trong tay tờ giấy, là buổi sáng phát hiện tại tủ giày. Camera đưa tới gần tờ giấy, trên đó yêu cầu Nara hôm nay sau khi tan học chờ trong phòng, bằng không thì bí mật của cậu ngày hôm sau sẽ xuất hiện trên bảng tuyên truyền ở cổng trường.
Là ai ghi tờ giấy này? Nara không nghĩ ra, hơn nữa bí mật của cậu? vậy là cái gì?
Có thể mình quả thật có điều chột dạ, cho nên Nara không dám không nghe. Sắc trời dần dần tối, tất cả bạn học đều đã về, nhưng người ghi tờ giấy vẫn chưa xuất hiện.
Đang lúc Nara do dự nên đi hay không, cửa phòng học mở ra.
“Đàn anh?” Người này Nara không biết, nhưng xem huy hiệu trên áo, là lớp trên.
“Đã nhận được thư?” Neji nhìn đàn em trước mắt, quả thật ngon miệng vô cùng, hắn rất hài lòng, không uổng công mình vất vả.
Quả nhiên là hắn, Nara tính cảnh giác lập tức bật lên cao nhất.
Nhìn dáng vẻ Nara trừng mắt nhìn hắn, Neji cười cười, cầm điện thoại di động của mình, bấm vài cái, đưa tới trước mặt Nara: “Là cậu phải không?”
Trên màn hình điện thoại di động, hình ảnh hai người con trai đang ân ái thình lình mở ra, tuy khoảng cách khá xa, nhưng góc độ chụp của một tấm hình vừa vặn có thể thấy rất rõ ràng khuôn mặt Nara.
“Anh…” Nara ngây người, không biết nên phản ứng thế nào, thật sự là điều gì càng sợ lại càng nhanh đến, đây là việc cậu sợ người khác biết nhất.
“Còn có vài tấm, rửa ra đều rất đẹp.” Neji lấy điện thoại lại, thuận tiện nhắc nhở Nara trong tay mình còn có hình của cậu.
“Anh muốn gì?” Nara cảm giác toàn thân mình rét run, cậu thấp giọng hỏi.
“Cậu đừng sợ, tôi không muốn gì nhiều.” Neji nâng cằm Nara, buộc cậu nhìn thẳng mình: “…”
Nara mở to hai mắt, chờ, chờ hoài vẫn không nghe được.
“Tôi quên thoại rồi!” Nhìn vẻ mặt Lori tràn đầy dấu chấm hỏi (???), Denny cuối cùng nói.
“Ha ha!” Lori và quay phim đều sững sờ, phản ứng lại nhịn không được cười to.
Denny cũng cười, vừa cười vừa cầm kịch bản tìm lời thoại, tìm được nhịn không được phàn nàn: “lời thoại thật sự quá phức tạp, học mấy lần đều không thuộc.”
“Lời thoại rất hay ah, đừng kiếm cớ!” Đạo diễn đi lên gõ gõ Denny, “Cố gắng lên ah!”
Quay chụp dừng lại một lát, đợi Denny xác định chính mình nhớ kỹ lời thoại mới tiếp tục.
“Cậu đừng sợ, điều tôi muốn đối với cậu mà nói rất đơn giản.” Neji nâng cằm Nara nói: “Tôi thấy cậu làm cho giáo y vui vẻ như vậy, tôi cũng muốn thế!”
“Anh là muốn tôi và anh… Cùng anh ân ái?” Nara dùng khẩu khí không thể tưởng tượng hỏi Neji.
“Đúng vậy!” Neji ngưỡng mặt lên, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống nhìn Nara: “Nếu cậu đồng ý, nên cởi ngay quần áo ra!”
“Ở chỗ này?” Nara bối rối nhìn chung quanh, “Đổi chổ khác được không?”
Neji không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Nara.
Nara bất lực, đặt tay trên nút thắt, hơi do dự, vẫn bắt đầu thoát.
“Anh làm xong sẽ xóa ảnh sao?” Nara trước khi thoát toàn bộ, vì muốn đảm bảo hỏi một câu.
“Phải xem biểu hiện của cậu thôi!” Neji đợi không kịp, ôm Nara qua đặt trên mặt bàn, giúp cậu cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng.