GV Ký Sự

Chương 45




“Hiroshi!” Tatsuhiko nhẹ giọng kêu, va chạm bên trong cơ thể khiến thanh âm của hắn đặc biệt có vẻ mê người.

Hiroshi cúi người, theo vai Tatsuhiko hôn đến phần eo hắn, hai tay cao thấp chăm chú vuốt ve hai cánh mông đang ngậm chặt phân thân của chính mình, khiến Tatsuhiko không kìm được tiếng rên rỉ.

“Đẹp quá!” thân thể Tatsuhiko giống như ma chú, làm cho Hiroshi hãm sâu vào, y không khỏi đẩy nhanh thế công.

Trong phòng tràn đầy tiếng thở dốc của hai người, thanh âm cực *** mị. Thây một vài tư thế cơ thể, điều chỉnh tư thế mấy lần, Hiroshi gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng phun ra yêu dịch của mình.

Tình ái cao trào khiến hai người nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.

“Thật sự cảm thấy tôi rất đẹp sao?” Một lát sau, Tatsuhiko mở mắt, có thể vừa rồi vận động quá mức kịch liệt, trong mắt của hắn có chút ướt át.

“Ừm!” Hiroshi đáp lời khẳng định, mới mở hai mắt.

“So cùng Genkun thì sao?” Tatsuhiko nâng cằm lên, mười phần kêu ngạo.

Nhưng, một vấn đề đơn giản như thế Hiroshi thật lâu không cách nào trả lời, hai người cứ như vậy đối mặt, dần dần, trong mắt Hiroshi hiện vẻ áy náy, mà Tatsuhiko trong mắt đã có đau thương.

“Anh là của tôi, anh chỉ được nhìn một mình tôi thôi!” Đột nhiên, Tatsuhiko xông lên ôm chặt Hiroshi, ra lệnh.

Hiroshi duỗi hai tay, cũng ôm chặt lại Tatsuhiko, vẫn không có bất cứ câu trả lời nào.

Thời gian hạnh phúc phai nhạt quá nhanh, tại Mỹ, Genkun tận mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình… Cuối cùng hiểu rõ ai mới thật sự yêu hắn, đối với hắn tốt. Genkun khóc gọi điện thoại cầu xin Hiroshi đến Mỹ cùng hắn, bắt đầu cuộc sống hai người.

Có lẽ thật sự còn yêu hắn, có lẽ thói quen cuộc sống của mình là xoay quanh Genkun, Hiroshi đáp ứng hắn!

Trước khi đi, Hiroshi hẹn gặp Tatsuhiko, bờ biển vào đông trong trẻo nhưng lạnh lùng, y nói quyết định của mình cho Tatsuhiko.

Đây là kết cục của Fallen Angel, Edgar đối với kết cục này cực kỳ khó chịu, bởi vì anh cảm thấy đây giống như nguyền rủa tình yêu của anh và Lori.

Khi tìm được Chú Doanh, Chú Doanh nghe xong lời Edgar phàn nàn, chỉ yên lặng châm một điếu thuốc, hút xong mới nói với Edgar. Trên thế giới này chỉ có bi kịch mới có thể sinh ra cảm động, tuy hư ảo nhưng lại chân thật nhất. Do đó, nó sẽ được mọi người nhớ kỹ. Hơn nữa phim tên Fallen Angel, bên trong chính là nhân vật Genkun, Hiroshi, và Tatsuhiko, vì yêu mà cam tâm tình nguyện rơi vào địa ngục làm thiên thần sa ngã. Hạnh phúc cùng vui vẻ đối với bọn họ vĩnh viễn đều ngắn ngủi, chỉ có không hối hận và chấp nhất đồng hành.

Lori đứng bên bờ biển, trong đầu tràn ngập lời Chú Doanh…, nếu nói, trước kia chỉ là cố gắng sắm vai Tatsuhiko. Sau khi nghe những lời này, Lori hiểu, giờ phút này Tatsuhiko là mình, mình chính là Tatsuhiko!

Tuy kinh nghiệm không giống, nhưng tâm tình là tương thông. Tatsuhiko không chiếm được tình yêu, mình không chiếm được tự do. Kết giao cùng Edgar cũng không biết có thể đi đến đâu, có lẽ, vô luận giãy dụa như thế nào, kết cục sớm đã định.

“Nước rất lạnh!” Edgar đứng sau lưng Lori, giúp cậu ngăn trở gió biển.

“Edgar, em yêu anh, thật sự!” Lori quay đầu, bất ngờ nói với Edgar: “Em hiện tại muốn nói cho anh biết, nếu không em sợ, sợ sau này không còn cơ hội nói cho anh biết, em như vậy nhất định anh sẽ hối hận cả đời!”

Edgar lẳng lặng nhìn Lori, nhìn hồi lâu, Lori có cố gắng bao nhiêu, nhưng, anh không chịu thua, bởi vì anh không tin số mệnh!

“Bị kịch bản của Chú Doanh hù hả? Đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sẽ ở bên nhau!” Cuối cùng, Edgar ôm đầu Lori chôn vào ngực mình: “Tin tưởng anh, chỉ cần chúng ta không từ bỏ, không gì có thể chia rẽ chúng ta!”

“Em đã biết!” Tựa vào vai Edgar, ngửi mùi hương quen thuộc, Lori cảm thấy rối loạn trong lòng liền bình ổn lại.

Theo khẩu lệnh đạo diễn, kết cục Fallen Angel bắt đầu.

“Anh đã đồng ý với tôi sẽ quên anh ta!” khi nghe tin dữ Tatsuhiko rất tỉnh táo, hắn liếc xéo Hiroshi, dùng ngữ khí chất vấn hỏi y.

“Thực xin lỗi, tôi không thể!” Hiroshi cúi đầu, y có lỗi với Tatsuhiko quá nhiều.

“Tôi không cần anh xin lỗi!” Tatsuhiko âm thanh lãnh khốc vang lên, hắn nâng khuôn mặt Hiroshi, “Ở lại, không được đi!”

“Điều đó không có khả năng!” Hiroshi nhìn Tatsuhiko, người trước mắt tựa như một ngọn lửa, cực nóng. Nếu thêm một thời gian nữa, có lẽ chính mình sẽ chính thức bị đốt cháy a, đáng tiếc, tôi không xứng!

Bị cự tuyệt thần sắc Tatsuhiko hết sức phức tạp, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, tất cả cảm xúc đều hiện ra trong tích tắc.

Hiroshi đẩy Tatsuhiko, đẩy sự cứu rỗi duy nhất của mình trong thời khắc tối tăm nhất, quay người.

Cánh tay vô lực buông xuống, Tatsuhiko cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuôn mặt hắn, không ai có thể thấy trong nháy mắt nội tâm của hắn đang kịch liệt giao chiến.

“Hiroshi, ở lại, được không?”

Ngay lúc Hiroshi cho rằng tất cả đã chấm dứt, đang chuẩn bị cất bước rời đi, sau lưng truyền đến thanh âm Tatsuhiko, rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng.

Nội tâm Hiroshi run lên, Tatsuhiko vẫn can đảm như lửa, cá tính mãnh mẽ, chưa từng thấy hắn cầu xin ai, càng đừng nói là chịu thua!

Nhưng vừa rồi trong thanh âm Tatsuhiko rõ ràng mang theo khẩn cầu, giờ phút này hắn yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích. Hiroshi thậm chí rất muốn trở lại ôm chặt Tatsuhiko, an ủi hắn, vuốt ve hắn, nói cho hắn biết chính mình vĩnh viễn sẽ không rời hắn!

Nhưng, cứ như vậy buông tay sao? Từ bỏ nỗ lực mà chính mình khổ cực theo đuổi, tình cảm chân thành ngay trước mắt? Hiroshi nắm chặt hai nắm tay, do dự một lát, cuối cùng quyết định.

Nhìn Hiroshi rời đi không quay đầu lại, tâm Tatsuhiko dần dần trở nên băng giá.

Thì ra là thế, quả là thế, Tatsuhiko ngồi trên bờ cát, ánh mắt ngây ngốc nhìn biển cả.

!

Sắc trời đã tối, ráng chiều nhuộm mặt biển thành một mảnh huyết đỏ. Tatsuhiko như một tác phẩm điêu khắc, cứ ngồi yên như vậy không hề động đậy từ buổi sáng đến giờ.

Nước lên cao, sóng lớn bắn tung tóe vào mặt Tatsuhiko, hắn cuối cùng chuyển động, trong mắt đã có thần hái, như mới từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

Đứng lên, Tatsuhiko cởi giầy, không tránh né nước biển đang dâng lên, cứ thẳng hướng biển đi.

Ngay khi nước ngập đến hông, Tatsuhiko ngừng lại, quay đầu, hắn đang nhìn cái gì? Hắn muốn thấy cái gì? Thân ảnh cao lớn kia sao?

Nhưng, ngoại trừ trống trải, trên bờ biết không có gì.

Tatsuhiko tuyệt vọng, chân chân chính chính tuyệt vọng, hắn hạ ánh mắt, chầm chậm vùi mình sâu vào lòng biển cả!