“Sắc mặt cậu rất không tốt đấy, ăn gì chưa?” Edgar cau mày, Lori có điểm là lạ, từ khi trở về nhà trọ đưa băng ghi âm cho cảnh sát, cậu nửa tựa ở đầu giường ngẩn người, không nói một tiếng.
“Ah, không sao, tôi không đói.” Nghe được câu hỏi của Edgar, Ryou mới có chút phản ứng: “Hôm nay quá làm phiền đàn anh rồi, hơn nữa thật xin lỗi chưa được anh cho phép đã nói số di động của anh cho người khác biết.”
“Khách sáo với tôi làm gì, sau này đừng kêu đàn anh, cứ gọi tôi Edgar a!” Edgar nhẹ xoa tóc Ryou, “Chuyện khẩn cấp, tôi sao có thể trách cậu. Đúng rồi, cậu đừng muốn đáng trống lãng, hôm nay đã ăn gì chưa?”
“Chưa, nhưng tôi thật sự không đói.” Ryou lắc đầu, cảm thấy mình như vậy không đúng, sau đó lại giải thích thêm một câu.
“Vậy sao được, thế nào cũng phải ăn một chút, trong nhà còn có gì không?” Edgar đứng lên, ra vẻ muốn đi tìm thức ăn.
“Có lẽ chỉ có mấy gói mì tôm a, tôi gần đây đều ở ký túc xá.” Ryou nghĩ nghĩ, kéo Edgar lại: “Tôi gọi bên ngoài, phía dưới có một cửa hàng tiện lợi hương vị cũng được a.”
Edgar thấy Lori bắt đầu gọi điện thoại, nội tâm rất khó chịu, nhà trọ này tuy nhỏ, nhưng được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, thậm chí chậu hoa trên bàn cũng đang nở rộ xinh tươi, Lori mặc dù ở ký túc xá công ty, mà vẫn thường xuyên trở về quét dọn, cậu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn đợi chờ cha trở về nhà!
Cơm đã đến, mặc dù có Edgar nhắc nhở, nhưng Ryou vẫn ăn rất ít, đều còn lại hơn phân nửa.
Edgar bất đắc dĩ, đừng thấy bình thường Lori một bộ trưởng thành hiểu chuyện, đụng vào tính trẻ con thì còn bướng bỉnh hơn người khác.
“Còn nhớ rõ cái này không?” Edgar chỉ chỉ vòng tay trên cổ tay mình, “Cậu cũng đừng đổi cho tôi rồi thì quên mất ý nghĩa của nó.”
Ánh mắt Ryou nhìn chằm chằm vào vòng tay, làm cho người ta cảm giác ánh mắt của cậu đã xuyên qua.
“Edgar, anh hiểu cảm giác này không? Giống như bốn phía chung quanh toàn là bóng tối, một chút ánh sáng cũng không có.” Bỗng nhiên, Ryou hỏi một vấn đề dường như không có bất cứ liên quan nào đến vòng tay.
Ryou vốn chỉ bộc lộ cảm xúc, cũng không hi vọng Edgar có thể cho đáp án, ai ngờ nghe được câu này, Edgar đầu tiên lấy ra một điếu thuốc châm lên, mới sắc mặt ngưng trọng trả lời: “Có phải giống như đặt mình ở trong lòng biển sâu, cảm thấy bên mình chỉ còn lại băng giá và tuyệt vọng.”
Kinh ngạc nhìn Edgar, Ryou không nghĩ anh có thể miêu tả cảm giác này chân thật và chuẩn xác như thế, hóa ra đó là hương vị của tuyệt vọng ah!
“Thật ra, cha mẹ tôi mất sớm, là chị nuôi dưỡng tôi lớn khôn.” Edgar thở dài một hơi, “Nhưng tôi thật không phải đứa em ngoan, lúc còn nhỏ cũng không hiểu chuyện, đánh nhau, ẩu đả, đua xe chỗ nào cũng không thiếu tôi, có lần thậm chí thiếu chút nữa chạm thuốc phiện, vì chăm sóc tốt cho tôi, chị thậm chí đã nhiều lần bỏ qua cơ hội kết hôn.”
“Edgar…” Không nghĩ Edgar kể chuyện của mình, Lori hơi luống cuống nhìn anh.
“Trong ấn tượng của tôi, chị chỉ từng hai lần tức giận với tôi, lần thứ nhất chính là lúc tôi muốn thử thuốc phiện, lần thứ hai là tôi chịu không được hấp dẫn của Tinh Thám, đi đóng GV.” Edgar cười chua xót: “Chị nói đúng, hai thứ này sẽ hủy cả cuộc đời tôi, nhưng bây giờ tôi mới hiểu rõ điểm này, khi đó lựa chọn rời khỏi chẳng qua bởi vì chị đã quỳ xuống xin tôi.”
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Edgar như vậy, Ryou không nghĩ một câu vô tâm mà gợi ra chuyện thương tâm của Edgar, cậu lo lắng vươn tay, bắt qua mặt bàn nắm chặt bàn tay đặt ở trên bàn của Edgar.
“Tôi thật sự rất hối hận, Lori!” Edgar trở tay nắm chặt tay Ryou, cơ trên mặt hơi rung rung: “Thật ra trước khi tốt nghiệp trung học tôi đã quyết định hồi tâm, tìm công việc an an ổn ổn trãi qua cuộc sống, để chị cũng nếm được hương vị hạnh phúc, nhưng không còn kịp… mấy ngày trước đó chị đều phải tăng ca, tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn muốn chạy tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của tôi, còn nói đó là ngày quan trọng nhất của cả đời tôi, chị thế nào cũng không muốn bỏ lỡ, ai ngờ trên đường xảy ra tai nạn xe.”
Ryou cả kinh, mặc dù có dự cảm, nhưng không ngờ sự việc lại có thể như thế.
“Bác sĩ nói chị không thể tỉnh, nhưng tôi lại không thể từ bỏ, giống như chị đã chưa từng vứt bỏ tôi, đã được xem là hết cách cứu dưới ánh mắt người khác.” Edgar giương mắt nhìn Ryou: “Nhưng tiền thuốc men quá mắc, tôi không có cách, đành phải quay lại đóng GV, nếu có một ngày chị có thể tỉnh lại, biết tôi dùng cách này kiếm tiền, chắc sẽ rất thất vọng đối với tôi a?”
“Không giống” Ryou ra sức lắc đầu, “Chị ấy sẽ hiểu, chị ấy nhất định sẽ hiểu Edgar!”
“Lori, đừng khóc.” Edgar đứng lên đến trước mặt Ryou, Ryou mới biết nước mắt của mình không biết chảy ra từ lúc nào.
“Nhưng chị như thế, cho tôi một lý do nhất định phải sống sót.” Edgar nửa ngồi trước mặt Ryou, hai tay vịn chặt bờ vai cậu, “Lori cậu cũng không thể buông tay!”
“Không, quá mệt mỏi, tôi chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!” Ryou cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Edgar: “Đừng ép tôi được không?”
“Nếu tôi cho cậu một lý do để tiếp tục sống thì sao?” Edgar nâng khuôn mặt Ryou lên, để cậu hiểu anh chân thành.
Ryou nhìn Edgar, có chút nghi ngờ có chút không tin.
“Cùng tôi kết giao, thế giới này đã bỏ rơi chúng ta, chỉ có thể dựa vào nhau thôi!” Edgar vuốt ve khuôn mặt Ryou, mặc dù là thổ lộ, trong mắt lại không có ngượng ngùng, có chỉ là nặng nề.
Nhắm mắt, Ryou không trả lời.
“Tôi biết cậu là thẳng nam, nhưng chúng ta như vậy, tìm cô gái tốt kết hôn sinh con gần như là một giấc mộng không thể chạm tới.” Edgar tự giễu nói, “Tôi không ép cậu, kết giao cũng chỉ là tìm lấy cớ có thể quang minh chính đại quan tâm cậu. Cậu có thể dần dần thử thích ứng, nếu thật sự không được, hoặc có một cô gái tốt xuất hiện, chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.”
“Edgar, tôi không phải ý đó, đừng ủy khuất mình được không? Anh cần tìm người thật sự yêu anh nhất trên đời, anh xứng đáng, tôi chỉ sợ mình cho không được!” Ryou mở to mắt, xác thực, nhu cầu cấp bách bây giờ của cậu là một tình yêu ủng hộ, mà cùng Edgar cảm giác rất an tâm, rất ấm áp, nhưng bởi vì kết giao cùng Edgar, tính mục đích có quá mạnh hay không? Giống như là đang lợi dụng Edgar.
“Tôi không sợ, cậu cảm thấy tôi bây giờ còn sợ mất gì sao?” Edgar bật cười, Ryou quá mức thiện lương, suy nghĩ vì người khác quá nhiều, mà lại quên nghĩ cho bản thân, cho nên mới trôi qua vất vả như thế.
“Thật sự… Không có vấn đề gì sao?” Ryou vẫn còn do dự.
“Không vấn đề gì.” Edgar dịu dàng nói.
“Vậy… xin chỉ bảo nhiều!” mặt Ryou đỏ lên, nói như vậy hình như có hơi là lạ, nhưng cậu chưa đón nhận lời tỏ tình của con trai, không biết trả lời như thế nào.
“Xin chỉ bảo nhiều!” Nhưng Edgar vị bạn trai mới nhậm chức không hề cười Ryou, ngược lại rất chân thành đáp, “sau này có chuyện chúng ta chia sẻ lẫn nhau, không cho phép một mình gượng gánh!”
“Rất bá đạo ah!” Ryou trừng to mắt, chẳng qua trong lòng lại vì những lời này của Edgar mà cảm thấy thật ấm áp.
“Chính là muốn bá đạo với em!” Edgar cười, tiến lại gần trộm hôn Ryou một cái.