Gương Vỡ Không Lành

Chương 5




5.

Tô Dược không ngờ miệng tôi đột nhiên lại trơn tru như vậy nên ngây ra, nhanh chóng liếc sang nhìn Tần Tiêu một cái.

Cô ta bước lên kéo tôi, dùng vẻ mặt vô tội nói: “Chị Mãn Mãn, chắc chắn là có gì đó hiểu nhầm rồi, chị đừng gấp…”

Trên người cô ta có mùi dành dành nhàn nhạt. Tôi biết nước hoa hiệu này rất đắt cũng rất khó mua được, Tần Tiêu đã từng mua.

Lúc đó tôi cho rằng anh ta chuẩn bị bất ngờ cho tôi nên đã âm thầm vui vẻ mấy ngày trời, kết quả lại là tôi tự mình đa tình. Tôi nhịn không được nhíu mày, đưa tay ra cản Tô Dược lại.

“Phiền cô tránh tôi xa một chút, mùi trên người cô rất khó ngửi, tôi buồn nôn.”

Sắc mặt Tô Dược đơ ra, mím mím môi rồi lùi về sau hai bước.

Tần Tiêu lạnh mặt, nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói: “Dư Mãn Mãn, lời của cô quá đáng rồi, xin lỗi đi.”

Tôi mở miệng, còn chưa nói lời nào nước mắt đã rơi. Mất mặt thật đấy Dư Mãn Mãn, mày khóc cái gì chứ?

Tần Tiêu ngây ra, đưa tay ra hình như muốn giúp tôi lau nước mắt. Tôi trốn khỏi tay anh ta rồi tát anh ta một cái. Tôi cố nhịn không khóc mắng anh ta: “Anh cmn đừng có mà đụng vào tôi, có thấy kinh tởm không!?”

Tô Dược và quản lý của cô ta đã sớm ngây người rồi, lúc phản ứng lại liền dùng ánh mắt xem kịch nhìn tôi.

Trong giới ngoài giới, có ai dám động đến Tần Tiêu đâu? Trước khi động thủ cũng phải nghe ngóng xem lai lịch của anh ta.

Anh ta bị tôi tát lệch cả mặt, chậm rãi cắn răng.

Vết thương của tôi nhói lên như bị người ta dùng dao đâm vào rồi rút ra vậy, đau đến mức tôi phải rụt cả người lại. Tôi run rẩy lấy viên thuốc giảm đau ra khô khốc nuốt xuống.

Tần Tiêu đột nhiên lấy hủ thuốc khỏi tay tôi, đen mặt nhìn nhìn. Anh ta không nhắc đến chuyện tôi đánh anh ta, chỉ hỏi tôi: “Thuốc giảm đau? Đau ở đâu?”

Mặt tôi trắng bệch, đỡ bàn đứng lên muốn bước về phía giường.

“Không liên quan đến anh, anh và Tô Dược, khốn nạn như nhau.”

Anh ta giữ chặt tôi, ánh mắt rất doạ người.

“Ai bảo em thành như vậy rồi còn đi làm việc? Anh cmn nuôi em không nổi rồi có phải không?”

“Cho em hai lựa chọn, ngoan ngoãn cùng anh về nhà hoặc là anh vác em để em ngoan ngoãn cùng anh về nhà.”

Anh ta vác tôi? Ở đây? Ai tin chứ?

Những năm này anh ta luôn tránh nghi ngờ đến cùng, sao có thể vì tôi mà chịu những tin đồn rắc rối chứ.

Tôi hất tay anh ta ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh, cút…”

Lời còn chưa nói xong thân thể đã nhẹ bẫng, Tần Tiêu thật sự vác tôi lên vai như thổ phỉ cướp vợ vậy. Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng ai cũng nhìn sang, tim tôi suýt nữa văng ra khỏi cổ họng. Tôi che mặt, hai chân đá loạn.

Tần Tiêu đánh mông tôi, hung dữ nói: “Em cmn còn quậy nữa có tin anh vứt em xuống mương không?!”