Gương Vỡ Không Lành

Chương 1




1.

Hôm sinh nhật tôi đã phải làm một ca phẫu thuật. Trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ hỏi tôi trong nhà không có ai đến à.

Hai nữ y tá đi ngang qua, họ đang xì xào tám chuyện.

“Tần Tiêu và Tô Dược bị người ta chụp được lúc đang đi hẹn hò này!”

“Nghe nói hai người họ đều là tình đầu của nhau, liệu có gương vỡ lại lành không nhỉ? Quanh đi quẩn lại vẫn là anh, lãng mạn thật đấy!”

“Chắc chắn họ sẽ kết hôn!”

Tần Tiêu à…

Tôi đã rất lâu không được gặp anh ta. Tim tôi đau âm ỉ, rũ mắt xuống nói với bác sĩ: “Một mình tôi cũng được mà.”

Bác sĩ khuyên tôi: “Cô Dư à, bệnh của cô không phải chuyện nhỏ đâu. Tuy cô được đặc cách nhưng tốt nhất vẫn nên có người nhà đi cùng.”

Tôi cười cười, không trả lời. Người tôi yêu còn đang bận ở bên cạnh người phụ nữ khác mà. Anh ta không quan tâm  đến tôi, tôi cũng chẳng muốn làm phiền đến anh ta. Kết hôn bí mật năm thứ năm, tình cảm giữa tôi và Tần Tiêu dường như sắp đến điểm cuối rồi.

Ca phẫu thuật kéo dài ba tiếng, quá trình cũng khá thuận lợi. Lúc tôi tỉnh lại trời đã tối rồi. Mở điện thoại lên, cú điện thoại đầu tiên vậy mà do Tần Tiêu gọi đến. Tôi vừa ấn nút nhận, giọng của Tô Dược đã truyền đến:

“Chị Dư, nghe lão Tần nói hôm nay là sinh nhật chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ nhé! Lúc nãy anh ấy mới mua cho em một cái bánh kem rất ngon luôn, vẫn còn một nửa này, lát nữa em sẽ kêu anh ấy mang về cho chị.”

“Chị đừng chê nha, bây giờ cũng trễ quá rồi, em muốn mua quà cho chị cũng chẳng còn chỗ nào để mua…”

Cô ta còn chưa nói xong Tần Tiêu đã lấy điện thoại lại.

“Đừng làm phiền người ta, chỉ có em nhiều lời thôi.”

Tần Tiêu và Tô Dược gần như là cùng lúc nói ra câu này.

Tô Dược hừ một tiếng, oán trách Tần Tiêu: “Em biết ngay là anh lại nói em. Lúc trước yêu nhau cũng thích giáo huấn người khác, bây giờ anh đã không phải là bạn trai của em rồi.”

Tần Tiêu thấp giọng cười.

Tôi nghe thấy có người bắt đầu dỗ: “Anh Tiêu ơi, hình như chỉ khi ở cùng với Dược Dược anh mới có chút tình người đó…”

“Hay là bọn mình quay lại đi…”

Đột nhiên dạ dạy tôi trào lên, vết thương trên ngực đau muốn khóc. Trước khi nước mắt trào ra tôi đã ngắt điện thoại.

Tần Tiêu gọi lại ngay lập tức, tôi từ chối rồi tắt máy.