Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 70: Có con mèo tới tranh sủng




Lại là một tiếng sấm rền thanh, mang theo chuỗi vĩ âm xông vào căn phòng an tĩnh, tia chớp sáng ngời trên bầu trời đánh xuống, chiếu sáng toàn bộ cửa sổ.

Cố Tiện Khê rốt cuộc thoát khỏi giấc mơ, chợt mở mắt ra, ngực kịch liệt phập phòng. Một giọt chất lỏng không biết là mồ hôi hay là nước mắt từ trên khóe mắt nàng lăn xuống, lưu lại dấu vết ẩm ướtở trên da.

Hồi lâu sau, nàng mới nhớ tới mình đang ở nơi nào, mím môi, cấp bách xoay mình tìm người kia. Mặc dù trong nhà một chút ánh sáng cũng không có, nhưng nàng lập tức liền có thể cảm giác được sự tồn tại của người bên cạnh, em ấy vẫn còn chìm vào giấc ngủ cánh tay còn lãm ở hông của mình.

Hô hấp vững vàng, thụy nhan điềm tĩnh, cho dù lúc này Cố Tiện Khê không nhìn thấy cô, trong đầu cũng có thể tái hiện được diện mạo bây giờ của cô. Cố Tiện Khê đột nhiên cảm giác vừa nãy tâm còn đang cuồng loạn đang từ từ thong thả tiết tấu.

Nhưng đại khái là bởi vì ác mộng mới vừa rồi quá mức chân thật, dẫn đến Cố Tiện Khê không xác định được trước mắt mình bây giờ là hư hay là thực, vươn tay từ trong chăn ra, chạm vào gò má ấm áp cùng hơi thở của Ôn Liễm. Xác nhận người trước mặt mình là thật, hốc mắt đột nhiên nóng lên, tựa như được gặp lại người đã xa cách vậy, không tự chủ được đến gần, ôm eo cô.

"Thế nào?" Ôn Liễm bị động tác của nàng quấy nhiễu từ trong giấc mộng tỉnh lại, theo thói quen ôm Cố Tiện Khê lại gần hơn hỏi.

Cố Tiện Khê lắc đầu, đem cả người đều cuốn rúc lại trong ngực Ôn Liễm.

Đến khi Ôn Liễm lần nữa chìm vào giấc ngủ, nàng đem lỗ tai dán vào trên ngực Ôn Liễm. Bên trong là một trái tim khỏe mạnh.

Tiếng đập thứ nhất cùng tiếng đập thứ hai, thanh âm tim đập đều đều vang lên, liên miên không dứt.

Cố Tiện Khê lắng nghe lực tim đập của cô, trong đầu tái hiện lại hết thảy cảnh tượng trong mộng...

Bối cảnh trong mộng là các nàng bị lạc trong rừng.

Không biết là bởi vì nguyên nhân gì, Ôn Liễm vốn nên ở bên người nàng đột nhiên biến mất khi nàng vừa xoay người, chỉ để lại một mình nàng ở trong rừng. Trong rừng cây khói mù lượn lờ, có thể thấy cây cối gần mình, dưới chân là buội cỏ, tùy thời có thể từ bên trong xông ra thứ đáng sợ.

Ở dưới tình huống như vậy Cố Tiện Khê vừa không biết mình từ đâu tới, cũng không biết mình phải đi hướng nào, trong lòng chỉ biết là nàng nên tìm Ôn Liễm, Ôn Liễm nhất định có thể mang nàng ra khỏi khu rừng này.

Ôn Liễm đang ở đâu vậy?

Cố Tiện Khê sốt ruột nhìn bốn phía, trong sương mù cái gì cũng không thấy được, trước mắt không có gì cả. Nàng lưỡng lự đi về phía trước mấy bước, không nghĩ tới mới đi không lâu nàng liền thấy Ôn Liễm đột nhiên xuất hiện bên người, trên mặt mang theo nụ cười như nắng ấm nhìn nàng.

Cố Tiện Khê lần nữa dấy lên hy vọng, thật cao hứng... Ít nhất trong mộng nàng cũng thật cao hứng. Nàng nắm tay Ôn Liễm thật chặc, bất kể như thế nào cũng không nguyện ý buông ra, rất sợ Ôn Liễm sẽ lần nữa biến mất.

Hai người cùng đi qua một đoạn đường rất bằng phẳng, khi các nàng thấy ánh sáng cuối đường, các nàng cho là đã thoát khỏi khu rừng đáng sợ ấy, dắt tay tung tăng chạy về phía có ánh sáng đó. Không nghĩ tới mới vừa bước vào địa phương trên có ánh sáng, hoàn cảnh đột nhiên xảy ra biến hóa lớn.

Trong nhấp nháy, cuối đường liền biến thành một vách núi sâu không thấy đáy chắn ngang trước mặt các nàng, mà con đường lúc nãy cũng đã biến mất.

Tùy thời có thể rơi xuống vách đá, Cố Tiện Khê sinh lòng sợ hãi, kiên cường hỏi Ôn Liễm bên cạnh một câu, "Ôn Liễm, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Ôn Liễm bênh cạnh nàng đột nhiên buông tay nàng ra, trên mặt như cũ mỉm cười, đi tới vách đá nhảy xuống. Nàng nhanh chóng phản ứng, đưa tay ra muốn kéo cô lại, nhưng thiếu chút xíu thôi, các nàng liền lỡ mất dịp may.

Cố Tiện Khê ở bên vách đá gào khóc, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Liễm biến mất ở trước mặt nàng, mà nụ cười trên mặt Ôn Liễm vẫn vững vàng in sâu vào trong đầu nàng...

Mộng tới đây thì kết thúc, Cố Tiện Khê tỉnh lại...

Khi nàng lần nữa nhớ tới nụ cười trong giấc mộng đó, cảm thấy không lạnh mà run, chỉ có thể lặp đi lặp lại chạm vào gò má Ôn Liễm xác nhận cô vẫn còn ở bên người mình, mới tiêu trừ sợ hãi.

Không biết lúc nào, nàng lại chậm rãi thiếp đi, cảm thấy thời gian chỉ mới trôi qua chốc lát, nàng ngủ thẳng tới trời sáng mới tỉnh lại.

Cho dù tối hôm qua gặp ác mộng kinh khủng, nàng cũng không muốn để Ôn Liễm biết mình sợ, cho nên Ôn Liễm đối với chuyện lần này không biết gì cả.

Chuẩn bị thật lâu cho kỳ thi tiếng Anh cấp 4, qua một tiếng đồng hồ, tiếng chuông kết thúc vang lên. Ôn Liễm từ trường thi đi ra, từ xa liền thấy Cố Tiện Khê ở bên ngoài chờ mình, hỏa tốc vọt tới, trước tiên ôm nàng một chút.

Cố Tiện Khê mắc cở đỏ mặt từ trong ngực cô thoát ra, đánh cô một cái cáo nói: "Nơi này còn có người." Ánh mắt len lén liếc nhìn chung quanh, không nhận thấy có người chú ý tới các nàng, lúc này mới buông lỏng xuống, thở dài một hơi hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Ôn Liễm che ngực, hai mắt trợn ngược, le lưỡi làm ra dáng vẻ mệt lả nói: "Cảm giác thân thể đều bị khoét sạch.." Vừa nói vừa vui sướng ngửa về phía sau.

Cố Tiện Khê không quản cô là choáng váng thật hay là choáng váng giả, đưa tay ra đỡ, liếc cô một cái nói: "Đứng đắn một chút đi, chị hỏi em thi được không."

Ôn Liễm nghe vậy lập tức khôi phục lại bình thường, không có vấn đề nói: "Rất tốt a, cứ như vậy đi."

"Có thể qua môn không?"

"Nhất định có thể." Ôn Liễm tràn đầy tự tin nói.

Cố Tiện Khê nghe đến đây liền yên tâm, nàng tin tưởng Ôn Liễm.

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ lọt vào, hạt bụi bay tứ tung ở trong ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ tiếng chim hót đơn điệu, sau đó tiếng động cơ xe cộ gia nhập, rồi đến tiếng rao hàng của tiểu thương, cuối cùng đến âm thanh người đến người đi.

Hôm nay nhất định là một buổi sáng trời trong nắng ấm.

Ôn Liễm bị những tiếng động ngoài phòng quấy nhiễu tỉnh lại, mặc dù đã ngủ cả đêm, nhưng vẫn mệt mỏi. Cô dùng tay xoa xoa giữa chân mày, gắng sức mở mắt ra, mới vừa nâng cổ lên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhưng không thể chịu được nằm trở về nhắm mắt lại.

Chợp mắt một hồi, cô mới hoàn toàn tỉnh lại. Cảm giác lúc tỉnh lại hôm nay có gì đó thiếu thiếu, bình thường là bị Cố Tiện Khê đè tay, mà hôm nay thì trống rỗng.

Cô quay đầu xem để giải đáp thắc mắc, phát hiện Cố Tiện Khê cách bản thân một cái gối lại còn đưa lưng về phía mình ngủ nữa.

Đây là chuyện chưa từng có.

Đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cho là bản thân đã làm hành động kỳ quái gì đó, cố gắng nhớ lại, tối hôm qua tư thế lúc chìm vào giấc ngủ hình như không phải như vậy.

Quen thuộc? Thói quen? Vợ chồng không cần ôm chặc như vậy? Tình yêu?

Ôn Liễm tự mình suy nghĩ lung tung một hồi, phát hiện bản thân càng nghĩ càng loạn, dứt khoát quăng những ý niệm đó ra khỏi đầu. Nửa chỏi người lên, sát lại gần sau lưng Cố Tiện Khê, hai tay ôm lấy eo thon của nàng, gò má nhẹ nhẹ cạ tóc nàng.

Cố Tiện Khê bị cô đánh thức, mông lung mở mắt ra, hơi nghiêng người sang, giọng nói ngái ngủ hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí mập mờ nảy sinh, Cố Tiện Khê mới vừa mở miệng liền bị Ôn Liễm dùng môi chận lại.

Sáng sớm thường là thời khắc mãnh liệt nhất, bình thường bị Ôn Liễm chế trụ, lần này lại dâng lên hội hợp với nhau tạo thành lực lượng mãnh liệt như lũ lụt vậy, bùng phát từ đáy lòng không cách nào ngăn được.

Cô đè lên người Cố Tiện Khê, mới vừa nhấc đầu gối lên định chen vào giữa hai chân Cố Tiện Khê, trong chăn của Cố Tiện Khê đột nhiên truyền tới hai tiếng mèo kêu ồm ồm.

Thân thể Ôn Liễm cứng đờ, nâng người lên cùng Cố Tiện Khê mặt đỏ tới mang tai trố mắt nhìn nhau.

Cô lấy lại tinh thần, một tay chống đở thân thể một tay vén chăn lên.

Penicillin được giải phóng, phấn chấn tinh thần từ trên giường đứng lên, diệu võ dương oai ở trước mặt hai người vòng vo hai vòng, sau đó ngồi ngay ngắn, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào Ôn Liễm đang đứng hình, dường như muốn nói với Ôn Liễm, ta đang gây hấn với mi đó, mi làm gì được ta?

Ôn Liễm chậm rãi thả chăn ra, từ trên người Cố Tiện Khê lăn xuống, sinh không thể yêu nhìn trần nhà hỏi: "Vào lúc nào?..."

Cố Tiện Khê lòng biết rõ cô đang hỏi cái gì, hơi nghiêng đầu nhìn gò má của cô cười nói: "Tối hôm qua vào lúc nửa đêm nó đã tự mở cửa vào đó." Lúc hai người ngủ, cửa phòng ngủ không có khóa. Mà Cố Tiện Khê sau khi gặp ác mộng kia xong, giấc ngủ cạn, cho nên tối hôm qua Penicillin mở cửa vào thì nàng liền tỉnh.

Ôn Liễm không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Mèo biết mở cửa? Không phải nói từ sau khi lập quốc động vật không được phép thành tinh sao?!"

Cố Tiện Khê miễn cưỡng giải thích: "Đoán chừng là thấy chúng ta mở liền học được, nó lớn rồi, thân mình đủ dài nên mở ra được..." Penicillin ở bên kia lại nhích lại gần, cạ vào cánh tay nàng, Cố Tiện Khê yêu thương sờ đầu nó một cái, lại giúp nó gãi gãi càm.

Penicillin được Cố Tiện Khê gãi một bộ dáng vẻ rất hưởng thụ, nhìn Ôn Liễm đang nghiến răng, thầm vặn hai tay suy nghĩ tối nay trước khi ngủ nhất định phải khóa trái cửa phòng lại, quyết không để cho nó đi vào nữa.

Cô còn có một cái nghi ngờ khác "Cho nên chị đưa lưng về phía em ngủ là vì....?"

"Nó một mực chui vào tay chị, muốn chị vuốt ve, chị sợ đánh thức em, liền..." Cố Tiện Khê bất đắc dĩ nhìn Penicillin nói.

"Tranh sủng?!" Nói cách khác Cố Tiện Khê đưa lưng về phía cô là để ôm mèo ngủ cả đêm! Mà cô ở bên cạnh bị đìu hiu lại không biết gì cả! Ôn Liễm cảm thấy dường như có nguy cơ mới xuất hiện.

Cố Tiện Khê gãi cho Penicillin đủ rồi, nghiêng đầu nhìn Ôn Liễm tức giận thở hổn hển, biết cô đang ăn giấm, chủ động sát lại gần ôm cổ cô hỏi: "Tức giận hả?"

Ôn Liễm cứng cổ, mạnh miệng nói: "Không có."

Cố Tiện Khê uốn éo cà cà người vào Ôn Liễm, nũng nịu nói: "Đừng có tức giận, không phải chỉ là con mèo thôi sao?"

Ôn Liễm được nàng dỗ dành mềm lòng, mặc dù vẫn còn ấm ức lắm nhưng vẫn gật đầu một cái.

Nội tâm nghĩ: Không được! Vợ của cô sao có thể để người khác hưởng thụ được chứ, người khác? Đừng có nói mèo! Cho dù có là mèo cô nhặt về cũng không được, cô nhất định phải ngăn cản hành vi tồi tệ này!...