“Em đã tới trễ, còn muốn đứng đó tới khi nào?” Tống Nguyên Câu cúi đầu, ánh mắt xuyên qua mắt kiếng nhìn Ôn Liễm.
“Dạ.” Ôn Liễm không dám trì hoãn nữa, vội vàng đi tới tủ lạnh lấy con chuột trắng nhỏ ngủ đông đựng trong cốc thí nghiệm ra, cầm nhiệt kế lên, bắt đầu đo nhiệt độ hậu môn cho chuột trắng nhỏ.
Bởi vì đã được đông lạnh cho nên chuột trắng nhỏ sẽ không nhảy loạn cũng sẽ không cắn người, Ôn Liễm lấy nhiệt kế sau khi đã hơ qua đèn cầy nhét vào trong hậu môn của chuột trắng nhỏ, rồi để đó. Chờ năm phút, lại lấy nhiệt kế ra, xem số chỉ của nhiệt kế rồi ghi lại, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ Tống Nguyên Câu giao cho.
Ôn Liễm cầm nhiệt kế đi tới bên cạnh Tống Nguyên Câu nói “Lão sư, đo xong rồi.” Thuận miệng báo nhiệt độ đo được cho ông ấy.
Nhiệt độ cơ thể của chuột trắng nhỏ có hơi thấp, con số này nằm trong dự liệu của Tống Nguyên Câu, hắn gật đầu phân phó nói “Đem nhiệt kế cho sư tỷ của em, bảo em ấy ghi chép lại. Sau đó em tiếp tục đo mấy con khác đi.” Theo ngón tay của ông chỉ một cái một cái bàn khác, Ôn Liễm thấy được một hàng cốc thí nghiệm đựng chuột trắng nhỏ sinh khí dồi dào.
Vậy có chút khó khăn nha, con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy, răng của chuột trắng nhỏ cũng là rất lợi hại, huống chi cô còn phải đi bạo hoa cúc của nó... lần trước có làm thí nghiệm tương tự, lớp học bọn họ hết mấy người bị chuột trắng nhỏ cắn, mặc dù chỉ là vết thương nho nhỏ, nhưng đau lắm chứ bộ.
Ôn Liễm đi tới, mở miếng gạc trắng đậy cốc thí nghiệm rôi thả chuột trắng nhỏ ra. Sau đó túm lấy cái đuôi của chuột trắng nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, trấn an nó một hồi. Nói thật, chuột trắng nhỏ sờ thật đã, mềm giống như bánh dày vậy.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Ôn Liễm mang chuột trắng nhỏ đặt vào trong thiết bị chuyên dụng, dựa vào kinh nghiệm ba bốn lần xử lý qua chuột trắng nhỏ, cho nên đối phó với chuột trắng nhỏ tiếp theo cũng thuận buồm xuôi gió, cô nhanh chóng đo lường xong số liệu.
Mặc dù quá trình có chút buồn nôn, chuột trắng nhỏ không nói phải trái tùy chỗ ị bậy, nhưng may là không có giống như bạn học của cô thọt cho hoa cúc của chuột trắng nhỏ ứa máu hoặc là thọc cả cây nhiệt kế trực tiếp vào hoa cúc của chuột trắng nhỏ khiến nó ngủm tại chỗ.
Sau khi ghi chép số liệu xong Ôn Liễm giao nó cho Tống Nguyên Câu. Tống Nguyên Câu đi tới chỗ cô làm thí nghiệm nhìn một cái, không có phát hiện hiện tượng tử vong của chuột trắng nhỏ hài lòng gật đầu một cái, lại an bài Ôn Liễm làm những chuyện khác, ngày hôm nay coi như đã xong.
Chỉ chớp mắt đã sắp đến mùa hè, thời tiết trở nên nóng hơn, ve sầu sống dưới đất bảy năm liền leo lên ngọn cây, bắt đầu một mùa hè om sòm của mình.
“Tiện Khê, em tới sau thao trường một lát đi.” Bị Cố Tiện Khê cự tuyệt nhiều lần, Tân Niên trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định lần nữa muốn tỏ tình với nàng.
Thời điểm nhận được tin nhắn, Cố Tiện Khê còn đang tắm, tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm vang lên, một cái tay cầm lấy điện thoại di động của Cố Tiện Khê.Ôn Liễm cầm điện thoại di động của Cố Tiện Khê lên, thấy có người gửi tin nhắn, liền đem điện thoại di động thả lại trên bàn, hướng trong phòng tắm nói: “Học tỷ, có người gửi tin nhắn cho học tỷ nè.”
Bởi vì hôm nay Từ Nhã Khiết các nàng đều không ở đây, Cố Tiện Khê một mình ở trong phòng ngủ, nên cửa hàng từ chối giao thức ăn tới. Vì vậy nàng liền gọi Ôn Liễm tới, cùng nhau chọn món ăn, sau đó buổi tối lại ra ngoài chơi.
Ôn Liễm một tay cầm nĩa xiên vào sợi mì rồi cuộn tròn, một bên xem video giải phẩu thân thể con người Cố Tiện Khê mới vừa mở cho cô. Khẩu vị video hơi nặng, coi như Ôn Liễm có là một sinh viên y khoa từng trãi thì cũng có mấy lần buồn nôn ăn không trôi.
Dao giải phẩu sắc bén rạch cái bụng của thi thể hơi vàng ra, mỡ màu vàng hòa lẫn màu máu đỏ của ruột lập tức từ trong bụng tuôn ra ngoài.
Ôn Liễm giống như bị điểm huyệt đạo vậy, đứng hình. Lặng lẽ dời ánh mắt đi chờ cho hình ảnh buồn nôn nhất trôi qua mới quay qua xem tiếp, cái tay cầm nĩa đã đặt trước mặt, nháy nháy con mắt, suy tính xem có nên ăn tiếp hay không. Tay so với não hành động nhanh hơn, nhét hết mì vào trong miệng.
Cố Tiện Khê ở trong phòng tắm không có nghe rõ bên ngoài nói gì, suy tư rất lâu mới hiểu được lời của Ôn Liễm, trả lời: “Em giúp chị xem đi.”
“Oh.” Ôn Liễm buông nĩa xuống, nhấn dừng video, sau đó cầm điện thoại di động Cố Tiện Khê lên xem. Trong mấy phút ngắn ngủi, Tân Niên trưởng lại liên tục gửi thêm mấy cái tin nhắn tới.
“Tiện Khê, em đồng ý có được hay không?”
“Tiện Khê, anh thật sự có chuyện muốn tìm em.”...
Ôn Liễm thấy người gửi tin nhắn cho Cố Tiện Khê là “Tân Niên trưởng”, trong lòng có chút khó chịu. Theo như Từ Nhã Khiết nói, cô đã sớm biết người này thích học tỷ. Cô hoài nghi lần này hắn muốn hẹn học tỷ ra để làm cái gì, cho dù rất không thích học tỷ đi gặp hắn, nhưng mà cô cũng không phải là gì của Cố Tiện Khê, cũng không có tư cách lên tiếng.
Mở ra tin nhắn thứ nhất hắn gửi tới, dự định một hồi cho Cố Tiện Khê xem. Còn không chờ cô tắt màn hình để điện thoại di động Cố Tiện Khê xuống, lại có tin nhắn gửi tới, Ôn Liễm cân nhắc một chút, cuối cùng mở tin nhắn kia ra xem.
“Tiện Khê, anh thích em rất lâu rồi. Hôm nay hẹn em ra chính là vì chuyện này, hy vọng em có thể cho anh một cái đáp án... Buổi tối, anh sẽ ở trong tiệm trà sữa chờ em, nếu em không tới anh sẽ ở chỗ đó chờ em một đêm.”
Ôn Liễm trong lòng lộp bộp, sắc mặt trở nên ảm đạm, nhiệt độ ở đầu ngón tay theo lượng máu nhanh chóng giảm bớt, đầu tiên trong đầu là một mảnh trống không, ngay sau đó một loạt ý tưởng lung tung đồng loạt tuôn ra ngoài, có người thổ lộ với học tỷ, có người muốn cướp học tỷ của cô... Càng nghĩ tâm càng lạnh, tay nắm chặc quả đấm, huyết mạch dưới da cũng có thể nhìn rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là thủ tiêu cái tin nhắn này, sau đó vờ như có gì phát sinh. Nhưng khi ngón tay của cô chuyển tới nút xóa lại cảm thấy như vậy không tốt, dẫu sao đây là điện thoại di động của học tỷ chứ không phải của cô, cô nhìn lén tin nhắn của học tỷ là không được rồi giờ lại còn xóa tin nhắn nữa thì...Đang muốn từ bỏ, Cố Tiện Khê ở trong phòng tắm đột nhiên lên tiếng, Ôn Liễm bị giật mình, ngón tay bất tri giác siết chặc điện thoại di động, vừa vặn đè lên nút xóa tin nhắn.
Ôn Liễm ngẩng đầu lên đợi rất lâu, cũng không có thấy học tỷ từ trong phòng tắm đi ra, làm bộ trấn định hỏi: “Học tỷ sao thế?”
“Không có sao, vô tình làm ngã chai dầu gội.”
Lời này của Cố Tiện Khê giúp cho Ôn Liễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn một cái, tin nhắn Tân Niên trưởng tỏ tình với học tỷ biến mất rồi... Cô lo lắng sợ hãi lật tới lật lui tìm kiếm vẫn không có thấy cái tin nhắn kia đâu.
Sẽ không phải là bị mình xóa mất rồi chứ, cô nghĩ đến hậu quả xấu nhất có thể xảy ra. Nếu là như vậy, cô cũng chưa có biện pháp phục hồi lại.
Ôn Liễm vắt hết óc suy nghĩ biện pháp giải quyết. Lúc cô còn chưa nghĩ ra, cửa phòng tắm bị mở ra, Cố Tiện Khê dùng khăn lông bọc mái tóc dài bước ra, hỏi: “Là ai gửi tin nhắn thế.”
“Ừm...là... Tân Niên trưởng.” Ôn Liễm ấp a ấp úng nói “Trên đó có ghi.”
Cố Tiện Khê cởi khăn lông trên đầu ra, đem tóc tất cả để một bên, sau đó vừa dùng khăn lông xoa nắn tóc, vừa đi tới hỏi Ôn Liễm “Anh ta nói cái gì?”
Ôn Liễm trấn định lại, không thể che dấu chỉ có thể thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cắn môi, chớp mắt một cái nói: “Em không biết, em vô tình xóa mất tin nhắn rồi...” Muốn cô nói ra là hắn tỏ tình với chị đó à, chuyện này rất khó làm, vậy cứ để cô lừa gạt học tỷ một lần nữa lần đi.
“Em bỗng dưng vô cớ xóa tin nhắn của chị làm gì?” Tiện Khê nghe vậy nhíu mày một cái, giọng không tốt lắm nói. Nàng rất ghét người khác đụng vào việc cá nhân của nàng, dù có là Ôn Liễm nếu không được nàng cho phép cũng giống như vậy. Nàng mặc dù kêu em ấy xem nhưng lại không có kêu em ấy xóa a.
Ôn Liễm trong lòng vừa cuống cuồng vừa ủy khuất, muốn giải thích cô không phải cố ý, nhưng mà trong đầu cô bây giờ không thể sắp xếp ngôn từ hoàn chỉnh được. Cô đúng là đã xóa tin nhắn của học tỷ đây là sự thật. Cộng thêm lần đầu tiên bị học tỷ la mắng như vậy, lại vì một tên niên trưởng, trong đầu nhớ tới những lời mà Từ Nhã Khiết lúc ấy đã nói, nói không chừng học tỷ thật sự thích niên trưởng, vậy cô coi là cái gì!
Cô dứt khoát một hơi đứng lên, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lần này là em sai, xin học tỷ tha thứ.” Vừa nói liền cầm điện thoại di động của mình lên đi ra ngoài.
“Haiz....” Cố Tiện Khê cũng không muốn muốn trách cứ cô, không ngờ cô lại phản ứng lớn như vậy, muốn đưa tay ngăn lại không cho cô đi, nhưng Ôn Liễm trực tiếp tránh nàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó một tuần lễ, Cố Tiện Khê cũng không có thấy bóng dáng Ôn Liễm đâu, gửi QQ, không trả lời; gửi tin nhắn, không đáp lại; gọi điện thoại, không nhận.
Bình thường nếu không hẹn trước thì cũng hay tới gặp nàng, Ôn Liễm còn thích dính vào nàng đột nhiên liền biến mất, tựa như trên thế giới chưa bao giờ có người này vậy, Cố Tiện Khê hết sức khó chịu. Chuyện này làm cho nàng không thể nổi lên nghi ngờ với việc xảy ra ngày đó, nàng cũng không có trách cứ Ôn Liễm, sao Ôn Liễm đột nhiên kích động như vậy.
Vấn đề là do Ôn Liễm thấy tin nhắn kia? Tân Niên trưởng?
Không được, nàng nhất định phải tìm Ôn Liễm hỏi rõ ràng. Chuyện xóa tin nhắn nàng có thể tha thứ cho Ôn Liễm, nhưng em cũng không thể vì vậy mà biến mất không rõ ràng như vậy được.
Bởi vì đã từng tới phòng ngủ của Ôn Liễm, Cố Tiện Khê quen đường đi tới trước cửa phòng Ôn Liễm. Bắt đầu gõ cửa, nàng nghĩ hôm nay là thứ bảy, các em ấy hẳn cũng núp ở trong phòng ngủ.
Người đi ra mở cửa là Lâm Tuyết Tuệ, nàng mở hé cửa một tý, từ bên trong nhô đầu ra, quan sát Cố Tiện Khê một phen, nhận ra nàng là học tỷ hệ hộ lý tỷ hỏi: “Học tỷ chị tìm ai?”
“Chị tìm Ôn Liễm, Ôn Liễm ở đây không?” Cố Tiện Khê nói rõ ý đồ, nhìn vào trong phòng ngủ bên trong rèm cửa sổ đều bị kéo xuống, cả căn phòng trừ đèn hiệu của máy điều hòa phát ra một chút ánh sáng ra thì mọi thứ đều chìm trong màn tối, không thấy rõ tình huống hiện tại.
“Cậu ấy sáng sớm liền đi ra ngoài, bây giờ không có ở phòng ngủ.” Lâm Tuyết Tuệ cố ý dời người, dùng thân thể ngăn trở tầm nhìn của nàng lắc đầu một cái.
“Nga.” Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy em biết em ấy đi đâu không? Bao lâu sẽ trở lại?”
“Không biết, cậu ấy không có nói.” Lâm Tuyết Tuệ vẫn lắc đầu trả lời.
“Được rồi, cám ơn em.” Cố Tiện Khê thất vọng thở dài nói một tiếng cám ơn.
Sau khi Lâm Tuyết Tuệ đóng cửa lại đi vào phòng ngủ, hướng về phía giường Ôn Liễm nói: “Giúp cậu đuổi người đi rồi.”
Trong chăn truyền tới thanh âm ồm ồm của Ôn Liễm “Cám ơn.”
Lâm Tuyết Tuệ tò mò hỏi: “Tại sao cậu không gặp học tỷ?”
“Không muốn.” Ôn Liễm đối mặt với vách tường nói.
Mấy ngày tiếp theo chính là trò chơi mèo bắt chuột, một người muốn gặp, một người càng muốn ẩn núp, hai người đuổi bắt thật kinh khủng.
Cố Tiện Khê mỗi ngày đều tới phòng ngủ Ôn Liễm tìm người, nhưng đều nhận được câu trả lời là Ôn Liễm không có ở đây, Ôn Liễm đi ra ngoài rồi, bất luận sớm muộn, nàng có chút không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ khoảng thời gian này Ôn Liễm đều không ở trong phòng ngủ sao?
Dù đã dùng nhiều cách cũng không tìm được Ôn Liễm, nhưng nàng vẫn tin tưởng hòa thượng chạy được chứ chùa thì không, sớm muộn Ôn Liễm cũng sẽ có một ngày bị nàng bắt được. Vì để tìm được Ôn Liễm, nàng còn cố ý xin phụ đạo viên của Ôn Liễm thời khóa biểu của các nàng, cũng thử tới tìm Ôn Liễm lúc tan học. Nhưng nàng không ngờ rằng, Ôn Liễm chạy quá nhanh, lúc Cố Tiện Khê đến phòng học các nàng thì người sớm đã không thấy tăm hơi.
Cuối cùng vẫn có một ngày Ôn Liễm bị nàng chận lại.
“Tại sao em lại tránh mặt chị?“...