Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 34: Cố ý mưu sát tiểu bạch thỏ




Từ Nhã Khiết âm thầm suy đoán, không nói ra, tiếp tục nghe các nàng nói chuyện.

Cố Tiện Khê ngồi xuống nghỉ ngơi, Ôn Liễm và Từ Nhã Khiết tựa như mở ra một thế giới mới cho nàng, ban đầu có hơi kinh ngạc, nhưng tiếp theo lại không cảm thấy gì, trầm tư một hồi nói “Chị không cảm thấy chán ghét.”

Nàng lắc đầu một cái nói tiếp “Đều là yêu, có chỗ nào đáng ghét. Chẳng qua người bọn họ yêu lại có cùng giới tính với họ thôi.”

Ôn Liễm ở một bên phụ họa nói “Cũng đúng. Nam nữ đều là người, nam nam hoặc là nữ nữ cũng là người, nếu nam nữ có thể chung một chỗ, như vậy nam nam, nữ nữ tại sao không thể yêu nhau chứ?” Cố ý mở rộng kiến thức cho Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê nhướng mày một cái “Nữ nữ?”

“Nếu nam nam có thể cùng chung một chỗ.” Từ Nhã Khiết đặt mông ngồi vào bàn, tiện tay chụp lấy gói khoai tây chiên Ôn Liễm mang đến xé ra, nhai rốp rốp “Vậy nữ nữ cũng có thể chung một chỗ a, nó kêu là bách hợp.”

“Nga.” Cố Tiện Khê bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên hỏi ngược lại Ôn Liễm “Niên muội, em cảm thấy chán ghét bọn họ à?”

Không biết tâm tư Ôn Liễm phiêu đi nơi nào, chợt định thần lại “Hả?” Cân nhắc một chút phủ nhận nói “Không, chẳng qua là mấy người trên mạng nói chán ghét bọn họ, em thì không thấy vậy.”

Cố Tiện Khê cảm thấy mình có chút đơn độc, nghe vậy vừa gật đầu vừa nói “Nga, nếu có thời gian thì chị sẽ nghiên cứu một chút.” Lời của Ôn Liễm và Từ Nhã Khiết nhất thời làm nàng sinh ra lòng hiếu kỳ.

Học kỳ tiếp theo của năm nhất, sau khi học được vài tiết dược lý, thầy dược lý liền cho lớp Ôn Liễm các nàng vào phòng thí nghiệm. Thành viên trong ủy ban lớp vừa thông báo tin xong lớp học đang ngồi yên đột nhiên nổ tung, tiếp theo là thanh âm kinh ngạc. Trước khi được tập giải phẩu các nàng đã được học lý thuyết trong phòng thí nghiệm nhưng chưa có cơ hội động thủ. Nếu không phải cầm một bộ xương người thật ở trên bàn tìm hiểu từng cái ký hiệu liền theo thầy vào phòng chứa vật xét nghiệm xem bộ phận con người được ngâm trong chất hóa học. Kế bên các xác chết chính là các vật mẫu được đặt ngay ngắn trên một cái bàn dài. Nếu như không sợ bẩn thể tự tay sờ một cái....

Mà lần này các nàng phải đối mặt với vật sống thật sự, một con thỏ còn sống đang nhảy loạn! Ai cũng đều phải động thủ, không được đứng nhìn không.

Sau khi nhận được thông báo có vài người sợ hãi, có vài người hoảng hốt, cũng có vài người hưng phấn kích động, phản ứng mỗi người đều khác nhau, còn Ôn Liễm thì sao?

Thời điểm cán bộ lớp thông báo Ôn Liễm cũng không có chú ý tới. Nhờ Cao Tĩnh Kỳ nói cho cô mới biết, cơn sóng trong lòng dâng trào thiếu chút nữa liền nhảy lên, không ngừng truy hỏi Cao Tĩnh Kỳ “Chừng nào tới giờ thí nghiệm?”

Cao Tĩnh Kỳ ngẫm lại một chút “Đại khái là thứ tư tuần này đi, cũng chính là giờ học dược lý hai ngày sau.”

Ôn Liễm hào hứng từ trong ngăn kéo lấy ra áo khoác bác sĩ, giũ một cái. Nhắc tới mới nhớ cũng đã hơn một tháng cô không có mặc cái áo này rồi, từ sau buổi học thí nghiệm cuối cùng kết thúc, cô giặt sạch sẽ rồi cất vào tủ, chưa từng lấy ra lần nào.Cô mặc áo khoác bác sĩ vào, sửa sang lại, tự thưởng thức một chút, ngăn nắp sạch sẽ một chút nếp nhăn cũng không có. Mặc dù cái áo khoác bác sĩ này đã mặc nhiều lần, nhưng trừ lần đầu tiên mặc ra thì chưa có lần nào tâm tình kích động như lần này.

Ôn Liễm bỗng nhiên ý thức được mình đang làm gì đem áo khoác bác sĩ cởi ra, xếp lại gọn gàng. Cô một chút không tin lần này thật sự được thí nghiệm, cứ hỏi đi hỏi lại “Lần này là thí nghiệm trên thỏ sao?”

Cao Tĩnh Kỳ bị cô hỏi miết có chút không kiên nhẫn gật gật đầu nói: “Đúng rồi.”

“Có được dùng dao nhíp không?”

Cao Tĩnh Kỳ nhìn tờ giấy yêu cầu trong tay, xem một lượt nói “Không có.”

Ôn Liễm nghe vậy có một tí thất vọng, nhưng vẫn là kích động, chỉ cần có thể tự tay làm thí nghiệm là tốt lắm rồi.

Giờ học thí nghiệm dược lý ngày hôm đó, sáng sớm Ôn Liễm từ trong chăn bò dậy, trong lúc Lâm Tuyết Tuệ các nàng lần lượt thức dậy thì cô đã chỉnh trang chuẩn bị chạy bộ sáng sớm sau đó ăn cơm. Bắt đầu từ học kỳ này, cô tập thói quen dậy sớm chạy bộ để rèn luyện sức khỏe.

Lão sư môn dược lý là một lão nam nhân hơn năm mươi, có thể là do mỗi buổi tối trước khi ngủ không có vuốt tóc đàng hoàn cho nên sau ót luôn có một chùm bị vểnh lên, bị Cao Tĩnh Kỳ các nàng ở trong đáy lòng cười thật lâu.

Trong lúc ông ấy vẫn còn giảng giải việc thí nghiệm, tim Ôn Liễm đập thình thịch, có chút khẩn trương có chút kích động, cơ hồ là phấn khởi, vươn cổ dài nhìn chung quanh.

Một tổ gồm sáu người, phòng ngủ Ôn Liễm các nàng chung một tổ còn có thêm hai người ở phòng khác nữa. Cao Tĩnh Kỳ ngồi ở bên cạnh cô mệt rả rời ngáp một cái, thấy Ôn Liễm không an phận hỏi “Ôn Liễm, cậu đang tìm cái gì thế?”

Con mắt Ôn Liễm mở thật to nhìn về phía nàng, nói “Thỏ.” Vừa nói hai ngón tay còn làm hình chữ V, lắc lắc.

“Cậu không nghiêm túc nghe lão sư nói à? Vạn nhất không biết làm sao?”

Ôn Liễm vì lần thí nghiệm này mà dày công chuẩn bị thật lâu, toàn bộ quá trình thí nghiệm xem tới mười mấy lần, gần như đã tiếp thu hết, tràn đầy tự tin nói “Mấy chuyện đó tôi đều đã biết hết rồi.”

Sau khi lão sư giảng xong liền cho phép bọn họ đi bắt thỏ bắt đầu thí nghiệm. Ôn Liễm đi tới cái lồng nhiều thỏ nhất bắt một con hoạt bát nhất trở lại. Mặc dù con thỏ vừa bẩn vừa hôi khác với tưởng tượng nhưng cô vẫn vui mừng hớn hở.

Dựa theo yêu cầu, Ôn Liễm các nàng phải chích photpho hữu cơ cho con thỏ, chờ nó xuất hiện phản ứng với thuốc thì chích cho nó hai loại giải dược, chia ra ghi chép thời gian và cách phản ứng với thuốc của thỏ.

Bởi vì muốn chích thuốc cho thỏ thì phải tiêm vào tĩnh mạch bên lỗ tai. Điều này cần kỹ thuật cùng can đảm, có mấy người không dám hạ thủ hoặc là chích không tốt. Ôn Liễm không thể làm gì khác hơn là để cho Lâm Tuyết Tuệ vỗ về con thỏ, tự mình động thủ.

Chờ cho con thỏ hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, các nàng tưởng rằng thí nghiệm sẽ kết thúc như vậy. Nhưng lão sư đột nhiên nói “Sau khi các em làm xong thì tiêm không khí vào thỏ đi.”Một khắc trước bên trong phòng thí nghiệm còn tràn ngập âm thanh tranh cãi, sau khi ông ta nói xong thì không khí nhất thời ngưng lại. Học sinh cũng dừng làm ồn ào, một loạt đôi mắt nhìn về phía ông ta. Thầy Dược lý tựa như đã sớm dự liệu được cảnh tượng như vậy, không nhanh không chậm nói “Các em mau làm nhanh lên, làm xong liền có thể đi ăn cơm.”

“Lão sư, không phải bây giờ chúng vẫn ổn sao? Tại sao phải tiêm không khí cho chúng.” Người hỏi biểu tình có chút giận dữ, bọn họ đều biết kết quả sau khi tiêm không khí là như thế nào. Bọn họ đều là sinh viên đại học năm thứ nhất, trên tay chưa từng cắt đứt bất kỳ sinh mạng của động vật nhỏ nào, hoàn toàn không tiếp thụ nổi.

“Không phải tôi đã nói với các em rồi sao?” Lão sư cầm micro trong tay nói “Bọn chúng đều bị tiêm photpho vào cơ thể, cho dù các em đã chích giải dược nhưng đến tối thì bọn chúng cũng sẽ chết, hơn nữa còn rất thống khổ. Vì để giúp bọn chúng không phải thống khổ như vậy các em mau mau tiêm không khí đi.” Nói xong cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước giờ học thí nghiệm, lão sư căn bản không có nói qua chuyện này với bọn họ, nếu không Ôn Liễm cũng sẽ không kích động như vậy.

Mọi người cũng trầm mặc xuống, xoay người lại, không nhìn thầy mà là nhìn thỏ, trong mắt tràn đầy thương hại. Bọn họ tự tay cứu sống thỏ, bây giờ lại phải tự tay giúp nó an giấc... không một ai nhẫn tâm tùy tiện hạ thủ. Giống như người đầy cảm tính như Cao Tĩnh Kỳ đã sớm lặng lẽ đỏ hai mắt.

Kỳ thực nếu ông ta đã nói thì vẫn phải làm, không có biện pháp nào hết...

Một khắc nghe thấy phải tiêm không khí, sắc mặt Ôn Liễm liền trắng nhacswh, Lâm Tuyết Tuệ cảm giác được cô đang buồn, vỗ vỗ vai khuyên nhủ “Ôn Liễm, cậu mau tiêm đi, mau giúp nó giảm bớt thống khổ.”

Ôn Liễm điều chỉnh tâm tình lại, gật đầu một cái, nếu cô đã bắt đầu thì để cô kết thúc đi. Rút một ống không khí tiêm vào lỗ tai thỏ, lúc chuẩn bị đâm xuống, Cao Tĩnh Kỳ ngồi ở trên ghế trề môi khẽ nói “Con thỏ nhỏ khả ái như vậy mà chúng ta lại tiêm không khí cho nó...”

Ôn Liễm lại không đành lòng, tay cầm ống tiêm có chút run rẩy. Dứt khoát thẳng người, đưa ống tiêm giao cho Lâm Tuyết Tuệ nói “Cậu làm đi.” còn bản thân thì lựa chọn ngồi vào ghế, nghiêng đầu không nhìn nàng chích.

Ống chích vừa mới tới trên tay Lâm Tuyết Tuệ liền bị Hồng Mạn Văn một bên nhao nhao muốn thử đoạt mất “Để cho tôi thử một chút.” Bây giờ một ống không khí giống như khoai lang nóng phỏng tay vậy, người người tránh không kịp. Nếu nàng tình nguyện thì để nàng làm đi, Lâm Tuyết Tuệ cũng không có ý tranh với nàng, ngồi vào bên cạnh Cao Tĩnh Kỳ

Hồng Mạn Văn thử mãi mà vẫn không tìm được tĩnh mạch của con thỏ, ngược lại làm cho lỗ tai thỏ đều là máu. Hai người bên tổ khác nhìn không được, vừa giúp thỏ lau máu vừa nói “Mạn Văn, cậu đừng thử nữa.”

Hồng Mạn Văn không muốn chịu thua, cứng miệng nói “Tôi có thể.” Lại ghim kim vào.

Cao Tĩnh Kỳ nghe các nàng nói chuyện xoay người lại nhìn, vội vội vàng vàng kêu Ôn Liễm “Ôn Liễm, mau lên, con thỏ chảy nhiều máu quá.”

Ôn Liễm không quay lưng, cắn răng, đứng lên, nói “Hay là để tôi làm đi.”

Trong lòng Hồng Mạn Văn rất là không phục, nhưng nàng quả thật không làm được, chỉ có thể giao cho ống tiêm cho Ôn Liễm.

Ngươi có nghe tiếng thỏ kêu không? Có nghe, tiếng kêu rất thảm thiết.

Đây là Ôn Liễm tự độc thoại. Sau khi mấy con thỏ bên tổ khác được tiêm không khí xong đều yên lặng nằm ở trên bàn chết đi.

Mà con thỏ bên chỗ Ôn Liễm mới vừa chích xong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, chân sau chợt đạp một cái, trực tiếp nhảy ra khỏi lồng, đầu đập vào dưới bàn, thanh âm xương sọ va chạm với mặt đất rất là lớn. Làm cho mấy người tại chỗ cũng sợ choáng váng, đặc biệt là Ôn Liễm đang cầm ống tiêm trên tay mặt không còn chút máu.

Hoạt bát nhất cũng là thảm nhất.

Sau khi kết thúc giờ thí nghiệm tiếng kêu thảm thiết của con thỏ vẫn còn quanh quẩn ở bên tai Ôn Liễm, cô luôn cảm thấy trên người còn lưu lại mùi của thỏ. Cố ý đi tắm một cái nhưng vẫn còn, Ôn Liễm cũng biết đó là do trong lòng vẫn còn tồn tại.

Cô lâm vào vô hạn tự trách dẫu sao thỏ cũng chết ở trên tay cô. Nếu như không có một kim của cô thỏ liền sẽ không chết thảm như vậy, nếu ở trên tay người khác có lẽ nó sẽ rất an tĩnh ra đi.

Chạng vạng tối, cô chạy một vòng rồi lại một vòng trên đường nhưng vẫn không cách nào giải tỏa nỗi áy náy ở trong lòng. Cho dù cô biết thỏ đã chết, chuyện đã qua, cô có tự trách thì cũng vô dụng.