Gửi Thế Giới

Chương 2: Hồi ức (tiếp)




Tiết học trôi qua nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần thú vị khi tôi được học thêm nhiều điều mới về cách canh gốc độ chụp ảnh sao cho đẹp. Tôi còn biết được cách sinh hoạt của giới trẻ Úc, dù chưa có bạn nhưng tôi rất giỏi việc quan sát nên ít nhiều gì cũng hiểu được cách học sinh Úc "giải trí" trong giờ học, cách họ thể hiện tình cảm nơi học đường, cách họ giao tiếp với nhau bằng những từ lóng. Dù mới qua chỉ được vài tháng là phải nhập học nên dù thường ngày tiếng Anh của tôi giỏi cỡ nào cũng không tránh khỏi việc nghe không hiểu người bản xứ nói gì.

Kết thúc hai tiết đầu, tôi bắt đầu tham gia câu lạc bộ tiếng Anh cho người nước ngoài ngay tại trường để trau dồi cách phát âm tiếng Anh của mình. Các giáo viên rất ân cần với học sinh nên cách phát âm của tôi cũng cải thiện được rất nhiều. Sau khi tham gia câu lạc bộ, tôi đến nhà ăn của trường để dùng bữa, tại đây tôi được dịp "lé" mắt với các món ăn dành cho sinh viên, quả thật rất "hoành tráng" và không kém chất béo.

---Buổi chiều---

Tôi chỉ có một tiết học nên khi học xong tôi đi xin việc làm thêm ở quán ăn, bà chủ là người cởi mở và tốt bụng và không tạo áp lực cho nhân viên, đôi khi các nhân viên khác còn tạo tiếng cười cho tôi, nên phải nói rằng bản thân tôi rất may mắn khi gặp được người chủ tốt và một công việc tốt ở nước Úc xinh đẹp.

---Tối---

Khi tôi tan làm, phố cũng đã lên đèn, nhìn đồng hồ điểm tám giờ tối mà lòng nhẹ nhõm vì tôi vẫn chưa bị trễ chuyến xe bus về nhà. Ngồi trên xe bus ngắm thành phố về đêm và nghĩ lung tung mà quên mất rằng gần đến nhà, cũng may rằng có tiếng chuông thông báo từ một người khách ngồi trước tôi - khiến tôi bừng tỉnh trong mớ suy nghĩ bừa bộn của mình.

Nhà của bác tôi gần trạm xe bus, bác tôi có ba người con trai và tất cả đều lấy vợ dọn ra ở riêng nên dù nhà rộng nhưng chỉ có bác trai/ bác gái/ cháu gái và tôi. Bốn người sống trong một căn nhà to, lại còn ít khi gặp nhau nên khi tôi vừa đi đến cổng nhà thì lại có cảm giác cô đơn. Vừa mở cổng, tôi thấy đèn phòng khách đang sáng, có lẽ bác tôi đi làm về hoặc cháu vợ của bác tôi vừa đi học về. Dù sống chung nhà nhưng ngoại trừ cái ngày đầu tiên tôi vừa bước vào nhà thì mới có cơ hội gặp mặt đầy đủ thành viên trong nhà, những ngày sau đó tôi chỉ gặp một - hai hoặc không một người nào cả.

Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, bước vào nhà thấy bác gái đang nấu ăn, tôi liền nói:

-Con chào bác! Bác có cần con phụ giúp không?

Bác gái mỉm cười nhẹ nhàng:

-Không cần đâu con gái, con cứ đi học bài đi. Hôm nay ngày đầu đi học con đã quen chưa?

Tôi cười trả lời:

-Con học nhiếp ảnh nên không khó để thích nghi với lại bài tập về nhà cũng rất ít, cùng lắm là chụp ảnh thôi. Hay bác làm người mẫu cho con chụp nha!

Bác gái xua tay nói:

-Thôi, bác già rồi nên chụp hình xấu lắm!

Tôi cười:

-Hì hì, để con phụ bác nấu nha! Mẹ con cứ trách sao con gái lớn rồi mà không biết nấu ăn, sau này ai mà thèm lấy.

Bác gật đầu và bảo tôi lại gần:

-Vậy bác dạy con nấu cho mẹ con không trách con nữa!

Nhờ sự "mặt dày vô đối" của tôi nên buổi tối ngày đầu đến trường của mình trôi qua cũng không tệ. Nấu ăn xong, tôi xin phép bác gái về phòng của mình, lấy laptop ra thực hành bài học lúc sáng mình học được.

Một ngày êm đềm lặng lẽ trôi...