Sắc trời bên ngoài dần sáng hơn, cơn mưa kéo dài suốt nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh, từng cơn gió nhẹ mang theo hơi ẩm luồn qua khe cửa, tiếng chim hót ríu rít tưng bừng, ánh mặt trời đã lâu không gặp tràn vào căn phòng, tạo nên một mảng ánh vàng rực rỡ.
Tiếng hoan hô vui mừng của Tuyết Chiêu truyền đến từ ngoài sân:
"Ánh nắng ấm áp thật, ta nóng lên luôn này."
Sau đó, nó mời A Phi:
"Lại đây, ta cho ngươi xem đóa hoa chưa nở ấy của ta."
Tiếng động của hai tiểu yêu tinh ấy dần dần xa đi.
Mạnh Hoài Trạch vẫn không thể nào ngủ được, nhắm mắt một lúc rồi lại mở, chàng nhìn vết thương dài trên cổ Ô Nhạc đăm đăm không dời mắt, ngay trong tầm mắt chàng, vết thương ấy đang dần dần khép lại rồi biến nhỏ lại.
Sau đó trở thành làn da mịn màng không tì vết như bạch ngọc, chỉ còn sót lại chút vệt máu nhỏ ở bên viền.
Mạnh Hoài Trạch không kìm được mà vươn tay lên lau sạch vết máu cho Ô Nhạc.
Ngón tay chàng chạm vào vùng cổ của Ô Nhạc, Mạnh Hoài Trạch nhìn lên gương mặt hắn, trong một khoảnh khắc nào đó chàng như bị mê hoặc, ngón tay đang ở cổ Ô Nhạc di chuyển lên trên, chàng khẽ chạm vào mặt hắn.
Trong lòng chàng như nổi lên một đám sương mù, nóng đến thế rồi lại lạnh đến thế, đầy ắp đến vậy rồi lại trống rỗng đến vậy, không thể diễn tả được bằng lời.
Ngay lúc đó bỗng nhiên Ô Nhạc mở mắt ra, đôi mắt vàng óng lặng yên nhìn Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch giật mình, bị người ta bắt ngay tại trận, mặt chàng không khỏi đỏ lên, ngón tay chàng co rúm lại nhanh chóng thu về.
Chàng gượng cười vài tiếng:
"Haha, vết thương của ngươi lành nhanh thật."
"Đó là đương nhiên." – Ô Nhạc đáp.
"Vì có ngươi bên cạnh mà."
Mạnh Hoài Trạch không ngờ tên yêu quái này lại thẳng thắn như vậy, gương mặt chàng trở nên đỏ hơn, cảm thấy hơi ngại ngùng đáp:
"Cũng đâu có..."
Chàng giơ tay lên định lau mồ hôi trên trán tiện thể giấu đi khóe miệng đang nhếch lên không kìm được.
"Nội đan của ta đang trong cơ thể ngươi, sao không có được?" – Ô Nhạc phản bác.
"..."
Chút ngượng ngùng của Mạnh Hoài Trạch bị hắn đạp đổ không còn lại gì, gương mặt vô cảm đáp, "oh".
Ô Nhạc buông cánh tay đang ôm lấy Mạnh Hoài Trạch ra, vươn vai một cái, bên tay áo chưa buộc lại trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ ra vài vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Mạnh Hoài Trạch ngồi dậy nắm lấy cánh tay Ô Nhạc kéo xuống, nhìn thật kỹ, những vết thương này nghiêm trọng hơn vết thương trên cổ một chút.
Mặc dù là không chảy máu nữa nhưng vết thương vẫn mở toạc ra chưa khép lại hẳn.
Mạnh Hoài Trạch lòng đầy khó chịu:
"Hay là ta băng bó cho ngươi nhé?"
Nói xong chàng bèn xuống giường, bị Ô Nhạc kéo trở lại, Mạnh Hoài Trạch không có sự phòng bị mà ngã lên người Ô Nhạc, khuỷu tay vừa đúng lúc va vào ngực Ô Nhạc, khiến hắn kêu lên một tiếng.
Mạnh Hoài Trạch hốt hoảng vội vàng lùi ra khỏi người hắn, sốt ruột hỏi:
"Sao thế?"
Ô Nhạc nhăn mày xoay người qua, Mạnh Hoài Trạch vươn tay cởi bỏ lưng áo hắn ra, càng kéo xuống bàn tay của chàng càng không kìm được run lên.
Ba vết thương rộng khoảng một ngón tay găm sâu trên lưng Ô Nhạc, thậm chí còn có thể nhìn thấu được cả xương, mặc dù máu chảy đã giảm đi nhiều, chỉ còn lại ba vết thương ấy thôi cũng đủ làm người ta khiếp đảm.
So với nó thì những vết thương trên cánh tay kia chỉ như những vết mèo cào không đáng nói.
Không còn bị quần áo gò bó, Ô Nhạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn nằm dài xuống giường ôm gối nhắm mắt lại, đang định nghỉ ngơi thêm một lát nữa thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn quay đầu lại thì chạm ngay vào đôi mắt ửng đỏ của Mạnh Hoài Trạch.
"Ngươi sao vậy?" – Ô Nhạc kinh ngạc hỏi.
Mạnh Hoài Trạch không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên lưng của Ô Nhạc.
Ô Nhạc cảm thấy hơi phiền lòng, hắn nghĩ một lúc rồi thỏa hiệp:
"Được rồi, cho ngươi băng bó là được rồi chứ gì?"
Mạnh Hoài Trạch vẫn không lên tiếng.
"Cho ngươi băng bó đó." – Ô Nhạc nói.
"Nhanh nào, ta cần được băng bó."
Như vậy Mạnh Hoài Trạch mới chịu xuống giường, đi đến tủ thuốc mà không nói một lời, lấy những thứ cần để băng bó rồi lại ra ngoài lấy một chậu nước sạch.
Dưới ánh nắng mặt trời, hoa cỏ cây cối đều được tắm gội như mới, không khí trong lành sáng sủa, Tuyết Chiêu và A Phi đang ngồi tụm lại với nhau ngắm hoa, nhìn thấy Mạnh Hoài Trạch đi ra, Tuyết Chiêu vui vẻ lao về phía chàng hô:
"Mạnh đại phu, tạnh mưa rồi kìa!"
Mạnh Hoài Trạch nhếch mép người với họ, "ừm" một tiếng.
Tuyết Chiêu hỏi tiếp:
"Ô Nhạc đại nhân trở về rồi đúng không?"
Mạnh Hoài Trạch gật đầu, không nói gì thêm nữa mà bưng nước đi vào nhà.
Chàng mang một cái ghế ra ngồi bên cạnh giường, rửa những vết máu trên lưng Ô Nhạc bằng nước sạch.
Ô Nhạc đang nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn chàng, Mạnh Hoài Trạch rũ mi không nói một lời nào, gương mặt cũng không có biểu cảm nào cả, có điều cử chỉ của chàng rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm Ô Nhạc đau.
Ô Nhạc không giống với con người, nếu những vết thương này nằm trên người Mạnh Hoài Trạch thì có lẽ đã lấy mạng chàng từ lâu, nhưng đối với một Ô Nhạc da dày thịt mỏng mà nói thì nó chẳng đáng là gì.
Ngay cả sự đau đớn trên da thịt cũng chẳng đáng để lưu tâm, khi ngón tay Mạnh Hoài Trạch chạm vào hắn chỉ cảm thấy hơi ngứa thôi.
Sau khi băng bó xong Mạnh Hoài Trạch thu dọn hết mọi thứ, xong rồi mới khẽ nói:
"Ngươi bị tên đại yêu ấy làm bị thương sao?"
Ô Nhạc uể oải gật đầu "ừm" một tiếng.
"Tên yêu quái ấy đâu?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.
"Ngươi giết gã rồi sao?"
Bỗng sắc mặt của Ô Nhạc trở nên lạnh lùng, hắn lắc đầu:
"Chưa."
Mạnh Hoài Trạch sửng sốt:
"Sao cơ?"
Mặc dù Ô Nhạc hơi không muốn thừa nhận nhưng vẫn thẳng thắn nói:
"Ta không giết được gã, mặc dù vết thương của gã vẫn chưa hồi phục hẳn, yêu lực khôi phục lại nhiều nhất đến tám phần, nhưng không có nội đan thì yêu lực của ta còn chưa đến bảy phần, không thể đánh lâu được.
Tạm thời không thể ngăn được gã, để gã mang thương tích chạy thoát rồi."
Sắc mặt Mạnh Hoài Trạch hơi trắng đi:
"Tên yêu quái ấy lợi hại vậy sao?"
"Gã là một con bạch hổ." – Ô Nhạc nói.
"Từng tung hoành một thời ở núi Cửu Di."
"Ngươi biết gã ư?"
"Năm đó gã trốn đến đây là vì bị ta đánh bị thương." – Biểu cảm của Ô Nhạc nghiêm lại.
"Ta không ngờ vậy mà gã vẫn còn sống."
Mạnh Hoài Trạch lo lắng đáp:
"Vậy sau này phải làm sao? Gã chạy đi đâu rồi, sẽ quay trở lại chứ?"
"Gã chưa cảm nhận được nội đan trong cơ thể ta, cứ tưởng nội đan của ta đã bị gã phá hủy từ lâu.
Thêm việc ta đã bị thương, đây là cơ hội tốt nhất để giết ta, gã sẽ không bỏ lỡ đâu." – Ô Nhạc lại thả lỏng nhắm mắt lại nói.
"Cứ chờ là được, gã sẽ lại xuất hiện thôi."
"Khi nào?"
"Bất cứ lúc nào."
Dưới cái nắng ấm ấp mà Mạnh Hoài Trạch bất giác run lên.
Chàng nhìn những mảnh vải trắng trên người Ô Nhạc, chỉ cảm thấy thật gai mắt.
Hết cả ngày hôm đó, phần lớn thời gian Mạnh Hoài Trạch đều ngẩn người.
Núi Xuyên Cơ ở nơi xa đang tỏa ra sắc xanh dưới ánh mặt trời.
Mạnh Hoài Trạch cứ có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không thể tập trung để nghĩ kỹ về nó.
||||| Truyện đề cử: Học Tập Cùng Yêu Đương |||||
Những vết thương đẫm máu trên lưng Ô Nhạc cứ mãi đeo bám lấy chàng, không thể xua đi.
Tối đến, bên ngoài sân bỗng trở nên náo nhiệt, có một nhóm người đang xôn xao, Thái Chỉ đứng bên ngoài gọi Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch hoàn hồn, đặt thảo dược đã cầm trong tay nửa ngày trời xuống, đi ra ngoài mở cổng sân.
Chàng vừa mở cổng thì bị Thái Chỉ lôi ra ngoài, vội càng chỉ về núi Xuyên Cơ bảo chàng nhìn:
"Mạnh đại phu chàng nhìn xem! Mấy đỉnh núi ở phía sau dãy Xuyên Cơ sụp rồi kìa!"
Mạnh Hoài Trạch nhìn lên, phát hiện rằng vài đỉnh núi trùng điệp nối nhau trước đây đã sụp mất, khi đó chàng mới nhận ra điều không ổn là gì.
Không ngờ cuộc chiến giữa Ô Nhạc và đại yêu đêm qua lại quyết liệt đến như vậy, mà họ lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Núi Xuyên Cơ ngày nào cũng ở đó, đều như nhau cả, mọi người đều không chú ý đến.
Cũng do ban nãy Nhị Lâm nói "sao mất hết vài đỉnh núi vậy", Thái Chỉ ngờ vực đáp "không lẽ do mấy hôm nay mưa lớn quá?".
Gần đó là không ít dân làng đi làm đồng về, vác cuốc tụm lại vào nhau, cũng đang bàn về chuyện này.
Mạnh Hoài Trạch chột dạ lắc đầu, giả vờ mình cũng không rõ.
"Thái Chỉ." – Mẹ Thái Chỉ đứng trong đám người gọi nàng.
"Con gái con lứa mà đi đâu vậy, còn không chịu về à."
Mấy người gần đó dõi theo tiếng mà nhìn về phía họ, cười nói xì xào, Thái Chỉ đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Mạnh Hoài Trạch, nàng đi về phía mẹ mình.
Có người phụ nữ cười nói:
"Thái Chỉ cũng lớn rồi, nên tìm một nhà chồng nào đó đi."
Bà vừa nói vừa nhìn Mạnh Hoài Trạch, nhưng Mạnh Hoài Trạch lại như không nghe thấy, cau mày nhìn về núi Xuyên Cơ xa xôi, mặt trời lặn dần, sắc đêm lại kéo đến.
Mạnh Hoài Trạch không tham gia vào cuộc ồn ào với những người ngoài cổng ấy nữa, chàng quay người vào sân rồi đóng cổng lại.
Tuyết Chiêu và A Phi cũng đang leo lên tường hóng chuyện, Tuyết Chiêu cúi đầu hỏi Mạnh Hoài Trạch:
"Chỗ đó là do Ô Nhạc đại nhân và tên đại yêu đánh nhau sao?"
Mạnh Hoài Trạch gật đầu.
A Phi thấp giọng hỏi:
"Vậy gã đại yêu ấy sao rồi, đại nhân đuổi gã đi chưa?"
Mạnh Hoài Trạch không trả lời.
Tuyết Chiêu và A Phi nhìn nhau, cảm thấy việc này có vẻ không ổn, chúng muốn nhảy xuống đất.
Mạnh Hoài Trạch đang hơi rối loạn, nhìn thấy động tác của A Phi vụng về bèn đưa tay ra đỡ lấy phía sau nó một chút, mãi đến khi A Phi vỗ đôi cánh trông chẳng có các dụng gì kia đáp xuống đất rồi Mạnh Hoài Trạch mới chợt bừng tỉnh.
Chàng thấy bàn tay vừa chạm vào A Phi đang có một sự nóng bỏng đang dâng trào.
Chàng nhớ lại lời dặn dò trước đó của Ô Nhạc, lo lắng hỏi A Phi:
"Ngươi đó độc sao?"
Trông A Phi cũng có vẻ rất căng thẳng, đôi cánh màu hồng khép chặt lại sau lưng, lắc đầu với Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch không quan tâm đ ến chuyện này quá nhiều, chàng buông tay xuống rồi lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Ô Nhạc và gã yêu quái kia..