Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 15: 15: Tuyết Chiêu





Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Mạnh Hoài Trạch chuộng cây cỏ, ngoài chừa chỗ trống trong sân để phơi thuốc ra, còn nửa phần sân còn lại đều là hoa cỏ, trải tầng tầng lớp lớp trên dọc hai bên vách hướng đông tây.

Giờ đang là cuối xuân, bên vách là những khóm trúc xanh rì, bên cửa sổ là một cây hải đường mảnh mai thanh tú.

Dưới mặt đất là thảo dược mọc xanh um tươi tốt, len lẫn giữa đó là các loại hoa cả đủ sắc màu, có một ít là khi Mạnh Hoài Trạch đi hái thuốc ở núi Xuyên Cơ thì thấy đẹp nên hái về, còn một ít là cỏ dại tự mọc lên.

Dưới ánh trăng, những cành hoa ngọn cỏ kia khẽ đung đưa, hương thơm dịu nhẹ hòa dần vào trong không khí.
Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm bên vách tường nhìn "cục" kia trong bụi cỏ im lặng không lên tiếng.
Một lúc sau chàng quay đầu nói nhỏ với Ô Nhạc, không dám tin:
"Đây...!cũng là một con tinh linh sao?"
Không trách được chàng có câu hỏi như thế này, chủ yếu là vì cái thứ trước mắt này xấu không tả nổi.
Mạnh Hoài Trạch vừa thấy một đàn tinh linh nhỏ bé sáng tươi, hiện thân của con sói Ô Nhạc bên cạnh thì lại khôi ngô oai vệ, cho dù là dáng vẻ khi còn bé đi nữa cũng sạch sẽ, nghiêm nghị mà đáng yêu, nên tự sinh ra nhận thức sai lệch rằng yêu quái trên thế gian này đều có ngoại hình đẹp.

Nghe thấy Ô Nhạc nói trong sân mình cũng có một con yêu quái, chàng kích động đẩy cổng vào sân, tìm một lúc thì nhìn thấy cái "thứ" đó, xấu đến kinh hồn.

Nửa th@n dưới của thứ đó giống như heo con chưa mọc lông, nhưng lại không hề nhẵn mịn, da thì có màu nâu nhăn nheo, mặc dù trông rất phì nhưng lại rất chảy xệ, từ cổ lên trên thì lại có lông, nhưng lại có dáng vẻ của họ mèo, lông thì thưa thớt tạp màu.

Hai lỗ tai dặt dẹo dính trên đỉnh đầu, kỳ quái không nói nên lời.
Ô Nhạc vươn vai thờ ơ nhìn lướt xuống một cái:

"Nó là yêu tinh, nhưng cụ thể là giống gì thì không biết."
Trong lúc họ nói chuyện, con yêu tinh ấy vẫn luôn hóa đá không động đậy chút nào, nhắm chặt mắt lại, giữ mãi tư thế lúc Mạnh Hoài Trạch vạch bụi cỏ ra nhìn thấy.

Nó ngồi dưới đất, lộ cái bụng núc ních thịt lên, chỉ có một cái chân vừa khô vừa gầy đang vươn lên phía trước.

Vẻ mặt Mạnh Hoài Trạch rất phức tạp, chàng cúi đầu nhìn yêu quái này, khẽ hỏi Ô Nhạc:
"Nó...!nó ngủ rồi sao?"
Ô Nhạc bước đến, cái chân đang chìa ra phía trước của con yêu quái ấy run lên, chiếc lỗ tai sát đỉnh đầu cũng cọ sát theo, da bụng cũng nhanh chóng nhúc nhích.
Ô Nhạc ngồi xổm xuống, "bụp" một tiếng, con yêu quái đã giữ tư thế kia nửa ngày trời nằm rạp xuống đất, nó ti hí đôi mắt ra nhìn thử.
Thoáng chốc vẻ mặt của Mạnh Hoài Trạch càng thêm phức tạp.
Khi con yêu quái này mở mắt ra...!lại càng xấu thêm.
Nó run rẩy bò dậy, kinh hoảng nhìn Ô Nhạc, có vẻ như rất sợ hãi.
Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc, dịu giọng nói:
"Hình như nó rất sợ..."
Ô Nhạc cười một tiếng"
"Sợ? Con yêu quái này lớn gan lắm đấy, thấy ta chưa để ý đến nó nên dám ở lại đây suốt không chịu đi."
"Ta sai rồi." – Yêu quái run bần bật cất lời, giọng nói lại trong trẻo trái với vẻ ngoài của nó, nghe như kiểu chưa lớn tuổi quá.
"Ta đi ngay đây, xin đại nhân hãy tha cho ta một mạng."
Nó vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi ra từ đôi mắt hí như hai đường kẻ của nó, bỗng chốc tình huống trở nên thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Mạnh Hoài Trạch nuốt nước bọt, vô thức lùi về phía sau nửa bước, vươn tay nắm lấy áo của Ô Nhạc.
"À thì...!ngươi đừng sợ nhé."

Mạnh Hoài Trạch cười gượng vài tiếng, cố gắng duy trì giọng nói ổn định.
"Không ai đòi mạng ngươi đâu, ngươi ở đây suốt sao?"
Yêu quái ấy lau nước mắt bằng chân, đầu tiên là thận trọng nhìn Ô Nhạc một chút, thấy hắn không có phản ứng gì mới lắc đầu nói:
"Không phải, ta chỉ đi ngang qua đây vào mấy ngày trước."
"Đi ngang qua?" – Mạnh Hoài Trạch nhớ lại dải tinh linh đi qua lúc nãy, thắc mắc hỏi.
"Ngươi đến từ đâu?"
Bàn tay khô khốc của con yêu quái ấy chỉ về phía bên cạnh, Mạnh Hoài Trạch nhìn theo hướng đó, kinh ngạc nói:
"Núi Xuyên Cơ? Núi Xuyên Cơ có yêu quái sao?"
Yêu quái thút thít gật đầu.
Mạnh Hoài Trạch quay đầu nhìn Ô Nhạc, mà Ô Nhạc lại như không thấy gì, chán chường giày xéo nụ hoa chưa nở bên tay.
Mạnh Hoài Trạch thôi nhìn nữa, hỏi nó tiếp:
"Vậy sao ngươi chưa rời đi, ở lại đây làm gì?"
Yêu quái ấy vẫn lén nhìn Ô Nhạc, nói nhỏ:
"Ta muốn đợi một đóa hoa nở."
"Cái gì?" – Mạnh Hoài Trạch sửng sốt.
"Ta thấy một bông hoa ta chưa từng thấy bao giờ ở đây, rất đẹp, có điều nó đã hỏng mất rồi, bên cạnh còn một nụ hoa nữa, ta muốn đợi một chút, đợi đóa mới này nở rồi ta đi."
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người một lúc, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng:
"Là đóa nào?"
Yêu quái nơm nớp lo sợ đưa tay lên chỉ về nụ hoa mà Ô Nhạc đang "chà đạp".
Ô Nhạc cũng sững người, vội buông tay ra, cành hoa bật ra đung đưa lay động, con yêu quái ấy lại khóc òa lên.

Mạnh Hoài Trạch vội vàng vươn tay chụp nhành hoa đang lung lay ấy lại, nhìn kỹ một chút, may mà chỉ mới bị Ô Nhạc ngứa tay ngắt hết hai phiến lá mà thôi, nụ hoa vẫn còn nguyên.
"Không sao không sao." – Mạnh Hoài Trạch nói.
"Chưa rụng đâu, ngươi nhìn xem."
Yêu quái nước mắt đầm đìa nhìn một lúc, thấy đúng là chưa rụng thật thì mới thút thít lau nước mắt.
Ô Nhạc khinh thường lầm bầm:
"Một bông hoa thôi mà, rụng rồi thì có làm sao?"
Mà bàn tay đã ngắt hai chiếc lá đi kia lại đang để sau lưng nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ.
Con yêu quái này khóc nhè mấy trận, nước mắt làm ướt đi bộ lông vốn đã rối nùi của nó, xấu đến tàn nhẫn.
Mạnh Hoài Trạch lại không hề để ý gì đến điều này, dịu dàng hỏi nó:
"Ngươi có tên không?"
Yêu quái gật đầu:
"Tuyết Chiêu."
"Tuyết Chiêu." – Mạnh Hoài Trạch cười gọi.
"Ngươi đừng sợ, cũng đừng vội bỏ đi, đợi đóa hoa ấy nở rồi ta sẽ tặng nó cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể mang nó đi nhé."
Dường như đôi mắt của yêu quái này mở to hơn, Mạnh Hoài Trạch nhìn không rõ, chỉ cảm thấy hai đường kẽ đó giống như lại ch ảy nước mắt ra, chàng hoảng sợ bối rối, vội vàng nói:
"Không phải chuyện gì to tát cả đâu, không có gì đâu, ngươi đừng khóc nữa..."
Yêu tinh hít mũi cái "rột" (không biết mũi ở đâu), gập người với chàng ồm giọng cảm ơn.
Mạnh Hoài Trạch chưa bao giờ được yêu quái hành lễ lớn như vậy, muốn sờ nhưng chàng lại không xuống tay được, tay chân lúng túng.
Ô Nhạc bên cạnh hừ lạnh một tiếng đứng dậy bỏ đi, vạt áo bị gió thổi phớt qua gáy Mạnh Hoài Trạch, Ô Nhạc đặt tay lên đầu chàng gạt một cái, lạnh giọng nói:
"Đi, ngủ thôi."
Vào phòng, Mạnh Hoài Trạch vẫn hưng phấn vô cùng, mặc dù hôm nay trôi qua hỗn loạn vô cùng, nhưng những gì nghe và thấy được vào đêm của ngày hôm nay quá kỳ diệu, Mạnh Hoài Trạch hơn hai mươi tuổi chưa từng có những trải nghiệm như thế này, trong thời gian ngắn tâm trạng vẫn thật khó nói.
Ô Nhạc nằm lên giường, vỗ vỗ bên cạnh giống như tổ tông, muốn "nội đan" của hắn tự nằm xuống.

Đợi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, Ô Nhạc mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Hoài Trạch vẫn đang ngồi bên bàn ngẩn người cười mỉm, không biết đang nghĩ gì.


Ô Nhạc mất kiên nhẫn, "hú" một tiếng hóa thành dạng sói, Mạnh Hoài Trạch kinh sợ, còn chưa nhìn kỹ thì đã bị lôi đi, giây sau đó là bị đập mạnh lên giường, bị đè cứng ngắt.
Mạnh Hoài Trạch đau nghiến răng nghiến lợi, kêu thảm thiết:
"Ngươi nhẹ chút được không..."
Ô Nhạc biến thành hình người, đôi chân tay khỏe mạnh tráng kiện quấn lấy Mạnh Hoài Trạch, thoải mái vùi mặt vào hõm cổ chàng nhắm mắt lại.
Từ nhỏ Mạnh Hoài Trạch đã được học lễ, lòng thấy thật sự rất mất tự nhiên về việc hai người đàn ông ôm nhau ngủ thế này, nhưng lại không phản kháng được với con sói bên cạnh này, chỉ có thể ấm ức nói:
"Yêu lực của ngươi hồi phục gần xong rồi, mấy ngày trước không thể lấy nội đan được, vậy sao giờ lại phải ngủ thế này chứ."
"Câm miệng." – Ô Nhạc nói ngang ngược.
"Ta thích."
"Ngươi nói lý đi được không?" – Mạnh Hoài Trạch cau mày.
"Nói lý?" – Ô Nhạc phụt cười một tiếng mở mắt ra, đồng tử màu vàng kim nhìn Mạnh Hoài Trạch chăm chăm.
"Lý ở đây là vì ngươi đã ăn mất nội đan của ta."
Mạnh Hoài Trạch:...!Thôi được.
Việc này đúng là chàng đuối lý thật, không còn gì để đáp trả.
Mạnh Hoài Trạch nhắm mắt lại nhưng đầu thì vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết, chàng nhớ lại con yêu tinh tên Tuyết Chiêu ở bên ngoài, sau đó lại nhớ về dải sáng tinh linh phiêu du trong đêm tĩnh mịch kia.
Lúc nhỏ Mạnh Hoài Trạch nghe bà ngoại kể một số câu chuyện kỳ dị, giờ mới nhận ra sự diệu kỳ của thế gian, có kể cũng kể không hết được.
Trước mắt chàng vẫn là những đốm sáng màu trắng lấp lánh, xuyên qua những ánh sáng này lại càng có thể nhìn rõ hơn Ô Nhạc đang đứng giữa những tinh linh ấy.

Phía xa xa là núi Xuyên Cơ và ánh trăng, còn gần đó là những tinh linh đang chuyển động và Ô Nhạc.

Mạnh Hoài Trạch bật cười, chàng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, có lẽ đêm nay là đêm vui nhất của chàng trong hơn hai mươi năm qua, mà chàng cũng ý thức được rất rõ rằng, niềm vui này phần lớn nhất không phải là đến từ những tinh linh như ảo mộng kia, cũng không phải đến từ con yêu quái đang đợi hoa nở trong sân, mà đến từ đoạn đường dưới ánh trăng mà chàng và Ô Nhạc đã đi qua.

Đã lâu lắm không có ai bên cạnh ở cùng chàng như thế này rồi..