Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 57: Chương 56




Tiếng xe cộ tấp nập, tiếng bàn tán xôn xao, dòng người đi qua đi lại cùng mùi khói bụi bay đầy đường. Mới sáng sớm ra, mà khung cảnh đường phố đã tấp nập như thế này rồi.
Con đường đến trường, thật quen chân biết bao. Đi trên con đường này, Shi và Yu, cũng đã quen thuộc với tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng nói chuyện, tiếng lá cây xào xạc. Nhưng còn với bao người khác, đây có thể là một môi trường ồn ào, gây cho người ta cảm giác khó chịu. Nhưng với một con người thiên về nội tâm như Shi, thì đây là khung cảnh giữa thiên nhiên và con người…đang giao hòa.
Từng tia nắng màu cam nhạt khẽ xuyên qua từng tán lá xanh, khắc thêm trên đất một thứ hình thù kì lạ, có thể nhìn ra vô số thứ, hết sức thú vị. Cả một thế giới tấp nập được nhìn lại dưới đôi mắt Shi…Là một thế giới vui nhộn với khung cảnh màu cam lãng mạng.
Người ta thường nói, khi yêu thì ta cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp và rực rỡ biết bao nhiêu. Không giống như lúc trước, chỉ còn nhìn thấy một khoảng không xám xịt, lạnh lẽo và u buồn.
Nắng như một cậu bé vui vẻ, nghịch ngợm. Tuy chỉ là một tia nắng nhỏ bé mà thôi, nhưng cũng có thể xuyên qua mọi ngóc ngách, cho dù là nhỏ nhất. Góp thêm cho đời một cảnh đẹp tao nhã, rung động lòng người mà chỉ ai đắm say vào nó mới có thể hiểu được.
Một chú bươm bướm với đôi cánh màu đen rực rỡ bay xuyên qua mái tóc ngắn cũng màu của Shi. Chỉ kịp nhìn thấy đôi cánh màu đen của nó nhưng cũng có thể chắc chắn một điều…Đúng là, chúa đã tạo nên một thế giới muôn hình vạn trạng, muôn sắc muôn màu.
Một chú bướm bướm nhỏ bé vậy thôi cũng góp phần tạo nên một cuộc sống hết sức sinh động. Nhìn ngắm thiên nhiên, bao âu lo muộn phiền xua tan hết. Đằng xa xa, một chiếc hồ lớn bao quát khắp cả một vùng.

Nhìn thật kĩ, còn có thể thấy được một chú cá nhảy lên khỏi mặt nước. Rồi nhanh chóng rơi xuống nước, trở lại với nơi gọi là nhà. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng có thể thấy được một nét đẹp tự nhiên của một sinh vật nhỏ bé ấy.
Thế gới này…thật sự đẹp đẽ đến vậy sao? Tại sao bây giờ Shi mới có thể nhận ra được điều đó. Cuộc sống của Shi chỉ thấm đẫm một màu sắc u buồn, liệu có cái gì gọi là niềm vui, lúc nào cũng đau khổ. Đã bao giờ thử cười vì cảm giác hạnh phúc trên thế giới này chưa?
Đi tới cổng trường, nhưng Shi vẫn còn đang thẩn thơ trải nhiệm một thú vui tao nhã. Nhưng niềm vui ấy lập tức ngấm tắt khi nhìn thấy Kun cùng Na vừa bước xuống từ chiếc xe Lamborghini đỏ rực, bóng loáng đỗ trước cổng.
Nói chung, chỉ cần thiếu sự xuất hiện của Kun và Na thì đối với Shi, ngày hôm nay thật đẹp biết bao. Giờ học trôi qua trong buồn bã, nhìn từ cửa sổ lớp học, cũng thấy được thế giới bên ngoài, nhưng cảnh thể trải nghiệm được toàn vẹn nét đẹp đó thì đã bị tiếng chuông báo hiệu phá bĩnh.
Giờ ăn trưa đến rồi, tự nhủ một câu, Shi rời khỏi chỗ, lạnh lùng xuống canteen ăn trưa. Vừa xuống đến nơi, lại thấy một đám đông đang tụ họp gì đó ở một chỗ. Bộ hôm nay có gì đặc biệt diễn ra sao?
Shi cỗ gắng chen vào đám đông với đôi mắt to tròn, đáy mắt chỉ chứa duy nhất một thứ mang tên gọi “tò mò”. Nhưng vừa chen vào đến nơi thì đã thấy đám đông lập tức tản ra hết.
Nhìn thấy trung tâm đám đông là hai cô nàng kiêu kỳ Emi & Emy, đang nở một nụ cười hết sức rực rỡ. Hai nàng vừa nhìn thấy Shi thì nụ cười ấy đột nhiên tắt ngấm.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? – Yu bước ra từ sau lưng Shi, tò mò nên hỏi luôn.
- Tối mai là sinh nhật của Na đó. Na đã mời tất cả mọi người đến dự. Thiệp mời đây – Emi & Emi đồng thanh nói rồi đưa tận tay cho Yu một chiếc thiệp mời.
Shi vẫn đứng đấy nhìn hai người bọn họ, nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn khinh bỉ.
- Nhìn cái gì mà nhìn. Đừng mong được đến dự sinh nhật. Thân phận thấp hèn còn mong được trèo cao ư? – Emi & Emy nhìn Shi khinh bỉ, đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc, rồi đi lướt qua Shi.
Shi nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ mà Shi không được đi thì kế hoạch biết tính sao đây? Thôi mặc kệ, không ăn được ta đạp đổ. Các người đã không cho ta đi thì bữa tiệc đó ta sẽ phá tan bành hết cho coi.

- Đây ! – một chiếc thiệp mời được đưa đến trước mặt Shi. Chiếc thiệp mời hình chữ nhật ngang, chỉ có duy nhất một màu tím cao sang nhưng còn được đính thêm chiếc nơ màu đỏ, như thể tô điểm thêm cho chiếc thiệp mời một thứ phong cách độc và lạ.
Shi nhận lấy chiếc thiệp mời, còn không quên cám ơn người đưa thiệp ình. Bấy giờ mới ngước lên nhìn. Một gương mặt vô cùng handsome, khiến bao nữ sinh phải u mê. Sống mũi cao cao, đôi môi đỏ lên tự nhiên như được thoa một lớp son mỏng. Đôi lông mày gọn, lông mi cong. Nếu bớt lạnh lùng đi một tý thì có phải chàng trai này sẽ khiến bao nhiêu nữ sinh u mê nữa đây,
Cũng may, Jim kịp đưa cho Shi, chứ nếu không con ác quỷ này lại phá banh cái bữa tiệc của em gái anh ấy thì sao? Thiện tai thiện tai…Tội lỗi…Tội lỗi mà. Shi mở chiếc thiệp ấy ra trong ánh mắt ghen ghét của bao nhiêu nữ sinh.
Sao họ phải nhìn Shi như thế chứ? Trong tay họ chẳng phải cũng có thiệp rồi sao? Cớ gì còn nhìn trân trân chiếc thiệp mời trong tay Shi với ánh mắt thèm muốn? À, té ra họ muốn được mĩ nam đưa tận tay ấy mà.
Dòng chữ màu đen đổ nghiêng sang bên tay phải đập ngay vào mắt Shi. Nét chữ trông hết sức thanh tao, như thể bị cuốn vào một cái bẫy chữ mà không sao thoát ra được. Góc thiệp còn được vẽ thêm một hình thù trẻ con, đáng yêu vô cùng.
Kun đang ăn, đang cười nói với Na nhưng tự dưng lại thấy khung cảnh lãng mạn giữa Shi và Jim. Mặc dù lí trí đã buộc lòng phải yêu người khác, nhưng lí trí đâu thể ép con tim. Con tim vẫn chỉ một lòng hướng về một người mà thôi.
Cô gái ấy, phúc hắc và lạnh lùng. Nhưng ai lại có thể không đổ rạp trước vẻ đẹp của cô ấy chứ. Nhưng Kun thì không, Kun yêu chính cái con người bên trong Shi, chứ không phải chỉ là thứ vẻ đẹp rung động lòng người bên ngoài do ông trời ban tặng.
Tác giả Ân Tầm đã nói : “Người ta nói cực hạn chính là độc dược của sinh mệnh, những kẻ đang yêu cũng giống như những con nghiện, dù biết rằng tình yêu chính là độc dược, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác để thứ độc dược đó làm thương đến cùng cực, trái tim hết lần này đến lần khác bị giày đến tan vỡ tưởng như chết đi…”.

Vị tác giả ấy quả nhiên nói không sai, bây giờ hai thân ảnh một tình yêu lại không thể đến bên nhau, không thể yêu nhau, chỉ có thể đứng nhìn người kia đứng cạnh người khác. Bao giờ ông trời mới bớt trêu ngươi họ và đưa thứ tình cảm không có hồi kết này đến bên nhau được đây?
Nhìn hai người trong cuộc chơi mà bị dày vò đến sắp chết. Nhưng vẫn không thể nào tới được bên nhau. Bởi vì họ còn được ngăn cách bởi hai con người nữa. Bao giờ mới có thể gỡ hết toàn bộ sợi tơ rối mù này đây?
Ngày hôm nay, trôi qua trong nhàm chán. Có thể nói là vui vẻ với một số người. Trong đó, người vui vẻ có cả Shi. Sắp thực hiện được bước tiếp theo của kế hoạch, ai lại không vui cho nổi chứ.
Tại căn nhà của gia đình họ Vương. Bây giờ cả nhà đang quây quần ăn tối trên một chiếc bàn lớn, trên bàn đầy đủ các loại sơn hào hải vị. Không một tiếng nói chuyện nào vang lên, đến khi giọng nói khàn khàn của ông Hải cất lên.
- Vi Tuyết à, năm nay còn đã tròn 16 tuổi. Ta sẽ tặng con một món quà hết sức quý giá. Bù cho những tháng năm ngày trước đã phụ con – Ông Hải nói với Na, nét mặt hết sức buồn bã. Na nhìn ông Hải, đáy mắt ánh nên tia nghi hoặc, thắc mắc vô cùng.