Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 51: Chương 50




Ngày hôm sau, Shi lại nhìn thấy Kun đi bên cạnh Na. Shi luôn có ý nghĩ tự kiểm điểm lại mình. Nhưng Shi đâu có làm gì sai trái đâu. Thế thì tại sao Kun lại lảng tránh Shi. Thật sự, đây là 1 câu hỏi khó đối với Shi, vì chỉ có Kun mới biết lí do tại sao mình làm vậy.
Kun liếc nhìn về phía Shi, nhận thấy hôm nay Shi thật buồn. Rất muốn đến bên Shi, nhưng Kun càng không thể bỏ rơi Na, trừ khi cô ta không phải em gái của Jim. Na nhìn theo hướng Kun liếc. Tưởng ai, hóa ra là Shi.
Ngày hôm nay, cả Na cũng ỉu xìu. Kun chạy theo Na, năn nỉ Na giãi bày tâm sự. Nhưng tâm sự của Na toàn về những thứ mà Kun không nên biết. Thế nên, dù Kun có nói gì, thì Na cũng chỉ giữ được trong lòng mà thôi.
Đến chân cầu thang, Kun đẩy Na vào tường, tức giận lên tiếng mắng mỏ. Na bị đập vào tường, đau điếng. Na rất muốn vùng ra, nhưng lại bị Kun giữ chặt lấy cổ tay.
- Trông em buồn rầu vậy anh khó chịu lắm. Nếu có gì hay nói hết với anh. Tuy anh không nói được gì, nhưng ít ra nó giúp em thoải mái hơn – Kun.
Na không nói gì, chỉ lảng tránh ánh mắt khẩn cầu của Kun. Kun vẫn cố thuyết phục Na, nhưng nếu Na vẫn không chịu nói gì, thì Kun sẽ phải thật sự bỏ cuộc mất. Kun ôm chầm lấy Na.
- Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em, tại sao em không cho anh cơ hội thực hiện? – Kun.
Na nghe thấy câu nói đó, chợt tim nhói đau. Na bây giờ mới nhận ra, mình là Na chứ không thể là Vi Tuyết. Mãi mãi không thể nào là Vương Vi Tuyết được. Bộp…Bộp…Tiếng vỗ tay? Tại sao ở đây lại có tiếng vỗ tay.
- Tình cảm thật !!! – Shi nhìn liếc qua 2 người bọn họ, đôi môi nở ra nụ cười ngạo mạn.

- Không phải chuyện của cô! – Tưởng như Na sẽ nói câu này, nhưng người nói lại là Kun.
Đúng là thật biết làm người ta ngạc nhiên, Kun bây giờ đã hoàn toàn lật lọng Shi mất rồi. Cái thời điểm mà Kun đã trở nên rất quan trọng với Shi, thì Kun lại bỏ mặc Shi. Kun không biết Shi đau đớn đến thế nào đâu? Cũng không biết hàng đêm đều kiểm tra tin nhắn, có khi lại nhìn bức ảnh cũ giữa 2 người, đôi mắt buồn rầu.
Tim Kun cũng đau lắm, nhưng trong lòng Kun trước giờ chỉ có 1 người : Vương Vi Tuyết. Kun lại không dám tin khi vị trí trong tim mình bây giờ lại là 1 người khác, một cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ và đơn độc.
Shi lạnh lùng lướt qua 2 con người đang tình tứ, nhưng đối với Shi chỉ là mấy tên hề chẳng hơn chẳng kém. Shi đã thử tin tưởng 1 lần, tin tường vào người ấy, tin tưởng tới nỗi đã suýt đặt trái tim cho người ấy.
Vậy Shi đã nhận được cái gì? Thứ Shi nhận được chỉ là 2 chữ “bỏ rơi”. Cuối cùng, 1 người sợ yêu, sợ tin tưởng, sợ đau lại thành tâm yêu 1 người và rồi nhận lại chữ “đau” đầy nhẫn tâm.
Shi đi lên sân thượng, trên đây, tâm hồn Shi được thư thái nhất. Bao nhiêu toan tính trong đầu cũng tan đi. Bầu trời trong xanh vời vợi, chẳng có lấy 1 gợn mây. Kể cả chàng gió cũng thư thả đi khắp nơi tìm kiếm nửa kia của đời mình, vậy cớ sao Shi không làm được?
Tiếng mở cửa vang lên khe khẽ, Shi còn chẳng thèm nhìn cái người vừa bước vào. Vẫn chỉ chăm chú nhìn 1 nơi xa xăm nào đó. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng. Shi vẫn chẳng nhìn.
- Cậu có thể thôi can dự vào truyện giữa tôi và Na được không? – Giọng nói Kun vang lên đều đều.
- Can dự? Nghe thật buồn cười – Shi cũng nói lại luôn.
- Ý cô là sao? – Kun chưa hiểu rõ lắm trong câu nói lơ mơ của Shi.
- Người tôi tìm là Na, chứ đâu phải là cậu. Ảo tưởng ! – Shi nói xong đi lướt qua Kun.
Kun đứng ở đó, tay nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt ánh lên nét buồn. Kun đã mong mỏi Shi can dự vì cũng có ý với mình. Nhưng thực sự, đúng như Shi nói, Kun ảo tưởng rồi.
Shi đi được nửa đường, bỗng chốc dừng lại, giọt nước mắt nhè nhẹ rơi trên gì mà. Đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt, ngón tay chạm vào 1 thứ chất lỏng trong suốt, âm ấm mà tự dưng lại cảm thấy ngạc nhiên.
- Mình đang…khóc ư? – Shi ngẩn ngơ.
Chát…Shi tự tát vào mặt mình, kêu gọi 1 sự tỉnh táo hoàn toàn. Tỉnh táo rõ rệt, Shi lại hướng về phía lớp học. Giờ ăn trưa, Shi vẫn theo sự lôi kéo của Yu mà xuống canteen ăn trưa.

Đưa con mắt ngao ngán nhìn đống thức ăn trên bàn, xung quanh ai cũng đang mải mê ăn không chút quan tâm sự việc. Shi nhìn xung quanh canteen, cả 1 biển người…đi ra từ phía lớp học là Na cũng Kun.
Kun toan định kéo Na về phía khác nhưng Na vẫn kiên quyết đi về phía Shi. Na và Shi nhìn nhau 1 hồi. Shi thi thoảng còn liếc nhìn người đằng sau Na. Na mãi nói chịu mở lời :
- Lát ăn xong, lên sân thượng gặp tôi…được không? – Na vẫn định nói với Shi theo kiểu ra lệnh, nhưng nhớ lại cái tát đau điếng hôm qua, Na chẳng dám.
Shi gật đầu đồng ý, sau đó cầm đũa và ăn vài món đơn giản. Đĩa thức ăn của Shi toan rất đơn giản, toàn là 1 số loại thức ăn tốt cho cơ thể, ít dầu mỡ. Nhưng Shi chẳng hiểu sao lại không muốn ăn.
Ăn xong, Shi lại cất bước lên sân thượng. Lên đến nơi, vẫn kiểu ngồi dựa vào tường, ngắm nhìn phong cảnh. Cứ lên đây, Shi lại nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy, lại nhớ đến quanh cảnh tình tứ giữa Kun và Na.
Tiếng giày cao gót chà mạnh trên nền đất. Tiếng mở cửa nhè nhẹ, chầm chậm.
- Chuyện gì? – Shi bước ngay vào vấn đề.
- Cả tối qua tôi đã cố gắng tìm cách thu nhận thông tin. Nhưng đều không được – Na tường thuật lại, thi thoảng ngó nhìn Shi, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt.
- Kém cỏi! – Shi nói thẳng ra làm Na hết sức tức giận.
- Thế cô có cách gì? – Na nhìn Shi.

Shi đưa cho Na 1 bức ảnh, hình ảnh 1 người con trai tuấn tú, tầm 20 tuổi. Trông như có vẻ là 1 người rất nghiêm túc, lại rất được việc.
- Đây là thư kí giám đốc công ty nhà họ Vương. Tôi cũng đã điều tra cô, nghe nói biệt tài của cô là giả giọng người khác. Kế hoạch đơn giản lắm, chỉ cần cô gọi điện cho anh thư kí kia, giả giọng Jim hoặc ông Hải. Ắt thành công – Shi nói xong còn đưa cho Na 1 tờ danh thiếp..trên có họ tên và số điện thoại.
Na nhận lấy, cảm thấy thán phục và tò mò vì Shi. Nếu chỉ là 1 học sinh nhận học bổng bình thường thì tại sao có thể cung cấp thông tin nhanh chóng đến như vậy. Na nhận được thì quay gót bước đi.
Shi thì vẫn ngồi đó, nhìn…và nhìn…khuôn mặt không cảm xúc. Nói đến anh thư kí đó, thì lần trước Shi đã đóng 1 vở kịch ngay trước mặt anh ta. Anh ta khờ khạo tới nỗi đưa ngay danh thiếp cho Shi như 1 phép lịch sự. Nhưng anh ta không biết, thứ Shi nhằm vào chính là tấm danh thiếp đó.
Bây giờ kế hoạch của Shi đã thực hiện được 1 nửa, nhưng kế hoạch này mới chỉ là trả thù Emi & Emy, còn người đó thì chắc là chưa khỏi công hoặc đang lưng chừng rồi. Việc Emi & Emy còn đang sờ sờ trước mắt, cũng khiến người ta hết mực khó chịu.
Nhưng ít ra, 2 con nhỏ đó cũng chưa làm gì Shi, nên ít gì ngồi yên, chờ đợi 2 nhỏ động thủ. Xem xem 2 đứa nó sẽ giở trò gì.
- Cứ chờ xem! – Shi tự dưng mỉm cười.
Nụ cười làm biết bao người phải đau khổ, y như 1 con quỷ đầy độc ác và toan tính.