Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 25: Chương 24




- Ê ! Tại sao cậu biết tụi tôi ở đó vậy ? – Ken.
- Cạnh người tôi lúc nào cũng có 1 con chip định vị…Chỉ cần suy nghĩ của tôi ra lệnh cho con chip là lập tức con chip sẽ nhảy sang người đối diện…Nhưng để làm được điều đó phải có cự li gần. Nên tôi thừa cơ gọi Sam tới nói thầm vài câu…thế là con chip nhảy lên người Sam – Shi.
- Cậu toàn mang mấy thứ linh tinh quanh người ấy nhỉ ? – Sam.
Sam, Shi, Ken đang ngồi trên 1 chiếc xe taxi…
- Ê Shi…- Sam gọi Shi vài lần…nhưng không thấy tiếng trả lời.
- Cậu ta sao vậy ? – Ken.
- Người nóng lắm... – Sam.
- Tới gần nhà chúng ta rồi. Thôi đưa cậu ta đến nhà tôi đi – Ken.
- Gì ! Tới nhà tôi – Sam.
- Chơi kéo, bao, búa đi – Ken.
- Chơi luôn ! – Sam.
“ Kéo, bao, búa”….
Sam ra kéo…còn Ken ra…búa…
Sam thua bét nhè…Ken mừng rỡ đón nhận vinh quang chiến thắng.
- Vậy đưa đến nhà tôi – Ken.
Nhà Ken và nhà Sam lại kề cạnh nhau...
Nên việc Shi ở nhà Ken hay Sam thì cũng như nhau…cả.

Ken và Sam vác Shi vào tận chiếc phòng bỏ trống của nhà họ.
- Cậu ta sao vậy ? – Kun từ đâu chạy tới.
- Bệnh đó mà – Sam.
Đặt Shi lên giường, mọi người mới có thể an tâm ra khỏi phòng.
Nhưng có người nhất quyết không chịu ra….
Nhìn Shi ngủ, Kun cảm thấy tĩnh tâm tới nhường nào.
Khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu nhưng lại là 1 con ác quỷ lạnh lùng, làm cho người ta phải xa lánh. Nhưng khi ngủ thì lại là 1 nàng công chúa xinh đẹp…làm biết bao người phải điêu đứng.
Đôi môi nhỏ, đỏ hồng như cánh hoa anh đào nhưng lúc nào cũng nhiếc lên 1 nụ cười ngạo mạn, hàng mi cong vút, đôi lông mày thanh tú cùng chiếc mũi dọc dừa.
Ai lại đi ngủ mà đeo kính chứ, đeo kính sẽ làm cho người đó khó ngủ mất.
Kun quan tâm, nhẹ nhàng gỡ chiếc kính…
Khi gỡ ra, Kun ước là mình đừng làm vậy.
Bởi gỡ chiếc kính này ra…thật sự người trước mắt làm Kun không khỏi xao động, khó mà kiềm nối lòng.
Kun đặt lên môi Shi 1 nụ hôn…
Nụ hôn ngọt ngào mà dìu dịu…
Cảm giác giống như 1 cánh hoa anh đào chạm nhẹ lên môi.
Shi vẫn ngủ mà chẳng hay biết gì.
Kun đã thức cả đêm chăm sóc cho Shi...không sợ cực nhọc, chỉ mong người này khỏi bệnh.
Ánh nắng chiếu xuyên vào cửa sổ, soi rõ hình ảnh 1 người con gái xinh đẹp.
Lúc này, Shi cũng lờ mờ thức dậy.
Cơ thể đã khỏe mạnh hơn, cảm giác đè nén hôm qua không còn nữa.
Shi ngồi dậy, vươn vai 1 cái.
Càng bất ngờ, người đang ngủ gần Shi trông rất quen, vô cùng quen.
Và điều làm Shi bất ngờ hơn chính là…Việc mình đang ở 1 căn phòng lạ, ngủ trên chiếc giường lạ…
Căn phòng trông cực kì đơn giản với giấy gián tường nền trắng. Đặt cạnh cửa sổ là chiếc giường…Căn phòng này cũng chỉ có thế, ngoài ra còn có thêm chiếc tủ đứng hình chữ nhật bằng gỗ lim ở góc phòng. Tuy căn phòng này có vẻ như bị bỏ trống, nhưng vẫn sạch sẽ vô cùng.
- Tẩu vi thượng sách – Nói là làm, Shi toan định chạy ra khỏi phòng, tìm cách trốn bằng được.
Bỗng có người ôm lấy eo Shi.
- Em tỉnh rồi à ? Định chạy đi đâu thế ? – Kun.
Shi bỗng chốc cảm thấy ấm áp, trái tim đập thình thịch.

Shi quay ra nhìn Kun, ánh mắt dịu dàng…Làm cho Kun đơ người rung động.
Shi thừa dịp dùng khuỷu tay huých vào người Kun.
- Thả tôi ra ! – Shi.
- Đối với ân nhân như vậy à ? Định chạy đâu ? – Kun.
- Anh không cho tôi đi vệ sinh thì tôi giải quyết ở đây luôn nhá ? – Shi.
Shi đành đi vào nhà vệ sinh, lúc này, tim Shi vẫn còn đang đập thình thịch…
- Tên khốn ấy… - Shi đỏ mặt.
Lát sau trở ra thì thấy 1 bộ đồ màu đen được đặt lên giường, còn người con trai lúc nãy đã biến đâu mất rồi.
Lát sau, Shi trở ra, bộ mặt không giấu nổi tức giận…
Shi mặc 1 chiếc áo phông trắng kết hợp với chiếc váy đen dài tới đầu gối…
Shi định chạy ra khỏi phòng, định tìm tên trời đành kia mà cho ăn đòn.
- Tiểu thư Shi – Nữ hầu nãy giờ đứng ở cửa đang gọi Shi.
Shi quay ra nhìn cô nữ hầu…Cô nữ hầu bỗng chốc đỏ mặt tía tai…cử chỉ lúng túng.
- Mời tiểu thư xuống nhà, cậu chủ đang đợi – Nữ hầu.
Shi chầm chậm bước xuống tầng dưới theo chỉ dẫn của cô nữ hầu.
Ngôi biệt thự này, phòng ăn và phòng để nấu phải riêng biệt. Shi được dẫn vào phòng ăn. Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm bằng mạ vàng sáng choang…Góc phòng, mỗi góc được trang trí bằng 1 chậu cây cảnh. Trung tâm căn phòng là chiếc bàn ăn bằng gỗ, hình bầu dục được trải khăn trắng muốt…
Vừa xuống đã thấy Kun, Ken, Sam đang thản nhiên ngồi ăn sáng.
Kun nhìn thấy Shi chỉ văng cho 1 câu…
- Đẹp ! – Rồi ngấu nghiến ăn tiếp.
Sam nhìn thấy Shi, ánh mắt long lanh…

- Shi đẹp quá – Sam.
- Tại sao lại bắt tôi mặc đồng phục nữ ? – Shi.
- Thế cô định mặc đồ của tụi tôi à ? – Ken.
- Xí, đưa tôi về. Tôi không thích mặc – Shi.
- Đẹp mà. Để đi học luôn đi – Sam.
- Thế thì tôi tự đi bộ về - Shi.
- Rồi. Mình đưa cậu về - Sam thất vọng…nhưng lại nhảy cẫng lên vui mừng vì được đi học với Shi.
Trước cổng nhà Yu.
Shi mở cổng rồi đi vào nhà…
Thấy Yu đang ngồi ở phòng khách, nhâm nhi li trà…1 cách vô cùng bình tĩnh.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy tay Yu đang run run 1 cách kì lạ.
- Yu ! – Shi.
Yu nét mặt thoáng ngạc nhiên…rồi quay ra…
- Shi ! – Yu ôm chặt lấy Shi.
Shi cảm thấy phía vai áo mình có thứ gì đó nóng nóng, càng ngày càng loang rộng.
- Em không sao chứ ? – Yu.