Tần Ca
lặng lẽ đứng trong góc khuất, nhìn theo bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài của
Đường Lý Dục và Hứa An Ly tựa lưng vào nhau, nghiêng nghiêng in trên mặt đường,
họ đang tranh nhau một bông hoa, nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt rất hiểu nhau,
không cần ngôn ngữ.
Anh
ngẩn người ra nhìn theo họ. Mười ngón tay nắm chặt. Đó là một cảm giác vừa đau
vừa chua xót, bỗng nhiên bị dồn nén đến không thể thở nổi.
Mỗi lúc
như vậy, anh sẽ vỗ vỗ vào đầu tự bảo mình đừng suy nghĩ lung tung, suy tính hơn
thiệt!
An
Ly!
Rất
muốn anh và em cũng có thể được như vậy, cho dù không nói với nhau một lời nào,
cho dù chỉ là nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn, trong lúc em vui hay buồn.
Anh
cùng em đau khổ một cách vô duyên vô cớ. Anh cùng em ngắm nhìn sự thay đổi luôn
phiên của ngày tàn tháng tàn. Anh cùng em mơ về tương lai tốt đẹp. Anh có thể
cho em tất cả. Ở bên anh, em cũng rất dịu dàng.
Nhưng
tại sao anh đã cố gắng rồi lại cố gắng, em vẫn không thể yêu anh? Em đã từng
nói cố gắng rồi lại cố gắng, thì sẽ yêu được anh.
Em!
Không! Yêu! Anh!
Có
lúc, anh thực sự rất đố ký với Lý Dục, anh ấy dễ dàng mang trái tim em đi mất,
còn anh dù không ngừng nỗ lực, mà vẫn không thể khiến em hồi tâm chuyển ý. Có
lúc, anh còn nghĩ sai lầm rằng, tại sao anh không ốm một trận thật nặng, có
nguy hiểm đến tính mạng nhỉ? Tại sao anh không trải qua một cơn hoạn nạn? Như
thế, em có thể ngày đêm ở bên cạnh anh chăm lo cho anh, có thể đối với anh dịu
dàng hơn nữa.
An
Ly, anh không phải là đang trách em, cũng không phải thật lòng đố kỵ với Lý
Dục. Anh đang hận chính anh.
Hận
mình không thể cho em sức mạnh của cái ôm khi em bất lực, hận mình, không thể
dùng nụ cười rạng rỡ để khỏa lấp đi nỗi cô đơn của em, hận mình không thể mang
lại cho em tất cả những gì em muốn.
An
Ly, xin lỗi em, anh đã khiến em phải yêu một cách buồn phiền và đau khổ.
Anh
sẽ không miễn cưỡng em nữa, anh phải để cho em vui vẻ, để em tự do yêu và ca
hát.
Tự do yêu đi