Hứa An Ly không thể tưởng
tượng hàng nghìn năm trước, ở trong cung điện Bố Đạt La[1], công chúa xinh đẹp của
nước Đường đã cùng với người đàn ông mà cô ấy chưa từng gặp mặt có tên Tùng Tán
Càn Bố[2] đã sống một cuộc
sống lãng mạn hơn cuộc sống bình thường hay là cũng sống cuộc sống cơm gạo như
tất cả những người con gái dân thường khác?
[1] Cung điện Potala
nằm ở Lhasa, khu Tự trị Tây Tạng, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là nơi ở của Đạt
Lại Lạt Ma.
[2] Songtsăn Gampo –
Người có công thống nhất Thổ Phồn (một vương quốc từng thống trị Tây Tạng thời
xưa)
Thực
tập bắt đầu vào kì nghỉ đông, Hứa An Ly một mình lên xe đến Bắc Kinh.
Cô
muốn nhân cơ hội này đi du lịch một chuyến, cô vẫn chưa đến Bắc Kinh bao giờ,
mà cố đô cũng là nơi mà cô muốn đến nhất. Cô thích lịch sử, di tích lịch sử đã
trở thành nơi mà Hứa An Ly muốn hướng tới nhất. Cái nơi mà từ triều Nguyên đã
bắt đầu định đô này luôn thu hút cô. Lúc xem ti vi, cô thích xem các đoạn phim
tài liệu về “Tìm hiểu bí mật của các triều đại”. Những điều này sẽ khiến Hứa An
Ly suy nghĩ miên man.
Lúc
xem phim, suy nghĩ của cô sẽ vượt qua lịch sử, trở về với thực tế của thời đại
đó.
Cố
Cung đằng sau cánh cửa đỏ to và dày, bên trong đó, có biết bao nhiêu lịch sử
cùng với bụi trần của năm tháng đã tan thành mây khói. Điều cũng khiến Hứa An
Ly thích thú là chuyện về những phi tử ở hậu cung. Họ đã thực sự được Hoàng
thượng yêu ư?
Mưa
cả một đêm, vì vậy sáng sớm tỉnh dậy, lá trên cây dường như xanh hơn, bầu trời
dường như cũng xanh trong hơn.
Buổi
sáng, khi rời khỏi trường đại học B, Hứa An Ly không cho bọn Chu Lệ Diệp đến
tiễn, cô sợ mình không chịu được cái cảnh tượng đó. Một mình kéo valy chậm rãi
bước đi trên con đường nhỏ của trường đại học B, hôm qua vẫn còn cảm thấy ly
biệt là một chuyện rất xa vời, còn hôm nay, nó đã đến ngay trước mắt. Thời gian
đã mang đi biết bao nhiêu đóa hoa dạ hợp nở rồi lại tàn, mang đi nỗi nhớ ly tán
tít tận chân trời.
Mùa
này hằng năm, trong trường đều phải diễn ra cái cảnh tương tự như thế này.
Trong
bữa ăn chia tay tốt nghiệp cấp ba, Hà Tiểu Khê đã trốn trong lòng cô không chịu
ra. Còn bây giờ, cái vé xe mười hai giờ năm mươi phút đã đánh thức chính mình.
Còn một tiếng rưỡi nữa, cô sẽ ngồi trên xe đi đến Bắc Kinh. Lần đi này, cũng có
nghĩa là mãi mãi rời khỏi đại học B, mãi mãi bước ra khỏi quãng đời học sinh
của cô. Hứa An Ly không muốn ở lại Thanh Đảo thực tập, sở dĩ lúc này cô đi Bắc
Kinh, là bởi vì có Tần Ca ở đó. Những chuyện cô đã từng hứa với anh, cô đang cố
gắng thực hiện.
Cô
đã quen với việc vào buổi tối cuối tuần cùng Tần Ca đi uống rượu và hát
karaoke; quen với việc cùng nhau lặng lẽ đi bộ dưới đường trong đêm tối của thành
phố, cùng nhau ngắm nhìn sao băng lướt qua bầu trời; quen với việc mỗi buổi tối
trước khi đi ngủ nhận được tin nhắn của anh; quen với việc khi có chuyện không
vui, sẽ coi anh như cái bao cát; quen với sự bao dung rộng lượng của anh, với
nụ cười ấm áp và cái nhìn sâu sắc; quen với lúc nổi cáu, anh im lặng không nói
một lời.
Bây
giờ, anh đang ở Bắc Kinh, cô lại thấy không quen, mắt bỗng dưng thấy cay cay,
nước mắt đầm đìa. Con người đúng là động vật lạ.
Đường
Lý Dục chưa biết chừng một hôm nào đó lại bay đi Mỹ, cũng không phải là chuyện
nằm mơ. Thẩm Anh Xuân dù sao cũng là con gái duy nhất của bố mẹ cô, họ đời nào
để cho cô con gái bảo bối của họ một mình ở trong nước? Căn Bậc Hai đang ở
Thượng Hải, dường như tiền ở Thượng Hải nhiều đến mức đang đợi anh đến để nhặt
vậy. Còn nhớ lần đầu tiên đi uống rượu cùng với bọn Đường Lý Dục, trên đường
trở về, Căn Bậc Hai đã hỏi qua về Hứa An Ly. Lúc đó, cô còn cảm thấy anh chàng
này lải nhải như là bà tám vậy. Bây giờ bỗng chốc đã xa tít tắp rồi…
Sẽ
không còn vui vẻ như gà bay chó nhảy nữa, sẽ không còn những trận uống say mèm
rồi mà vẫn nói là chưa say, sẽ không còn…
Hễ
nghĩ đến những chuyện này, Hứa An Ly lại thấy đặc biệt thương cảm. Sự chua xót
trong lòng giống như thủy triều vậy, bỗng nhiên có một cảm xúc làm cô muốn
khóc.
Bây
giờ, nếu như nhớ tới Hà Tiểu Khê, ngoài viết thư ra, cô còn có thể đứng ở một
góc của hoàng hôn, nhìn những đàn chim bay thấp, lặng lẽ hướng về phía tây bắc.
Còn nhớ lúc đó, cô vừa bước vào đại học năm thứ hai, Tần Ca nói sau khi tốt
nghiệp sẽ đi Bắc Kinh, Hứa An Ly nghĩ một cách hồn nhiên, nếu như Tần Ca đi Bắc
Kinh, thì Tiểu Khê sẽ không còn cô đơn nữa.
“Anh
đến Bắc Kinh, có thể đến đại học BW tìm Tiểu Khê.”
“Em
không sợ giới thiệu người bạn thân nhất cho anh, cô ấy sẽ thích anh chàng đẹp
trai như anh sao?”
“Anh
đừng có mà tưởng bở. Anh tưởng anh là Tề Tần chắc.”
“An
Ly.”
“Ừm,
có chuyện gì không?”
“Không
có gì.”
“Vậy
thì em tắt máy nhé.”
“Đừng
tắt…”
“Có
chuyện gì không?”
“Nhớ
em, có được coi là có chuyện không?” Lần này đến lượt Tần Ca hỏi lại Hứa An Ly.
“Được,
nhớ anh.”
“Ừm.”
Mẹ
gọi điện đến nói, nếu như ở trường không có chuyện gì đặc biệt, thì chú Lục
muốn đưa mẹ và Hứa An Ly cùng đi du lịch ở Lhasa.
Lhasa?
Ha, có thật là Lhasa không? Suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Rất muốn đi, chung
quy lại, đó là một nơi rất tuyệt, nhưng cô đã đến Bắc Kinh rồi, lại thêm Hà
Tiểu Khê trêu: “Cậu là bóng điện một kilô oát (kw) sao? Người ta đi hưởng tuần
trăng mật, cậu đi theo làm cái gì?”
Ôi,
cô cũng vô ý chẳng nghĩ đến điều này, thế là liền gọi điện lại cho mẹ và chú
Lục.
“Số
đụng bóng đèn của con quá lớn, công suất quá cao. Nếu như con đi, thì chắc là
tất cả đèn đường của thành phố Lhasa sẽ không cần phải bật mất. Chủ tịch thành
phố phải thưởng cho con mười nghìn tệ, không thưởng cho công thần con, con sẽ
không đi!”
Mẹ
và chú Lục ở đầu dây bên kia cũng phải bật cười.
Thành
phố đó cách thiên đường gần nhất, ở ngay bên cạnh mặt trời. Nghe nói, đứng ở
trên thảo nguyên rộng lớn sẽ không phân biệt được đàn dê là mây trắng trên bầu
trời hay là mây trắng là đàn dê trên thảo nguyên.
Cái
thu hút Hứa An Ly nhất, đó là cung điện tình yêu thần bí, cung điện Bố Đạt La.
Hứa
An Ly không thể tưởng tượng hàng nghìn năm trước, ở trong cung Bố Đạt La, là
công chúa xinh đẹp của nước Đường cùng với người đàn ông mà cô chưa từng gặp
mặt có tên Tùng Tán Càn Bố đã sống một cuộc sống lãng mạn hơn cuộc sống bình
thường hay là cũng sống cuộc sống cơm gạo như tất cả những người con gái dân
thường khác?
Họ
có vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau không? Họ có coi tình yêu như cơm ăn
không? Có đau khổ vì tình yêu, có tổn thương vì tình yêu, có vui cười vì tình
yêu, có xa cách vì tình yêu không?