Sao cô có thể quên được anh ấy chứ? Tần Ca
của cô, trong ánh nắng màu hồng ấy, nó vừa vội vàng mà lại hoang mang sợ hãi,
lại có chút bận rộn, trên trán đầy những giọt mồ hôi trong veo như thủy tinh.
Còn cuộc đời của anh, có phải cũng đều nhớ đến cô của cái thời khắc này.
Cuộc
sống sinh viên của Hứa An Ly vẫn cứ thế trôi đi.
Hà
Tiểu Khê vẫn là người bạn tri kỷ tốt nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp, Hà Tiểu
Khê đã đến Na Uy, tuy không có kết quả viên mãn với anh chàng đó, nhưng anh và
cô vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Cô bạn gái người Hàn Quốc của anh ta cũng
không còn ghen tị khi anh có một hồng nhan tri kỷ như Hà Tiểu Khê.
Anh
chàng người Na Uy đã giúp cô liên hệ với trường đại học, là trường đại học tốt
nhất ở Na Uy, chuyên ngành chính là những kiến thức liên quan đến phương diện
ngoại giao. Cô muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà ngoại giao, xuất
hiện một cách trang nhã ở những nơi mang tính chất cấp cao.
“Cậu
cũng đến Na Uy đi.” Trong điện thoại hoặc các tin nhắn, Hà Tiểu Khê luôn dụ dỗ
Hứa An Ly như thế.
Từ
đó, trong đầu Hứa An Ly lúc nào cũng hiện lên hai từ: Na Uy. Hứa An Ly không
hiểu gì về Na Uy cả. Hồi còn học cấp hai, cô học môn địa lý không phải là giỏi
lắm, thế là lấy bản đồ thế giới ra, tìm đến nước Na Uy. Trong sách địa lý nói
đó là một đất nước xinh đẹp của vùng Bắc Âu, tiếp giáp với Đại Tây Dương, chịu
ảnh hưởng của dòng nước ấm Đại Tây Dương, nên thời tiết quanh năm ôn hòa, nguồn
tài nguyên ngư nghiệp phong phú. Được gọi là quốc gia bán đảo, là một trong
những nước có ngành hàng hải phát triển nổi tiếng thế giới.
“Chúng
ta cùng đi xem rừng Na Uy nhé.”
Hà
Tiểu Khê còn dùng điện thoại tải về cho Hứa An Ly một bài hát có tên Rừng
Na Uy. Mới đầu Hứa An Ly không thích bài hát này lắm, nhưng
cuối cùng, từ chỗ ghét ban đầu đến bây giờ, cô lại thấy thích bài hát này. Khi
tiếng nhạc vang lên, cô cảm giác dường như mình đang thực sự được ở trong môi
trường thiên nhiên của Na Uy vậy.
Để
em đỡ trái tim anh xuống
Thử
cho nó tan chảy ra
Xem
trong trái tim anh, em có còn đẹp vẹn nguyên
Và
nhớ em tha thiết
Vẫn
yêu em mà không thể nói nên lời…
Trong
lòng anh có địa hạt nào em vẫn chưa từng qua
Mặt
hồ nước ở đó thật yên bình
Không
khí tràn đầy tĩnh lặng
Tuyết
trắng phủ đầy khắp các nẻo đường
Chôn
vùi những ký ức mà em không muốn khơi dậy
Em
thật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu
Tình
yêu chân thành có thể bền lâu
Tại
sao ánh mắt em vẫn chất chứa sự hoang tàn khi cô đơn
Anh
có phải chỉ là một sự gửi gắm của em
Lấy
đầy khoảng trống trong em
Khi
rừng trong lòng em đến lúc nào mới có thể giữ chân anh lại…
Còn
về việc đi hay không đi Na Uy, Hứa An Ly từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.
Đó là một đất nước sao mà xa lạ với cô, xa lạ đến mức cô không biết phải làm
sao để hiểu về nó.
Cô
nói với Hà Tiểu Khê, Na Uy có rừng của cậu, chứ không có rừng của mình. Điều đó
cũng có nghĩa là Hứa An Ly không biết rừng của mình ở đâu. Cô đã từng tưởng
rằng nó sẽ là đại học B, nhưng thực tế đó chỉ là sự hoang tưởng mà thôi, cô
chưa từng có rừng của chính mình. Nếu miễn cưỡng để có một cái, có lẽ nó sẽ là
cái dốc núi phía sau trường học khi còn học cấp hai, rừng cây bạch dương đó
chính là khu rừng trong lòng cô. Dẫu rằng là mùa đông tuyết trắng không dấu
vết, dẫu rằng nó đã rụng hết tất cả lá, những cây bạch dương vẫn không mất đi
uy phong vốn có của nó.
Đó
chính là rừng cây duy nhất mà cô từng thấy và từng thích khi còn là thiếu nữ.
Thân cây cao và thẳng, vỏ ngoài màu trắng sữa, lá cây nhỏ mà sắc nhọn.
Mỗi
khi sắp đến tết, Hứa An Ly đều dùng vỏ cây làm thành những tấm thiệp chúc mừng
với những hình thù khác nhau để gửi cho giáo viên và các bạn cùng học. Thật
đúng là một sự lãng mạn không thể lãng mạn hơn. Bây giờ, mỗi khi cần dùng đến
thiệp chúc mừng, lại chẳng có những cây bạch dương nữa. Lúc ấy Hứa An Ly mới
biết rằng, cô đã sắp phải chia tay với thời thiếu nữ của mình để đón tuổi hai
mươi sắp đến, cũng coi như đó là một món quà lúc trưởng thành.
Sau
khi tốt nghiệp, Hứa An Ly cũng không có dự định ở lại Thanh Đảo. Đi đâu cô cũng
chưa biết, tương lai đối với cô lúc ấy thật mờ mịt.
Qua
một ngày là ít đi một ngày. Ít đi một ngày, cái sự mờ mịt ấy càng trầm trọng
hơn.
“Vậy,
cậu còn yêu anh ấy không?” Tuy không nói là ai, nhưng trong lòng Hứa An Ly và
Hà Tiểu Khê đều biết rất rõ.
“Không
còn yêu nữa.”
“Vậy
cậu thực sự có thể quên anh ấy mà không có một chút vấn vương nào sao? Bắt đầu
một cuộc tình mới?”
“Không
biết nữa.”
“Tần
Ca là một người rất được, phải nắm giữ lấy hạnh phúc trước mắt.”
Còn
nhớ khi nghỉ đông, Hà Tiểu Khê cũng đã hỏi cô về vấn đề này rồi.
Yêu
thì sao, mà không yêu thì sao, cánh rừng đó đã không còn là của cô nữa rồi.
Thời gian đã trôi qua, vật đổi sao dời, nói chuyện tình yêu làm gì nữa. Dù đã
đặt cược cả tuổi mười bảy của mình vào trong đó, nhưng Hứa An Ly vẫn không hề
hối hận. Đến giờ, cô đã sớm chấp nhận sự thật một cách điềm nhiên. Sau khi biết
anh và Thẩm Anh Xuân thuê nhà sống chung, họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi
thăm một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc vô tình gặp nhau. Vì cùng ở
dưới một khoảng trời trong cùng một thành phố, cơ quan anh cách trường học cũng
không xa.
Tần
Ca đã đi Bắc Kinh, sống cuộc sống của một chàng trai phiêu lưu.
Tháng
nào cũng có một ngày Tần Ca ngồi tàu mười một tiếng từ Bắc Kinh về Thanh Đảo.
Chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo giờ đã trở thành chuyến tàu quen thuộc của
Tần Ca và Hứa An Ly. Tháng nọ nối tiếp tháng kia, từ một cây con nhỏ cũng sắp
lớn thành rừng rậm rồi.
Thấm
thoắt, Hứa An Ly cũng sắp tốt nghiệp đại học. Sự thay đổi của thời gian thật
khiến người ta cảm thấy sự vô tình của năm tháng.
Chuyện
đã đến nước này, ngay cả Tần Ca cũng không biết mình còn có thể kiên trì thêm
được bao lâu nữa, hoặc là nói kiên trì như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Có một số
chuyện mãi mãi cũng khiến mình không thể hiểu nổi, có lẽ lần này là lúc anh nên
nói lời từ biệt rồi.
“Bất
kể anh làm thế nào, em cũng chỉ thấy cảm động mà không hề thấy rung động hay
sao?”
Câu
hỏi này của Tần Ca đã hỏi Hứa An Ly đến cả n lần rồi. Trên thực tế, Hứa An Ly
làm sao có thể chỉ cảm động mà không hề rung động chứ?
Cô
không phải là một người tàn nhẫn lạnh lùng. Cô cũng không phải là một người
giống như đã từng nói với Thẩm Anh Xuân, người đàn bà giỏi giao tiếp đến lọc
lõi. E rằng cô có muốn trở thành người giỏi giao tiếp thì mọi người cũng không
tin. Cô vừa không phải là người con gái có bản tính lạnh lùng, cũng không giỏi
giao tiếp, cô không phải là lợi dụng sự chân thành và khẳng khái của anh, cô
không phải là lòng dạ khôn lường, mà là cô sợ chính mình cũng không có cách nào
mang đến cho anh sự cuồng nhiệt và trái tim yêu trọn vẹn như anh được. Cô sợ
anh thất vọng. Vì vậy, ngay cả chính cô cũng do dự.
Các
chị em trong ký túc lại không hề do dự, dường như nhân vật chính là họ vậy.
Nghe nói sáu giờ tối Tần Ca sẽ đến nơi, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt
thay cho Hứa An Ly. Chu Lệ Diệp sẽ đại diện những người trong ký túc mời Tần Ca
ăn cơm. Người đàn ông tốt như Tần Ca đúng là đàn ông tuyệt thế, có thắp cả đèn
lồng lên mà đi tìm thì cũng không thấy. Nếu không lấy anh ấy thì An Ly khó có
thể xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.
“Nếu
là mình, thì mình đã sớm nhận lời yêu anh ấy rồi.” Tiểu Bạch nói một cách
khuyếch trương.
“Tốt
hơn trăm lần cái anh chàng đa tình họ Đường đấy! Mất một được mười, Hứa An Ly,
cậu hiểu chưa?”
“Đàn
ông bây giờ đại đa số chỉ nhiệt tình ba phần thôi, Hứa An Ly! Nếu cậu không gật
đầu đồng ý, người đàn ông tốt sẽ trở thành chồng của người khác, đến lúc ấy,
cậu có hối hận cũng đã muộn rồi.” Chu Lệ Diệp luôn nói thẳng vào vấn đề.
Khua
môi múa mép.
Hứa
An Ly biết mọi người đều là muốn tốt cho cô nên cũng không giận họ: “Các cậu
vội vàng rồi, tối nay ai đồng ý lấy anh ấy, mình không có ý kiến gì, còn tình
nguyện làm phù dâu luôn.”
“Haizz,
sao không nói sớm, giờ gạo sắp nấu thành cơm rồi mới chịu buông tay, cậu coi
bọn mình là bọn ế không lấy được chồng hả?”
“Mọi
người đều là ngôi sao trong tương lai, bây giờ không lấy chồng, đến lúc ấy hối
hận cũng không kịp nữa.” Hứa An Ly cũng học cách mượn gió bẻ măng.
“Được!
Vậy thì chúng mình cùng lấy anh ấy!”
“Ha
ha ha.”
“Cùng
nhau lấy anh ấy! Thế chẳng phải là thê thiếp thành một đàn hay sao?”
“Đàn
ông đều thích như thế, cũng có người không thích như thế, Tần Ca chính là kiểu
người thứ hai.”
Một
mối tình kết thúc, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới. Cả quãng đời
sinh viên cũng đều sắp đi qua hết rồi, tất cả đã trở lại yên tĩnh trong lòng
cô. Chẳng phải nói thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất hay
sao? Thời gian trôi đi như nước chảy, lấp đầy vết thương lòng rất nhanh, không
hề để lại một chút dấu tích nào.
Vậy
là, lần gặp mặt này, Hứa An Ly kéo theo tất cả các bạn cùng phòng. Trước đây đã
từng gặp Tần Ca, nhưng chưa bao giờ họ lại có khoảng cách gần gũi như thế, nói
chuyện lại càng ít hơn.
Ăn
cơm ở một quán nhỏ bên cạnh trường. Trong bữa ăn, mọi người nhìn anh như nhìn
một động vật quý hiếm trong vườn thú mà không cần mất tiền mua vé. Hóa ra, anh
đích thực là một người đàn ông như cây ngọc đón gió vậy, còn có sức hấp dẫn hơn
cả khi còn ở trong trường.
Người
đàn ông đẹp trai vừa bình thường lại vừa có phong thái quý tộc như vậy là đối
tượng của biết bao nhiêu cô gái đổ xô vào giành giật? Ở bên cạnh một anh chàng
đẹp trai, các mỹ nữ vui vẻ hẳn lên, mọi người vừa cười nói vừa uống rượu. Họ cứ
chén qua chén lại như thế suốt hơn một tiếng đồng hồ.
“Ấy!
Đại minh tinh à, Hứa An Ly nhà chúng em giao cho anh đấy, tương lai của cậu ấy
là phúc hay là họa đều do anh đấy nhé.” Chu Lệ Diệp vừa nói, vừa dùng ánh mắt
ra hiệu, mọi người lập tức hiểu ý liền chủ động rút lui.
Hứa
An Ly mỉm cười, uống chén rượu, mặt cô đỏ bừng lên, đại khái là do tâm trạng
vui vẻ. Cô kéo Chu Lệ Diệp lại.
“Ba
người chúng ta là ba kilô oát (kw), đủ để chiếu sáng cả thành phố.” Tiểu Bạch
phát biểu ý kiến.
“Ngồi
xuống đi, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ có hay hơn không.” Hứa An Ly kiên
quyết nói.
Chu
Lệ Diệp cười một cách thần bí.
Vi
Vi kéo tay Chu Lệ Diệp, cô lên tiếng: “Này! Không được! Đừng làm hỏng chuyện
xem mặt của mình.”
“Được
được, mình tán thành cho các cậu, cám ơn các cậu đã đến đây cùng mình. Cho mình
gửi lời hỏi thăm anh rể tương lai nhé.” Hứa An Ly cười nói.
Ba
người nhún vai cười khoan khoái bước đi. Họ vừa đi ra khỏi, trong phòng đang
nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng lạ thường. Hứa An Ly nhìn Tần Ca, nhất thời
không tìm được lời nào thích hợp để nói, nhưng không thể phủ nhận rằng, tối nay
cô đã rất vui.
Thực
tế, lúc này, Hứa An Ly có rất nhiều điều muốn nói với anh, tim đập thình thịch,
cô không biết phải nói như thế nào. Im lặng không có nghĩa là không có lời gì
để nói, đây là cách biểu đạt rất ăn khớp của hai người. Kể từ khi hai người
quen nhau đến giờ, thời gian mỗi lần ở bên nhau đều qua đi trong sự tĩnh lặng.
Hứa An Ly đề xuất ra ngoài đi dạo.
Trong
phòng toát ra nồng nặc mùi rượu, bát đũa ngổn ngang. Tần Ca đã mua vé khứ hồi,
là mười rưỡi tối nay, vẫn còn hơn một tiếng nữa để có thể đi dạo.
Ánh
trăng bên ngoài rất đẹp, trong sáng như nước vậy. Hứa An Ly rất ít khi đi dạo
trong cảnh đêm tối thế này, rất nhiều người đang hối hả rời khỏi trường, còn
mình cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, ít có lúc nào tâm trạng vui vẻ. Những ngày
này của cô luôn ưu phiền đến chết, visa của Hà Tiểu Khê cũng sắp xong rồi, cô
giục Hứa An Ly rốt cuộc là có đi Na Uy hay không?
Đến
tận hôm qua, Hứa An Ly mới nhắn tin cho Hà Tiểu Khê.
“Na
Uy sẽ có rừng của cậu, còn không có của mình. Cho dù ở đó rất tĩnh lặng, cũng
có tuyết trắng và ánh trăng soi chiếu mọi nẻo đường. Mình có thể sẽ đi Bắc
Kinh. Bắc Kinh sẽ không có rừng đâu. Điều đó không quan trọng, quan trọng là
mình đã quyết định như thế rồi.”
Gió
đêm nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hơi ấm của nước biển. Bỗng có tiếng hát ở đâu
vọng ra, hình như là bài hát Niệm khúc 1990 của La
Đại Nhược. Thời gian giống như sợi tơ bay bổng, nhẹ nhàng rồi vụt bay đi mất.
Tối
nay Tần Ca rất ít nói.
Hứa
An Ly không lấy gì làm lạ, có lúc anh sẽ nói rất nhiều, nhưng cũng có lúc rất
im lặng.
“Em
tưởng rằng…”
Hứa
An Ly hướng cái ánh mắt mơ hồ về phía Tần Ca, nhưng cô cũng không nói được
thành lời. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên uống rượu, cũng có chút tửu
lượng rồi. Trong lúc im lặng, cô đã dẹp hết được những suy nghĩ hỗn loạn.
“Không
phải.” Câu nói của cô vừa buộc ra khỏi miệng liền bị Tần Ca cắt ngang.
Hứa
An Ly giành lại. Phải! Hôm nay cô phải nói ra hết, nếu không cả đời này cô sẽ
hối hận. Cô đã hối hận một lần rồi, lần này cô không muốn cho mình có thêm cơ
hội để hối hận nữa. Tuổi trẻ là một buổi khiêu vũ sắp tàn, cô không muốn tuổi
xuân của mình vội vàng tan đi như thế.
Một
người có tính hướng nội cũng có lúc do dự, một người trầm lặng ít nói cũng có
lúc tình cảm dạt dào.
Cô
tưởng rằng mình sẽ không yêu nữa, cũng không có khả năng nhận biết tình yêu
nữa. Nhưng thực tế đã cho thấy, cái tình yêu đang ngủ sâu ấy cuối cùng cũng đã
được đánh thức dậy.
“Em
tưởng rằng, một người thích một người là mãi mãi không thể thay đổi được. Em
tưởng rằng cả đời người chỉ có thể yêu một lần. Em tưởng rằng, tất cả đàn ông
đều bạc tình. Em tưởng rằng, yêu một người chỉ cần thấy anh ấy hạnh phúc thì
mình cũng hạnh phúc.”
Tần
Ca mấy lần định cắt ngang lời nhưng đều bị cô ngăn lại, cô nói tiếp: “Hoàn toàn
không phải vậy, con người không vĩ đại như thế, tình yêu luôn ích kỷ. Vì vậy,
Tần Ca, xin lỗi, em xin lỗi anh.”
Nghe
thấy Hứa An Ly nói vậy, Tần Ca bỗng có một cảm giác thanh thản. Vốn dĩ, anh
cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhưng may quá, đã như vậy thì cứ
nói hết ra, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Cái
thứ tình yêu này, vốn dĩ hơn nửa đều là sai sót ngẫu nhiên. Kiên trì ba năm
rồi, cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa.
Vì
vậy, Tần Ca nói: “Hứa An Ly, điều này chẳng có gì là lạ, còn nhớ em đã từng
nói, tình yêu không phải là sự cho đi của một phía, mà cần hai linh hồn cọ xát
nhau để phát ra tia lửa. Nếu đã cọ không ra tia lửa, nếu chúng ta cũng đã từng
cố gắng rồi, thì cũng chẳng có gì hối tiếc cả, đây là sự sắp đặt đầy dụng ý của
số phận. An Ly, anh chúc em những ngày tháng sau này được hạnh phúc.”
Hứa
An Ly ngoái đầu lại, ngây ra nhìn Tần Ca. Sau đó, cô thong thả nói: “Em không
cần lời chúc phúc của anh, em cũng không cho rằng đây là sự sắp đặt đầy dụng ý
của số phận! Còn có anh bên cạnh, khiến trái tim em có thêm một chỗ dựa và sự
ấm áp. Tại sao em luôn cho rằng giữa chúng ta sẽ không có tình yêu? Em biết em
đã làm anh đau lòng, em chưa từng nghĩ đến cảm giác của anh, em vô tư tận hưởng
sự quan tâm, sự bảo vệ của anh và em chỉ nghĩ đến cảm giác của mình. Tại sao từ
trước tới giờ anh chưa bao giờ oán trách em?”
“Vì
vậy, em cảm thấy có lỗi với anh? Vì thế mà thương hại anh?”
Hứa
An Ly khẽ gật đầu, nhưng lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Cũng không hẳn là
vậy.”
“Anh
không cần lòng thương hại, như thế rất mệt. Em mệt, anh cũng mệt.” Tần Ca lạnh
nhạt nói: “Anh hy vọng em sẽ sống tốt hơn anh! An Ly! Anh thật lòng đấy.”
Hứa
An Ly nhẹ nhàng hít thở, một trận đau dữ dội chợt lăn qua khe cửa trái tim,
nước mắt cô bỗng dưng trào ra.
Cô
đã làm tổn thương anh! Trong lúc này, Hứa An Ly mới biết, cô thật sự mất đi cái
gì. Cô không phải là thiên thần, mà là một ác quỷ.
“Em
xin lỗi.” Hứa An Ly khóc nghẹn ngào nói.
Cô
biết sự ương ngạnh và sự ích kỷ của mình đã làm anh bị tổn thương, chỉ có mất
đi rồi, mới thấy quý sự tồn tại của nó.
“Em
không biết phải làm thế nào mới có thể không mất anh.”
“Đã
chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Chúng ta lấy cách này để từ biệt nhau. Chính tại
đây đêm nay và cả sau này nữa, chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau.”
Tần
Ca đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay từ biệt. Nhưng tay của Hứa An Ly đưa ra nắm lại
lấy tay Tần Ca, nắm rất chặt!
Cô
nhìn anh đầy nghi hoặc, nước mắt giàn giụa.
Gió
đêm nhẹ nhàng thổi tới, gió mùa hạ, có một chút mùi hoa thơm nhè nhẹ, ánh sao
lấp lánh chiếu sáng.
“Không!”
Hứa An Ly nói một cách dứt khoát.
“Không
phải là em mềm lòng, mà là bởi vì trong lòng em, trong những ngày anh em mình
quen nhau, thực ra em đã sớm yêu anh rồi…”
Tần
Ca thảng thốt nhìn Hứa An Ly.
“Anh
không tin sao?” Hứa An Ly quay người lại, mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn
anh.
Trái
tim Tần Ca quặn thắt lại. Tại sao không phải là trước kia mà là bây giờ?
Sau
đó, anh từ từ quay người, đây là cách từ biệt tốt nhất. Anh tình nguyện dùng
cách này để ra đi. Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi, hương hoa vẫn phảng phất bay.
Trái
tim hai người đập chậm đến mức họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Hứa
An Ly chạy lại, chặn trước mặt anh, cô tiếp tục nói: “Trước đây do em quá tham
lam và ích kỷ, em cũng ghét chính bản thân em như vậy, cũng muốn thay đổi chính
mình. Đã từng, đối diện với sự chân thành của anh, em không dám chấp nhận là
bởi vì em không mang lại cho anh hạnh phúc mà anh mong muốn. Bây giờ em thấy em
có thể mang lại cho anh niềm hạnh phúc mà anh cần. Còn nhớ anh đã từng hỏi em,
nếu như anh ta đã kết hôn với người con gái khác, thì em sẽ vẫn thích anh ta
chứ?”
Tần
Ca không nói gì, đứng ngây người ra nhìn Hứa An Ly.
“Em
nói, em vẫn thích.”
Tiếng
lá cây kêu xào xạc, tất cả đều yên lặng.
Môi
Tần Ca động đậy. Giây phút ấy, ngoài im lặng ra vẫn chỉ là im lặng.
“Nhưng
bây giờ em cho anh biết, em sẽ không thích nữa.”
Khoảng
cách rất gần, Tần Ca vẫn nhìn thẳng vào mặt Hứa An Ly, không biết phải nói gì.
Lặng
lẽ… Anh nhìn cô. Cô cũng nhìn anh.
Đêm
vắng, chỉ có anh và cô, dường như trong cái thế giới này cũng chỉ còn lại cô và
anh, cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lời nào, cũng không chớp mắt. Một
chú chim đang bay tới, bay lui, tìm đường về tổ ấm của nó.
Sau
một hồi lâu nhìn nhau, nhưng với Tần Ca lại như tiếng sét ngang tai. Anh nhắm
mắt lại, cơ thể có một chút run run. Lồng ngực anh từng trận, từng trận đau
xuất hiện. Màn đêm tĩnh lặng, một hồi lâu, anh run run mở mắt ra.
“An
Ly, anh không muốn em miễn cưỡng chấp nhận đâu, anh đã…” Tần Ca vẫn chưa nói
xong, Hứa An Ly đã cắt ngang lời anh: “Không có!” Hứa An Ly lại nắm chặt tay
anh một lần nữa.
Thời
gian có thể làm thay đổi tất cả, lẽ nào anh ấy lại không tin sao?
Tần
Ca quan sát Hứa An Ly. Dường như anh đang quan sát xem lời của cô nói là thật
hay giả. Nhưng dù thế nào thì cũng quá muộn mất rồi, tất cả giờ đã trở thành
quá khứ. Lần này, Tần Ca quay về là để từ biệt, quyết định bắt đầu cuộc sống
mới ở Bắc Kinh. Anh cũng muốn nói cho Hứa An Ly biết, cái công ty phát hành
băng đĩa đó đã sắp xếp bạn gái cho anh thật hoàn hảo. Anh đã suy nghĩ đến
chuyện này và cũng thật lòng qua lại với cô gái kia một thời gian rồi. Còn nhớ
anh đã từng nói với Hứa An Ly rằng sau này bất kể trái tim người nào “có chủ”
cũng đều phải nói cho người kia biết. Anh sẽ không thất hứa. Còn Hứa An Ly, cô
đã sớm quen với các cuộc hẹn như thế của Tần Ca, quen với sự phong trần vội
vàng đến của anh, ăn một bữa cơm, rồi lại phải đi.
Khi
Hứa An Ly nắm chặt tay Tần Ca, trái tim anh như trở nên loạn nhịp. Chỉ có hai
từ, có và không. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề có một chút do dự nào.
Nhưng bây giờ, cái có và không của anh đều là sự phản bội, là gây tổn thương
cho một người khác. Mà cả hai anh em đều muốn bảo vệ. Làm thế nào? Làm thế nào?
Phải làm thế nào đây!
Tận
sâu trong đáy lòng anh có nhói lên một nỗi đau hỗn loạn. Anh do dự nhìn Hứa An
Ly. Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói: “Xin lỗi, An Ly!”
“Anh
không tin lời em nói là thật à?”
“Anh
đã không còn muốn… yêu em nữa.” Anh rất khó khăn để nói ra điều đó.
“Anh
sợ em không thể mang lại hạnh phúc cho anh?”
“Điều
đó không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
“Em
biết anh chờ đợi quá lâu, giống như trẻ con mong chờ được ăn một chiếc kẹo
nhưng mãi vẫn chưa được ăn, đợi đến lúc ăn được thì đã không còn cảm giác vui
mừng thích thú như ban đầu nữa, phải vậy không?”
“Anh…”
Hứa An
Ly ôm phía sau anh, hai tay từ trên vai anh trượt xuống eo, áp gương mặt đang
đầy nước mắt của cô vào lưng anh. Ôm rất chặt, không để cho Tần Ca thở nữa.
Tần
Ca cứ đứng ngây người ra, im lặng, không một tiếng động. Trong lòng anh thầm
nghĩ: Hứa An Ly, em là nhân chứng cho tuổi trẻ thất bại của anh.
Nếu
như cứ thế mà chia tay, anh sẽ không có gì để hối hận, nhưng em lại đột nhiên
nói với anh trong trường hợp vướng víu thế này, không thể phân biệt được ai
đúng ai sai. Sở dĩ Tần Ca đi Bắc Kinh mà từ bỏ công việc ở đài truyền hình đã
được sắp xếp xong, một phần rất lớn là vì anh muốn chứng minh có phải có thể
thực sự từ bỏ được tình yêu anh dành cho cô bao năm qua hay không. Nếu như từ
bỏ, có phải thực sự là rất đau khổ hay không.
Tần
Ca lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, giống như ánh mắt đã từng nhìn cô.
Rất
lâu sau, Hứa An Ly bỗng nói: “Em luôn luôn thử thích anh, chỉ là anh không biết
mà thôi.”
“Nhưng
em sẽ thích anh được bao lâu?” Câu nói đang định thốt ra từ trong lòng Tần Ca
lại bị anh vĩnh viễn ngăn lại nơi lồng ngực.
Tần
Ca chỉ đứng như người máy mà ôm cô. Cơ thể cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, gương
mặt trắng như trứng bóc của cô, mái tóc, cơ thể, nước da, tất cả đều toát ra
một mùi hương thơm dễ chịu, được anh ôm vào lòng.
Im
lặng một hồi lâu, môi cô dần dần đưa tới, cắn chặt lấy môi anh.
Tần
Ca cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa, anh tưởng rằng hai người sẽ
cứ thế mà rời xa. Nhưng trong cái khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, anh đã
cúi người xuống và cắn chặt lấy môi cô.
Cô
ngậm chặt môi anh, nhìn anh. Anh cũng ngậm chặt môi cô, rồi nhìn cô.
Giống
như lần đầu tiên vậy, anh hôn cô một cách say đắm mà không cần để ý đến cái gì
khác.
Bỗng
nhiên, cô lại đẩy mạnh anh ra.
Anh
mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Bây giờ, người nắm giữ thế cục là cô chứ không
phải anh.
“Đợi
em thêm một năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn.”
Từ
khi Tần Ca đi Bắc Kinh, hai người chưa từng có một lần ở bên cạnh nhau hẳn hoi.
Mọi lần đều là anh vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Tình yêu cần sự giao lưu,
cần ở bên nhau nói chuyện, cần sự gần gũi của da thịt, cũng cần phải cãi nhau.
***
Nhà
nghỉ nằm ngay bên cạnh trường, không to lắm, nhưng rất sạch sẽ, bên trong có
phòng cho các đôi yêu nhau. Thực ra, đa số khách ở đây đều là sinh viên năm thứ
tư của trường, chủ nhà nghỉ cũng biết rất rõ nên chỉ cần viết tên vào sổ đăng
ký là có thể dễ dàng lấy được một phòng. Chỉ có điều, cái giây phút lấy được
chìa khóa ấy, Hứa An Ly vẫn cảm thấy ngại ngùng đến đỏ mặt, cô nhanh chóng bước
lên tầng, mở cửa phòng 206. Một chiếc giường đôi rộng rãi chiếm cả diện tích
của căn phòng, còn có một chiếc ti vi, một chiếc ghế sô pha, thiết kế rất đơn
giản.
Ga
giường vừa thay xong, còn tỏa ra mùi hương thơm nhẹ của mùi nước xả vải.
Tuy
là sự chủ động của Hứa An Ly, nhưng trên mặt cô vẫn có một chút nhếch nhác khốn
khổ. Đưa tay lên nhẹ nhàng đóng cửa, cô tiến về phía Tần Ca.
Chính
là đêm nay, có ánh trăng làm chứng, cô sẽ cho anh một đáp án.
Tần
Ca ngắm nhìn nét mặt thuần khiết như sương mai của Hứa An Ly, lần đầu tiên
không biết phải làm sao. Hàng mi đen dài của cô hơi run lên dưới cái nhìn của
anh.
“Em
muốn anh hãy nhớ đến ánh trăng của đêm nay, nó là ánh trăng sáng nhất trong
cuộc đời em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, cô nói.
Là
cô ấy chủ động. Vì vậy, cô chủ động hôn anh một cách say đắm trước.
Đèn
đầu giường vẫn sáng. Ánh đèn màu hồng, điều hòa ấm áp, tâm trạng màu vàng, Hứa
An Ly nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Tần Ca, anh đang dùng ánh mắt lạ lùng
nhìn cô. Khi cái đau truyền đến cho cô, cũng là lúc mà hai người đã quấn chặt
vào nhau đến mức không thể tách rời.
Hứa
An Ly đã khóc. Cuối cùng cô đã trao tất cả cho Tần Ca. Cho dù lúc đó, ngoài cảm
giác đau ra, không còn gì nữa. Nhưng cô đã từ một cô gái mà trở thành một người
đàn bà. Sau này, cô sẽ nếm thử cảm giác đau đớn và khoái lạc khác nhau mà cơ
thể của đàn ông mang lại cho cô một cách thường xuyên giống như cơm bữa vậy.
Nhưng một người đàn bà sẽ không bao giờ quên được người đàn ông đầu tiên của
mình, cho dù là yêu hay không yêu. Cô nghĩ, cơ thể đã quấn chặt vào nhau không
thể phân rời, thì tâm hồn cũng sẽ ở bên nhau.
Cô
làm sao có thể quên được anh? Tần Ca của cô, trong ánh đèn màu hồng, hồi hộp mà
lo sợ. Lại có một chút bối rối, trên trán toàn là mồ hôi. Còn cuộc đời anh, có
phải cũng ghi nhớ cô trong cái khoảnh khắc đáng nhớ ấy?
Khi
trời sáng, khi Tần Ca còn đang mơ màng, cô đã thì thầm vào tai anh: “Em đã là
của anh rồi, anh không cần phải lo nữa nhé.”
Mệt
nhoài một đêm, cô ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
Cuộc
sống không phải lúc nào cũng chỉ có tình yêu, luôn tồn tại song song với nó là
những bi kịch và hài kịch.
Trải
qua hơn bốn năm yêu nhau mặn nồng, Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân bắt đầu bước
vào cuộc sống thực tế, đã bước ra khỏi sự ngượng ngùng và u ám, mà thay vào đó
là sự cọ xát của những chuyện nhỏ nhặt mà cuộc sống chung đem lại.
Đặc
biệt là vấn đề nhà cửa luôn luôn khiến cho cuộc sống tình yêu của họ trong
trạng thái chiến tranh. Thẩm Anh Xuân đã đề xuất đến chuyện kết hôn với Đường
Lý Dục, nhưng cô bây giờ mang hộ chiếu Mỹ, kết hôn tất nhiên sẽ kinh động đến
mẹ cô. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Lý Dục không muốn dùng tiền của Thẩm
Anh Xuân, anh muốn dùng chính năng lực của mình để mua cho cô một ngôi nhà to.
Theo cách nhìn của anh, dù cô và bố mẹ cô có nhiều tiền đến đâu cũng chẳng liên
quan gì đến anh. Vì vậy chuyện hôn nhân anh cũng tạm gác lại, anh chuẩn bị sang
năm vay tiền ngân hàng để mua nhà.
Thẩm
Anh Xuân cho rằng Đường Lý Dục không cần thiết phải vì một chút lòng tự trọng
mà khiến cho cuộc sống trở nên chật vật hơn, tự trọng có tác dụng gì chứ? Là
tiền tiêu? Hay là nhà để ở?
Nếu
như vì lòng tự trọng, ban đầu anh đã không nên ở bên cạnh cô, bây giờ lại nói
đến lòng tự trọng thì có tác dụng gì chứ? Thực tế là tàn khốc, không có một
chút giả tạo nào, bước ra cửa mà không có xe thì tốt nhất đừng bước ra ngoài
nữa. Về nhà mà không có nhà thì không có cảm giác an toàn, cũng không giống
nhà. Vào siêu thị mà không quẹt được thẻ thì cũng đồng nghĩa với việc chi tiêu
thất bại. Trước đây, Thẩm Anh Xuân chưa từng phát hiện ra Đường Lý Dục là một
người cố chấp như thế. Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cả ngày họ cứ cãi qua cãi
lại. Một Đường Lý Dục nho nhã, lãng mạn và ôn hòa mà trước đây cô đã từng quen
bỗng trở nên ngang ngạnh.
“Đường
Lý Dục! Sao anh lại trở nên tính khí trẻ con như thế? Nếu như anh quan tâm đến
em, thì đừng có mang cái lòng tự trọng để nói chuyện với em!” Sau khi ăn cơm
xong, hai người không nói với nhau câu nào, Thẩm Anh Xuân vứt đũa xuống, nếu
không thể hiện cái sự tức giận ra mặt, thì cô sẽ phát điên lên mất! Vì thế mà
cô đã quẳng cho anh một câu như vậy khi đang giận tím tái mặt mày.
Đường
Lý Dục vùng đứng dậy: “Nếu em yêu anh, thì xin em hãy tôn trọng anh! Thẩm Anh
Xuân, trước đây đều là anh nghĩ đến cảm giác của em. Bây giờ, anh hy vọng, em cũng
nên đặt vào địa vị của anh mà suy nghĩ đến cảm giác của anh, được không? Coi
như anh xin em đấy! Chúng ta đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa. Anh không muốn
mẹ em coi thường anh, cũng không hy vọng cô con gái yêu quý của bà phải chịu ấm
ức vì anh, cho nên anh chỉ có thể làm như vậy thôi!”
“Được,
vậy thì anh hãy sống với cái lòng tự trọng của anh đi, hãy coi lòng tự trọng
của anh như biệt thự, như xe hơi, như vinh hoa phú quý, như vợ, như sự thành
công, được rồi chứ?”
“Thẩm
Anh Xuân, em… em quả là không có lý lẽ gì cả!”
“Em
không có lý lẽ gì, được! Hồ ly cuối cùng cũng lộ đuôi ra ngoài, Đường Lý Dục,
đừng dùng cách hoãn kết hôn, hoãn mua nhà, vừa muốn có giang sơn, lại vừa muốn
có người đẹp, e rằng anh còn có mục đích khác”
“Cô!”
“Tôi
cái gì? Tôi đã nói đúng tim đen của anh phải không?”
Đường
Lý Dục tức giận đẩy cửa bước ra ngoài.
Thẩm
Anh Xuân tất nhiên là muốn Đường Lý Dục cùng nhau đi sang Mỹ, đó là bến đỗ tốt
nhất của họ và là kết cục hay nhất.
Nhưng
Đường Lý Dục không muốn. Không! Anh đã từng muốn, muốn đi để thi thố tài năng
một chút với bọn Mỹ kiêu ngạo, thể hiện cái sự hiên ngang của bậc trượng phu,
sự tài giỏi của đàn ông Trung Quốc. Nhưng khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp
này, suy nghĩ của anh dường như thay đổi rất lớn, tại sao lại phải đi Mỹ? Không
đi Mỹ thì sẽ không mở mày mở mặt được hay sao? Còn nữa, nếu như anh thật sự đi
Mỹ, để lại một mình mẹ ở trong nước, anh sẽ không yên tâm. Sức khỏe của mẹ
không tốt, những năm trước, bà có cơ hội để đi bước nữa, nhưng lại sợ bố dượng
đối xử với con trai không tốt, người cũng già đi nhiều, lại không muốn tìm thêm
bạn đời, bà chỉ muốn con trai kết hôn, rồi dọn đến sống chung.
Rất
nhiều vấn đề thực tế khiến cho tư duy của Đường Lý Dục thay đổi. Đợt này lại
luôn cãi nhau với Thẩm Anh Xuân, chính anh cũng không hiểu vì sao lại cãi nhau,
cứ mở miệng ra, là đã thấy hỏa khí rất lớn giữa hai người. Sau mỗi lần cãi vã
anh lại vô cùng hối hận. Anh không muốn biến cuộc sống của hai người trở nên
khói lửa ngút trời như thế. Vì vậy, thời gian này, anh rất ít khi vừa tan sở là
về nhà ngay, anh thà làm thêm giờ còn hơn là về nhà sớm. Rất phiền. Hôm trước,
có một người bạn làm cùng ngành ở Bắc Kinh đến công tác, Đường Lý Dục luôn đi
cùng bạn, đó cũng được coi như là một sự giải thoát nhất thời. Tối mai, người
bạn làm cùng ngành sẽ trở về Bắc Kinh, Đường Lý Dục đã mua vé cho anh ta, phải
đến bến xe đưa tiễn.
Còn
nhớ lúc mới vào công ty thực tập, một buổi trưa có một nữ đồng nghiệp nói với
Đường Lý Dục rằng thực tế cuộc sống là viên thuốc dập tắt tình yêu. Đường Lý
Dục đã từng dùng hàng đống lý lẽ để phản pháo lại chị ta. Nhưng bây giờ anh
đã thấu hiểu lời nói chân thực của chị ấy.
Khi
còn trẻ, anh đã ngờ nghệch cho rằng tình yêu chỉ là chuyện của hai người, không
liên quan gì đến chuyện tiền bạc, môi trường, bối cảnh gia đình, cho rằng tình
yêu là sự đồng điệu và thơm ngát của tâm hồn. Sau khi lớn lên mới biết, hoàn
toàn không phải như vậy.
***
Tần
Ca tối thứ hai mới rời khỏi trường trở vế Bắc Kinh, Hứa An Ly đành lặng lẽ tiễn
anh ra ga tàu.
Còi
tàu kêu dài, tàu sắp khởi hành.
“Tần
Ca.” Cảm giác thân quen lại một lần nữa trong sâu thẳm trái tim Hứa An Ly ngóc
đầu dậy, vẫn chưa rời xa mà nỗi nhớ đã bắt đầu khởi hành.
“Hứa
An Ly.” Tiếng nói vọng lại từ xa, anh tưởng rằng anh không bao giờ được nhìn
thấy cô nữa. Tần Ca ra sức đẩy cửa sổ ra, Hứa An Ly chạy theo về phía anh.
“Em.”
Hứa An Ly đứng ở trước cửa sổ, chỉ nói được một từ, tay cô nhẹ nhàng lau những
giọt nước mắt.
“Em
sẽ đi Bắc Kinh cùng anh.”
“Ừm.”
“Tần
Ca, em nhớ anh. Anh có nhớ em không?”
“Có
chứ.”
“Đừng
quên nhớ đến em, Tần Ca.”
“Bảo
bối, anh nhớ em, anh luôn nhớ em, nhớ tình yêu của chúng mình.”
Tàu
rời xa dần, Hứa An Ly vẫn cố chạy theo, ra sức chạy. Chạy ngắn là sở trường của
cô, nhưng cô vẫn không theo kịp tốc độ của tàu. Tàu đã tăng tốc, càng ngày càng
xa, cuối cùng là biến thành một cái bóng mờ mịt, bỏ cô lại phía sau. Cô cũng
thôi không chạy theo tàu nữa. Cô cứ đứng đó bất động, nhìn về xa xăm, nhìn về
phía chuyến tàu đã biến mất trong tầm mắt, nước mắt nhạt nhòa.
Chuyến
tàu đã mang người mà cuối cùng cô có thể hạ quyết tâm để thương nhớ ra đi.
Cô
đã là người của anh rồi. Ngoài anh ra, cô còn có thể nhớ ai được nữa chứ? Cuộc
đời có quá nhiều sự gặp gỡ tình cờ như thế tại sao không phải là bảy năm về
trước?
Khoảng
bảy năm trôi qua rồi.