Sao tôi lại phải chúc các người hạnh phúc,
tại sao lại phải tự tay dâng hạnh phúc của mình cho cô? Cô lấy đi hạnh phúc của
tôi, đã không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn coi tôi như con ngốc vậy. Thẩm Anh
Xuân! Cô được đấy! Cô bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa! Là cô dạy tôi
làm như vậy! Là cô cho tôi cáic quyền được làm mọi thứ đối với cô.
Suốt kỳ
nghỉ Hứa An Ly không gặp bạn bè, nên khi đến trường gặp lại thấy ai cũng có sự
thay đổi lớn. Chu Lệ Diệp đẹp hơn trước nhiều. Từ khi nghỉ đông về nhà, cô luôn
giúp mẹ kinh doanh siêu thị và kiêm nhân viên đưa hàng, ngày nào cũng bịch lớn
bịch nhỏ vác lên tầng, giảm béo không cần tiêu tiền, như thế không gầy mới là
lạ. Tần Ca vẫn đến hát tại quán bar, tiền boa của một tháng cũng đủ tiền học
phí của kỳ sau rồi. Đường Lý Dục hình như béo lên một chút và môi thì lúc nào
cũng nở nụ cười đầy mê hoặc như trước. Nghe nói, phần trăm quảng cáo trong một
kỳ nghỉ của anh ta cũng đỉ cho sinh hoạt cả năm.
Còn về
Thẩm Anh Xuân, cũng vẫn cái bộ dạng đại tiểu thư cao quý ấy, bất kể là đứng ở
đâu, vị trí nào cô ta vẫn cứ toả sáng. Mỗi lần từ Mỹ về, cô ta đều mang thoe
một ít đồ ăn vặt mà trong nước không có để chia cho mọi người. Thẩm Anh Xuân
thường nói kháy các anh em của Đường Lý Dục là vật cảnh mà cô ấy nuôi, chỉ khi
đói mới nhớ đến cô.
Chu Lệ
Diệp thấy ngứa mắt với cái kiểu kênh kiệu của cô ta, đứng một bên lườm nguýt:
“Chỉ có nhà cô ta là có tiền chắc? Mẹ tôi mỗi năm cũng kiếm ít nhất một trăm
nghìn tệ, đã làm mười mấy năm rồi, tích góp trong mười mấy năm thì cũng được
một món kha khá chứ chẳng vừa? Tôi còn chẳng khoe khoang thì thôi, cô ta khoe
mẽ cái gì? Bố cô ta cũng chỉ là đại biểu tham tán thương vụ gì đó ở Mỹ, nhưng
đó là quyền lực mà hơn một tỷ người dân dành cho ông ấy”
Thẩm
Anh Xuân cười nhạt một cái: “Có giỏi thì bảo chú ba, cô hai của cô bầu chọn bố
cô để cũng đi bất kỳ một nước nào đó làm đại sứ đi”
“Cô
không tin à, nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền đấy”
Các bạn
nữ đồng loạt vỗ tay cổ vũ Chu Lệ Diệp, để cô lật Thẩm Anh Xuân. Cái suy nghĩ
này đã bắt đầu xuất hiện trong đầu cô kể từ buổi tối hôm Thẩm Anh Xuân chạy đến
phòng 302 tát Hứa An Ly, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói. Lần này cơ hội
đến rồi, bọn Chu Lệ Diệp làm sao có thể bỏ qua cơ hội để xử Thẩm Anh Xuân cơ
chứ? Họ muốn rửa hận thay cho Hứa An Ly.
Đã
chiếm đoạt của người khác, cô ta lại còn già mồm!
Lời của
Chu Lệ Diệp khiến cô tức điên lên, mặt mũi đỏ phừng phừng. Đây là điều cô không
thể ngờ tới, đáng lẽ cái buổi liên hoan này cô không muốn đi, nhưng Đường Lý
Dục nói đều là người trong ký túc của Hứa An Ly. Đã thế anh còn nói thêm, một
đại mỹ nhân như em, mà gì có chuyện đi đến đâu mà không được hoan nghênh cơ
chứ? Nhưng không may, Đường Lý Dục vừa đến đã có việc bị thầy giáo gọi đi mất.
Những bạn nam khác thì ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tần Ca kiếm cớ có
việc để kéo Thẩm Anh Xuân về.
Các bạn
gái thì vỗ tay cho sự chiến thắng của Chu Lệ Diệp. Cuối cùng thì cũng trút được
giận. Chẳng phải là vì bố cô ta có nhiều tiền hay sao? Chẳng phải là vì cô ta
có xe hơi riêng hay sao?
“Tốt
nhất là trả Đường Lý Dục về với vị trí đúng của anh ta. Giống như sự trở về của
Hồng Kông vậy. Để cô ta thấy con gái phòng 302 chúng ta không phải là dễ bắt
nạt!”. Tiểu Bạch thêm mắm thêm muối.
“Nếu
không chúng ta đến cửa phòng ký túc của cô ta dán một tờ giấy to ở đấy”. Ý kiến
này của Vi Vi có phần hơi quá.
“Hâm à,
chúng ta để cho cô ta có tội thì từ từ mà chịu. Đã từng nếm trải bao nhiêu ngọt
ngào, thì giờ phải bắt cô ta nôn ra từng ít một, mọi người cứ nghe theo sự chỉ
huy của tớ”. Chu Lệ Diệp chỉ tay nói như kiểu đại tướng chỉ huy chiến trận vậy.
Chuyện
tình cảm rất khó nói ai đúng ai sai. Đối với hành động của các bạn cùng phòng,
Hứa An Ly ngồi một bên không những không tán thành mà còn tỏ ra tức giận
Chu Lệ
Diệp lập tức cau mày trợn mắt lên: “Lẽ nào cậu còn muốn trở thành tri kỷ của
Thẩm Anh Xuân như với Hà Tiểu Khê sao?”
Cứ coi
như không phải tri kỷ, vì sao cứ nhất định phải trở thành kẻ thù.
“Thật
quá đáng!”
Nếu như
Hứa An Ly không quát to phản đối, thì chắc mấy người họ đã ép cho Thẩm Anh Xuân
vào đường cùng. Đã đủ phiền lắm rồi, đừng làm loạn thêm nữa.
Nhưng
mọi người có vẻ như không muốn bỏ qua.
“Hứa An
Ly, cô ta cướp người yêu cậu, cậu lại còn muốn cảm ơn cái ân đức ấy sao, cậu vĩ
đại thật đấy!”. Chu Lệ Diệp lên tiếng phản đối
“Đừng
nói khó nghe như thế được không? Cái gì gọi là cướp chứ? Cơ bản là mình không
thích anh ta.” Cái từ “thích” ấy nhanh chóng lướt qua với thái độ không mấy tự
nhiên của cô.
“Ha ha,
cậu không thích? Hứa An Ly, cậu nói to lên một chút, cậu dám nói cậu không
thích? Là cậu không thích được thì có” cũng chỉ có Chu Lệ Diệp mới nói ra được
những câu sắc bén như thế.
“Đã là
thời đại nào rồi? Vẫn còn theo phong cách chủ nghĩa cộng sản? Thần kinh!”
Hứa An
Ly chuẩn bị đuổi theo Thẩm Anh Xuân vừa bị Chu Lệ Diệp chọc tức bỏ đi thì Chu
Lệ Diệp kéo cô lại. Cánh cửa cũng bị cô ta đạp cho đóng lại, phát ra một tiếng
“coong” rất to.
Bốn mắt
nhìn nhau, giống như hai máy bay chiến đấu sắp nổ.
“Chu Lệ
Diệp! Cậu…Cậu…”
“Hứa An
Ly, cậu phải học cách yêu ghét rõ ràng, đối xử tốt với kẻ địch là tàn nhẫn với
chính mình. Mình đang dạy cậu cách phân biệt rõ giữa địch và ta đấy”
“Cậu
muốn mình hận cô ta sao?”
“Đúng!
Không sai, là mình muốn cậu hận cô ta, không những hận, mà còn vĩnh viễn không
bao giờ được đếm xỉa đến con người tiểu nhân đó nữa”
“Mình
không phải là cậu”
“Hứa An
Ly, cậu đúng là thiên hạ đệ nhất ngốc!”
Hứa An
Ly và Chu Lệ Diệp cứ thế tranh luận với nhau bất phân thắng bại, ai cũng gân cổ
lên mà nói đến mức mặt đỏ tía tai.
“Chu Lệ
Diệp! Nếu như Đường Lý Dục đến đây làm ầm lên, mình sẽ không tha cho cậu đâu!”
Chu Lệ
Diệp đứng ngây người ra nhìn Hứa An Ly, cô thấy kinh ngạc bởi Hứa An Ly không
hiểu được điều gì là tốt là xấu, kinh ngạc bởi vì người ta cướp đi người yêu
trong tim cô mà cô vẫn nói đỡ cho người ta, thật chẳng hiểu cô ta nghĩ cái gì
trong đầu nữa?
“Hứa An
Ly, coi như đắc tội Thẩm Anh Xuân thì đã sao? Vốn dĩ mình cũng không thích cô
ta. Bố cô ta là một tên giặc Mỹ. Cứ coi như sau này mình sẽ ra nước ngoài, thì
ngoại ngữ cũng phải qua mới được. Cô ta kiêu gì mà kiêu? Là cô ta xen vào nên
Đường Lý Dục mới đá cậu. Mình giúp cậu đòi lại công ý, vậy mà cậu còn nói mình
làm bừa. Hứa An Ly! Cậu bị đá là đáng đời lắm, tất cả những nỗi buồn của cậu
đều do cậu tự chuốc lấy. Sau này, Chu Lệ Diệp này nếu còn quan tâm đến chuyện
của cậu nữa thì mình sẽ không còn là Chu Lệ Diệp nữa!”
Nói
xong, Chu Lệ Diệp đẩy cửa bước ra ngoài.
Hứa An
Ly nhìn về phía cánh cửa vừa bị đẩy ra rồi bật trở lại, đứng đó thẫn thờ.
Thời
gian trôi đi như nước chảy, mãi mãi không bao giờ dừng lại theo bước chân di
chuyển vội vã. Ngoài cửa sổ, những cành cây trơ trụi lá bắt đầu mọc ra những
chồi non xanh biếc, những bông hoa đón xuân đã nở rộ trong gió lạnh.
Ánh mặt
trời bị sương trắng bao phủ cả mùa đông cuối cùng cũng đã lộ ra rực rỡ.
Hứa An
Ly không biết Thẩm Anh Xuân có nói chuyện này với Đường Lý Dục không… Thật sự,
cô không muốn làm rối rắm thêm mối quan hệ giữa họ. Lần trước, Đường Lý Dục lôi
cô đến tận sân vận động, mắng cô thế vẫn chưa đủ hay sao?
Vừa
nghĩ đến đây, lòng dạ Hứa An Ly lại rối bời.
Những
ngày này, cô luôn sống nơm nớp lo sợ, sợ trên đường bỗng gặp Thẩm Anh Xuân, sợ
cô ta sẽ cho mình bẽ mặt giữa đám đông. Có gì là không thể chứ? Cô ta chẳng
phải đã từng làm cô bẽ mặt rồi hay sao?
Lúc
đang ngồi suy nghĩ lung tung thì quả nhiên, cô nhận được điện thoại của Thẩm
Anh Xuân. Một trận phong ba bão táp và khói súng đang đợi nổ ra. Hoá ra, giữa
người với người, giữa trái tim với trái tim, không chỉ đơn giản là một cộng một
bằng hai, không phải là bạn coi người khác là bạn, thì tình cảm sẽ bền vững mãi
đến tận thiên trường địa cửu.
Đó là
một buổi trưa mùa xuân, ánh nắng chói chang. Bầu trời bao la với màu mây xanh
thuần khiết, thỉnh thoảng có một đám mây nhẹ nhàng bay. Bỗng có chú chim bay
qua, cất tiếng hót trong veo xé tan không gian yên tĩnh không hề để lại chút
dấu vết nào. Biển khi thuỷ triều lên xuống vô cùng lãng mạn. Du khách nằm dài
trên bãi cát, ung dung phơi nắng, tất cả đều yên tĩnh và đẹp như tranh vậy.
Hứa An
Ly đứng trên bãi cát, trái tim cô không ngừng đập mạnh.
Thẩm Anh
Xuân đến sớm hơn Hứa An Ly nửa tiếng, đang ngồi trên bãi đá san hô nhìn về phía
biển lớn. Hứa An Ly đứng sau lưng cô ta, im lặng một hồi lâu. Cô muốn chủ động
mở miệng nhưng không biết nói gì. Vì vậy, dù có cố gắng mấy lần, cuối cùng cô
vẫn không mở miệng được.
Thẩm
Anh Xuân dường như chưa ngắm đủ cảnh biến, cho đến khi Hứa An Ly đứng mỏi chân
rồi, cô ta mới từ từ quay đầu lại, nói: “Cô đến rồi à?”
Hứa An
Ly cảm thấy ngay sự coi thường của cô ta từ trong lời nói phát ra
“Ừ”.
Sau một tiếng ừ, cô lại cảm thấy không lễ phép lắm nên bổ sung thêm một câu:
“Xin lỗi đã làm chị đợi lâu”
Thẩm
Anh Xuân cười khanh khách, cười đến nỗi Hứa An Ly không biết thế nào mới là tốt
“Ngồi
đi” Thẩm Anh Xuân chỉ tay vào tảng đã san hô trơn nhẵn được lộ ra bởi thuỷ triều
xuống mà nói với Hứa An Ly.
Hứa An
Ly không muốn ngồi, nhưng Thẩm Anh Xuân đã mời rồi, không tiện từ chối liền
chọn một hòn đá bằng để ngồi xuống. Tim vẫn đập thình thịch, còn hồi hợp hơn cả
vừa nãy, lòng bàn tay đã toát cả mồ hồi, sự lạnh nhạt trong mắt không cánh mà
bay.
“Đường
Lý Dục không đi cùng chị à?”
Hồi hộp
rất lâu sau, cô mới tìm ra một câu để hỏi. Nói ra xong, lại cảm thấy vô cùng
hối hận. Đây là câu gì vậy? Thật đúng là có sự nghi hoặc lạy ông tôi ở bụi này
rồi. Hứa An Ly thấy mình ngốc đến độ muốn tự tay tát cho mình một cái.
“Tôi
muốn nói chuyện riêng với cô”
“Ồ!”
Làm gì
mà cứ ồ ồ mãi thế! Hứa An Ly, mày có thể có dũng khí một chút được không? Ngẩng
cao đầu, lý lẽ hùng hồn vào và hãy nhìn thẳng vào mặt Thẩm Anh Xuân mà nói. Mày
chẳng làm gì sai cả, việc gì cứ phải khúm mún trước mặt cô ta như vậy? Trong
lòng tự mắng mình như thế không biết bao nhiêu lần. nhưng cô vẫn không có đủ
dũng khí để chèn ép được Thẩm Anh Xuân. Tim vẫn đập thình thịch.
“Tôi
muốn trở thành bạn tốt của cô, nhưng lòng người không phải đơn giản như tôi
nghĩ, bề ngoài cô và tôi có vẻ như là bạn bè, nhưng thực tế trong lòng cô luôn
hận tôi”. Không phải câu hỏi nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Hứa An
Ly ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên, hoang hoang nhìn Thẩm Anh Xuân. Cô muốn nói:
Không phải thế! Không hề có! Tôi có thể thề với trời!
Nhưng
cuối cùng, Hứa An Ly vẫn chỉ biết đứng nhìn Thẩm Anh Xuân, không thốt lên được
lời nào.
“Sao cô
lại nhìn tôi như vậy? Lẽ nào tôi nói sai hay sao?”
“Khi
chị nói câu này ra, chưa bao giờ chị từng hỏi tôi trong lòng có suy nghĩ gì”.
Hứa An Ly cuối cùng cũng đã ngăn được nhịp tim đang đập loạn xạ và nói rõ ràng
từng câu một.
“Cô
nghĩ sao? Cô nghĩ gì chẳng phải đều đã thể hiện hết trên mặt cô hay sao? Tôi cứ
tưởng rằng, cô là một thiên thần, cô rất cao thượng, cô sẽ không làm phiền đến
hạnh phúc của người khác. Thực ra không phải vậy, thiên thần cũng có ham muốn
cá nhân, cũng biết thích bạn trai của người khác. Lẽ nào tôi nói sai hay sao?”
Thẩm Anh Xuân như đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng dao sắc.
“Tôi…Tôi…”
trái tim Hứa An Ly quả thật sắp đau đến quặn lại rồi. Thẩm Anh Xuân vấn có thể
nói cô như vậy. Chính cô ta mới là kẻ chiếm đoạt tài sản của người khác. Nhưng
ngoài từ “tôi” ấp úng trong miệng ra, cô chẳng nói được câu nào cho ra hồn. Cô
cắn chặt môi lại, sắc mặt nhợt nhạt.
Ánh mặt
trời sau buổi trưa lặng lẽ chiếu xuống. Gió biển mang theo mùi tanh nồng của
nước biển. Trên mặt biển, hàng ngàn con hải âu không ngừng bay lên hạ xuống, mổ
nhưng con cá nhỏ.
“Vậy
thì, cô nói cho tôi biết, cô thích Tần Ca chẳng qua chỉ là lời nói dối để diễn
kịch trước mặt tôi mà thôi, có phải vậy không?”
Hứa An
Ly ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc. Cô kinh ngạc bởi sự lạnh lùng và sắc bén trong
ánh mắt của Thẩm Anh Xuân, nó khiến cô thấy bất an và lo sợ như kẻ làm điều gì
sai trái bị phát hiện ra vậy.
Tại sao
chị ta luôn hiểu rõ nội tâm của mình vậy? Hứa An Ly cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Cô còn
chưa hiểu hết về tôi, tôi thực ra là một kẻ rất lọc lõi đấy”. Hứa An Ly vẫn
phải chọn cách nói dối đến cùng.
“Nghĩa
là sao?”
“Rất
đơn giản, thích một người chẳng qua chỉ là vồ vập trong vài ba phút, rồi sau đó
chẳng còn liên quan gì nữa”
Thẩm
Anh Xuân đột nhiên cười phá lên. Điệu cười lạnh lùng khiến toàn thân cô lạnh
toát, giống như gió lạnh của mùa đông thổi da cắt thịt.
Nụ cười
lạnh lùng và đầy ẩn ý của Thẩm Anh Xuân khiến Hứa An Ly bối rối không biết phải
làm sao.
“Có
nghĩa là, căn bản cô vẫn chưa quên được anh ấy mà cô dùng một người đàn ông
khác để lấp chỗ trống, cô rất thông minh đấy. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho
cô biết, Hứa An Ly! Cô thích anh ấy cũng chẳng sao cả” Thẩm Anh Xuân đứng dậy
nói tiếp: “Chúng ta cạnh tranh công bằng mà”
Cạnh
tranh công bằng ư? Cạnh tranh là một thuật ngữ trong làm ăn kinh doanh, nếu như
tình yêu cũng dùng cái thủ đoạn tôi sống anh phải chết để giành giật thì còn
gọi gì là tình yêu nữa? Tình yêu liệu còn có chân thành và đem hết hạnh phúc
cho con người nữa không?
“Cô gọi
tôi ra đây là để nói những chuyện này sao? Cô không cảm thấy rất vô vị hay sao?”
“Hơ!”
Thẩm Anh Xuân cười nhạt một tiếng.
Hứa An
Ly không thể tưởng tượng nổi tại sao một cô gái như Thẩm Anh Xuân lại có thẻ
cùng lúc thể hiện ra nhiều trạng thái cảm xúc như thế, ánh mắt thì như khinh
bỉ, nụ cười thì nhạt nhẽo nhưng vẫn đầy cao ngạo. Chẳng lẽ những cô gái sinh ra
trong gia đình giàu có đều có suy nghĩ mình hơn người ngay từ khi còn bé, và tự
cho mình là đúng trong mọi chuyện, dù có thất bại vẫn ngẩng cao đầu tự mãn???
“Vô vị
ư?” bởi vì tôi nói trúng nỗi đau của cô. Muốn cạnh tranh với tôi, nhưng lại
không dám, lại muốn “đọ sức” ngầm, làm người như vậy không hay chút nào!
Không
có đạo đức! Chẳng nhẽ cô đã làm những chuyện mất hết đạo đức sao? Người nói câu
này, mới là người không có đạo đức! Hứa An Ly lẽ ra có thể phẫn nộ mà nói lại
cô, nhưng cô lại không làm thế. Dẫu rằng trái tim cô đang đau quặn thắt, nhưng
cô không làm gì, chỉ biết mím chặt môi mà nhẫn nại chịu đựng.
Hứa An
Ly dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Anh Xuân.
Cô đã
quen với sự cao ngạo của đối phương, chính vì vậy mà Hứa An Ly tỏ ra chẳng quan
tâm gì, cô lạnh nhạt: “Nếu đã như vậy, thì tôi chúc chị hạnh phúc”
Quay
người chạy đi, Hứa An Ly không muốn nói là nào cạnh tranh, nào là tình yêu đối
với một người ranh mãnh như chị ta. Vật vụ theo loài, người chia theo đoàn, e
rằng dù có sắt nhập thế nào, thì họ cũng không thể là cũng một loại người được.
Chỉ có thể là phương trình bậc hai không có lời giải, hoặc là hai đường thẳng
song song không bao giơ gặp nhau ở một điểm, chỉ thế mà thôi.
Thẩm
Anh Xuân dùng một tay kéo Hứa An Ly lại. Do sức kéo quá mạnh nên cơ thể Hứa An
Ly mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống. Đã đến nước này, cô sẽ phải nói hết
ra những điều muốn nói.
Hứa An
Ly điềm nhiên quay người lại, đối mặt với Thẩm Anh Xuân, với bộ dạng như rửa
tai lắng nghe.
“Đừng
có giả bộ như cô rất ấm ức nhưng lại tỏ ra rất vĩ đại như vậy”
“Vậy
chị muốn tôi phải như thế nào? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì chị mới buông
tha cho tôi? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì chị mới tin là tôi vô tội? Rốt
cuộc phải như thế nào chị mới thừa nhận tôi đã vì chị mà từ bỏ hạnh phúc của
chính mình?”
“Được!
Cô nói hay lắm, là tôi không buông tha cho cô. Loại người như cô rõ ràng không
có lý còn vẫn cố biện hộ! Tôi hỏi cô, cô có dám nói bây giờ cô không còn một
chút thích anh ấy nữa không? Cô có dám nói cô sẽ mãi mãi không thích anh ấy nữa
không? Cô có dám nói trong lòng cô chưa từng nguyền rủa chúng tôi chia tay nhau
hay không? Cô có dám nói cô không phải lấy Tần Ca ra để diễn kịch trước mặt tôi
hay không? Tại sao phải diễn kịch, trong lòng cô rất rõ, lẽ nào tôi nói sai hay
sao?”
Hứa An
Ly giận dữ nhìn Thẩm Anh Xuân.
“Đúng
vậy, tôi nói cho chị biết, Thẩm Anh Xuân! Hứa An Ly tôi, bất kể là quá khứ hay
hiện tại đều luôn thích Đường Lý Dục! Tôi đích thị là không thích chị thích anh
ấy, tôi đích thị là đố kỵ hạnh phúc của các người, tôi đích thực nhìn không
quen mắt chị và anh ta ở bên nhau. Chị nghe rõ chưa?”
Thẩm
Anh Xuân ngơ ngác nhìn Hứa An Ly.
Cảm ơn,
vì đó là câu mà cô ta muốn nghe thấy nhất, cũng là câu mà cô ta sợ nghe thấy
nhất!
“Thẩm
Anh Xuân, tôi cho chị biết, Hứa An Ly tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với chị,
tôi có làm gì tốt đẹp với chị cũng đều sai cả. Đã vậy, tôi sẽ thu lại lời chúc
phúc của tôi dành cho chị, tôi sẽ không bao giờ muốn chúc phúc cho các người
đâu, càng không muốn các người vuông tròn đôi lứa. Tôi hy vọng các người không
hạnh phúc, sẽ không có kết thúc viên mãn, lần này chị đã thoả mãn rồi chứ, chị
đã hài lòng rồi chứ?”
“Tại
sao tôi phải chúc phúc cho các người, tại sao tôi lại phải tự tay hiến dâng
hạnh phúc của mình cho chị? Thẩm Anh Xuân, chị đã lấy mất hạnh phúc của tôi, đã
không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn coi tôi như con ngốc. Chị được đấy! Chị bất
nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Là chị dạy tôi làm như vậy! Là chị cho tôi
cái quyền tối cao này”. Hứa An Ly cũng không biết mình đang nói gì nữa, cô đã
nổi điên lên rồi.
Thẩm
Anh Xuân cười giễu cợt.
“Tôi
hận cô, Thẩm Anh Xuân! Hận cô luôn tự cho mình hơn người khác, hận cô lúc nào
cũng cao ngạo, hận cô không hiểu cách tôn trọng người khác, luôn dẫm đạp lên
lòng tự trọng của người khác, hận cô lúc nào cũng thể hiện là kẻ lắm tiền nhiều
của. Cô tưởng rằng, cô có tiền, thì cô có thể mua được tình yêu, cô có thể mua
được con người anh ta sao? Cô sẽ không bao giờ mua được trái tim anh ấy! Đây
chính là kết cục của cô!”
Thẩm
Anh Xuân phá lên cười, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim cô lại là một nỗi đau
quặn thắt!
“Vì
vậy, cô sẽ không có được tình yêu chân chính, cô sẽ không có được niềm vui chân
chính, sẽ không có được tình cảm chân chính. Ngoài tiền ra, cô chẳng có gì
hết!”
“Vậy cô
có cái gì?” Thẩm Anh Xuân nhíu mắt, lạnh lùng hỏi lại.
Hứa An
Ly ngây người ra, nhưng rất nhanh, cô lấy lại nụ cười trên môi và trả lời lại
rất nhanh.
“Tôi có
cái gì ư? Để tôi nói cho cô biết, tôi có sự mến mộ chân thành của đàn ông, tôi
có tình cảm của họ, tôi có nỗi đau và sư nhớ nhung vô điều kiện của họ. Ngoài
sự mến mộ của họ, tôi còn có tình cảm thân thiết như anh em với họ!”
Sự việc
đã vậy, Thẩm Anh Xuân mới phát hiện, cô dường như đã thua, những câu được chuẩn
bị trước, sự đối phó có kế hoạch đã trở nên vô dụng hết chỗ nói ở hoàn cảnh lúc
này. Cô đã bị Hứa An Ly đánh bại. Hoá ra cô ấy đã chuẩn bị sẵn cách đối phó với
mình. Thẩm Anh Xuân làm sao có thể can tâm tình nguyện để thua dưới tay Hứa An Ly
chứ? Cô ta nghĩ mình cần phải lấy lại ngay phong độ.
“Được,
cảm ơn cô đã nói những lời thật lòng đó. Hứa An Ly, cô muốn thế nào?” giọng
Thẩm Anh Xuân bỗng mềm mại hơn rất nhiều.
“Tôi
không biết!”
“Đến
cùng thì thôi!”
Đối với
chuyện của tương lai, chuyện của ngày mai, ai mà có thể nói rõ được chứ? Nhiều
lúc, những việc tự mình đã lên kế hoạch trước, đến cuối cùng chẳng phải có kết
quả khác hẳn hay sao? Giống như cô và Thẩm Anh Xuân vậy, cô luôn ở vào thế lùi,
luôn ngầm chịu đựng, nhưng đổi lại được cái gì chứ? Vì thế Hứa An Ly thực sự
không biết sau này cô nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể khiến Thẩm Anh
Xuân gạt bỏ một cách triệt để thái độ thù địch và sự hoài nghi đối với cô.
“Tức là
cô muốn cạnh tranh công bằng với tôi, phải vậy không?”
“Nếu
như cô muốn tôi phải làm vậy, thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì!”. Hứa An Ly lạnh
nhạt nói, như là đang nói đến một chuyện mà chẳng có chút liên quan đến mình
vậy.
“Hồ ly
có cải trang đến đâu thì vẫn lộ đuôi ra ngoài. Hứa An Ly! Chúng ta hãy chờ
xem!”
Nói
xong, Thẩm Anh Xuân lướt qua người Hứa An Ly, quay người bước đi, mang theo gió
lạnh, mang theo thái độ hằn học cứng rắn, mang theo cả sự thẫn thờ không thể
tiêu tan.
Ánh
nắng sau buổi trưa, như thuỷ tinh soi chiếu lên bóng dáng sau lưng đang xa dần
của cô ta. Vẫn luôn rực rỡ như vậy, giống như nụ cười trong mắt cô.
Hứa An
Ly đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, ánh nắng kéo hình dáng cô đến mức cô độc lạ
thường.
Vẫn
đứng yên bên bãi biễn sau buổi trưa, vẫn nhìn theo hình bóng của Thẩm Anh Xuân,
nước mắt tràn trề. Cô rất muốn chạy theo, nói với cô ta: Thẩm Anh Xuân! Tôi coi
cô như bạn bè, tôi không muốn bán rẻ một tình yêu đẹp, tôi tình nguyện nhìn
thấy hai người yêu nhau trong hạnh phúc. Cho dù một mình tôi ngồi ở một góc nào
đó lặng lẽ gặm nhấm vết thương, tôi cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho cô, chúc
phúc cho hai người.
Cô có
tin không? Liệu cô có tin không?...