Tình yêu sẽ không vì bạn thích một người
khác, mà người đó cũng thích bạn vô điều kiện.
Lúc gặp
Hà Tiểu Khê đã là kỳ nghỉ đông rồi, Tiểu Khê cao hơn một chút, nhưng gầy đi rất
nhiều. Buổi tối, hai người dứt khoát ở cùng nhau, họ chia ra thứ hai, tư, sáu ở
nhà Hứa An Ly, còn thứ ba, năm, bảy thì ở nhà Hà Tiểu Khê. Xa nhau cả một học
kỳ, hai người có quá nhiều tâm sự để nói, tình bạn đậm sâu cũng vì xa xách mà
càng thêm nồng hậu. Hà Tiểu Khê kể về cuộc sống ở trường BW của mình, kể về
người bạn trai mà cô đang yêu, nhưng không hề nhắc đến anh ta… Đường Lý Dục.
Hà Tiểu
Khê biết đó là vết sẹo trong lòng của Hứa An Ly, một nỗi đau không thể chạm
vào, sâu tận trong xương cốt.
Cũng
chỉ duy nhất nỗi đau này mới có thể làm cho tình yêu thêm khắc cốt ghi tâm.
Hà Tiểu
Khê nói cho Hứa An Ly biết, cô đã thích một anh chàng người Na Uy, cô và anh ta
quen nhau trong một nhóm sinh viên quốc tế. Khi ấy, Hà Tiểu Khê lần đầu tiên
tham gia hoạt động xã hội, chẳng có chút kinh nghiệm, nên chẳng giúp được gì,
và anh ta là người luôn bên cạnh giúp đỡ cô. Nhiều lúc, vì bị người khác hiểu
lầm và làm việc không hiệu quả mà cô cảm thấy rất ấm ức. Mỗi lần như vậy, anh
ta luôn lặng lẽ ôm cô vào lòng. Sau này, anh ta cho cô biết, anh ta đã có bạn
gái, là một người Hàn Quốc và cô ấy đang đầu tư làm ăn ở Trung Quốc.
Hà Tiểu
Khê không biết tình cảm giữa anh ta và cô gái đó rốt cuộc là như thế nào, nhưng
hiện tại, cô có thể nói với chính mình một cách rõ ràng rằng, cô đã yêu anh
chàng người Na Uy đẹp trai này mất rồi.
“Cậu đã
từng nghĩ đến cảm giác của bạn gái anh ta chưa?”. Im lặng một hồi lâu, Hứa An
Ly mới hỏi lại.
“Nghĩ
rồi, nhưng mình nhớ anh ấy không chịu được. Nhớ một cách da diết ý”
“Thực
ra, câu như vậy… rất không phải”. Để nói ra câu này đối với Hứa An Ly quả là
rất khó khăn.
“Mình
biết, làm vậy là không tốt. An Ly, nhưng mình thật sự không phải cố ý. Tình yêu
có lúc cũng bất đắc dĩ…”
“Vậy
sao?”
Hứa An
Ly ngây người ra. Rốt cuộc là tình yêu không có lý hay vì là mối tình đầu nên
không hiểu thế nào là tình yêu?
Trong
bóng tối, Hứa An Ly ngước nhìn lên trần nhà và không nói thêm lời nào. Đây là
cách giải thích không thể hiểu được, chỉ có sự thật mới có đáp án, còn những
suy nghĩ và phỏng đoán suy cho cùng cũng chỉ là viễn vông mà thôi. Giống như
tình yêu của chính mình vậy. Được và mất, đều là sự sắp đặt đầy ý nghĩa của số
phận. Nhìn Hà Tiểu Khê, người mà năm đó đã từng mắng mình là ngu ngốc trong
tình yêu, giờ đây lại vì một cuộc tình không rõ ràng mà tâm thần bất định, cô
dường như chợt nhìn thấy chính mình của năm đó. Hứa An Ly bỗng thấy trong lòng
được thanh thản hơn.
Hễ có
thời gian rảnh, Hà Tiểu Khê lại nhắn tin cho anh chàng người Na Uy, thời gian
này, anh ta đang ở Bắc Kinh. Thực ra Hà Tiểu Khê đến gần tết rồi mới về nhà,
muộn hơn Hứa An Ly hơn nửa tháng. Cô nói với gia đình rằng có việc ở trường,
chỉ có Hứa An Ly biết sự thật là Hà Tiểu Khê muốn ở bên cạnh anh chàng kia thêm
chút nữa. Tiểu Khê đang say đắm trong tình yêu ấm áp và nụ hôn mềm mại của anh
ta…
Cũng vì
anh chàng người Na Uy mà Hà Tiểu Khê bỗng hiểu được tâm trạng của Hứa An Ly khi
đó. Đúng là cái tuổi của tình yêu, uống nước cũng thấy no, chỉ sợ là muốn uống
mà không có nước để uống, đó mới là sự bi đát.
Chẳng
có ai mãi mãi ở cái tuổi mười bảy, nhưng luôn có những người mười bảy tuổi thì
sẽ có sự hoang mang lo lắng của tuổi này.
Hứa An
Ly không nói với mẹ về việc mình đang chuẩn bị thi lại, cũng không kể về những
chuyện đã xảy ra trong trường. Hằng ngày, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ giúp mẹ
làm việc nhà, giặt ga giường, giặt vỏ chăn, quét dọn, giống như một người chủ
đảm đang của gia đình vậy. So với trước đây, cô hoàn toàn biến thành một con
người khác. Điều đó khiến mẹ cô mỗi lần nhìn con gái là một lần ngạc nhiên, rồi
chỉ khẽ lắc đầu. Khẽ thở dài một tiếng! Không biết từ khi nào, con gái bà đã
học được sự khoan dung và tình yêu?
La Ngọc
Mai vẫn kèm lớp ôn thi tốt nghiệp, vẫn bận rộn ngày đêm. Thường xuyên có những
em lớp dưới trẻ tuổi đến nhà hỏi bà về bí quyết thi đỗ vào các trường mà họ mơ
ước. Những lúc như vậy, bà sẽ giới thiệu họ cho Hứa An Ly.
Khi
nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của các em, mặt cô bỗng nóng ran lên, cô nhớ lại
những cảnh tượng trước đây khi cô đối đầu với mẹ, nhớ đến sự ương ngạnh của
mình, cảm thấy mình thật không xứng làm đàn chị của người ta.
Ngoài
cửa số, mùa đông của thành phố nhỏ vùng biên thuỳ đang rơi một trận tuyết dày.
Mọi người đã sớm quen với cái giá lạnh này. Đường phố, quảng trường, dường như
không thấy người đi lại. Bầu trời trắng xám, ngay cả đàn chim cũng bay về tổ
tìm chỗ ấm áp. Tuyết, khắp mọi nơi đều là tuyết, một khoảng mênh mông trắng
xoá.
Cách
vài ngày người đàn ông đó lại gọi điện đến, giọng nói rất hút hồn. Ân cần hỏi
han mẹ, sau đó còn hỏi thăm Hứa An Ly vài câu.
Thực ra
Hứa An Ly đã gặp người đàn ông đó rồi. Trước kia khi vẫn chưa thi vào đại học,
thỉnh thoảng trong nhà bị hết gas, chú ấy vẫn thường đến giúp. Mất điện, chú ấy
lại làm nhiệm vụ của một thợ điện. Tóm lại, trong nhà có việc gì nặng mà đàn bà
không làm được sẽ có bóng dáng của chú ấy xuất hiện. Mẹ gọi chú là chú Lục.
Khi ấy,
bất kể chú Lục là người có công danh và thế lực, nhưng Hứa An Ly vẫn không chấp
nhận bất cứ người đàn ông nào ngoài bố cô ra, cho dù người đàn ông đó có quan
tâm đến mẹ con cô thế nào, có chu đáo đến đâu, có bảo vệ mẹ con cô đến đâu. Mỗi
lân nhìn thấy người đàn ông khác, cô đều nhớ đến bố cô, người mà đã từng thề
non hẹn biển sẽ sống với mẹ cô đến già, nhưng đến khi mẹ cô không còn trẻ nữa,
ông lại từ bỏ mẹ con cô mà đi. Theo cam kết trong bản ly hôn, hằng tháng bố sẽ
gặp cô môt lần, nhưng cứ đến cái ngày đặc biệt đó là Hứa An Ly lại tìm mọi cách
trốn học. Cô thường trốn lên dốc núi phía sau trường học
Dốc núi
đó cách trường không xa, núi cũng không cao, có những khóm cây bạch dương đang um
tùm. Xa xa nhìn lên, nó giống như chiếc váy trắng của thiếu nữ, tung bay phấp
phới. Những cành lá đan xen vào nhau thành từng tán lớn che lấp cả ánh mặt
trời, phản chiếu xuống thành từng vùng chỗ sáng chỗ tối như tâm trạng lúc nhỏ
của cô vậy. Thực ra, cô rất muốn gặp bố, nhưng trong lòng lại có một thứ bản
năng, từ chối gặp bố, yêu bố, để rồi có cảm giác ghét bố.
Nhưng
cùng với sự chuyển dịch của thời gian, cô càng ngày càng thích ngày đó. Ngày
đó, dường như là một dịp lễ tết lớn trong lòng cô, tràn đầy sự mong đợi và một
chút ngọt ngào. Không phải sự háo hức chờ đợi để được gặp bố mà là để gặp chú.
Chú và cô cũng ngồi trên dốc núi cao cao, xung quanh có những rừng cây bạch
dương. Ngắm nhìn thành phố nhỏ trong ánh hoàng hôn, cho dù chẳng nói lời nào. Chú
với bộ dạng vẫn như hồi sáu năm về trước trong lần gặp đầu tiên, vẫn nét mặt
rất thuần khiết và điềm đạm, lúc tươi cười rạng rỡ, lúc lại ủ rũ kém vui.
Những
ngày ngồi lặng lẽ trên dốc núi, chú chỉ hỏi qua một câu: “Cháu thật sự rất hận
bố cháu à?”
Hứa An
Ly rất lâu sau mới định thân lại, tặc lưỡi một câu: “Nếu là chú, chú có hận
không?”
Dường
như bỗng hiểu ra nỗi đau trong lòng cô, chú không nói thêm lời nào, ngoài việc
ngồi cùng cô im lặng. Khi trời tối, hai người lại thản nhiên như không trở về
nhà. Lần nào trở về mẹ cũng hỏi han đủ điều về buổi gặp gỡ bố và cô trong ngày
hôm đó.
“Chơi
với bố có vui không?”
“Vui ạ,
bố mời con đi ăn sườn kho, còn cho con một trăm tệ tiền tiêu văt. Bố nói, nếu
không đủ thì bảo bố”
Hứa An
Ly không hiểu sao mình con ít tuổi vậy mà đã biết nói dối, thậm chí là một cách
bài bản và không gượng gạo, cứ như những lời cô nói với mẹ đều thực sự diễn ra
vậy. Thậm chí khi nói về tờ tiền một trăm tệ, cô cũng rút từ trong túi ra tờ
một trăm tệ như thật, giơ ra cho mẹ xem. Thực ra đó là tiền mẹ cho cô ăn trưa,
sau khi tiết kiệm lại, cô đã đổi thành tiền chẵn.
Vậy mà
mẹ cứ tưởng là thật: “Con là con gái ông ấy, ông ấy tất nhiên sẽ yêu con”
Cô quay
lưng đi, giả vờ nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô thật sự
hy vọng bố mình đối xử với mình như thế. Nhưng người đàn ông đó đã sớm chết ở
tận sâu trong đáy lòng cô rồi.
Buổi
gặp mặt tại nhà, chú Lục ngồi trên ghế sô pha, xem ra có vẻ hơi hồi hộp.
Chú
không dám chắc Hứa An Ly lại gọi điện thoại hẹn chú đến là muốn nói chuyện gì,
nghe giọng điệu của cô có vẻ rất nghiêm túc. Vì thế, chú đoán chắc là chuyện
quan hệ giữa chú và mẹ cô. Trên đường đi, chú Lục đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Có
lẽ, mẹ cô luôn từ chối là bởi vì sự phản đối của con gái. Vì vậy, có lẽ giờ chính
là lúc để đặt dấu chấm hết cho một tình cảm mà chú đã theo đuổi suốt mười lăm
năm trời. Nghĩ đến đây, chú bỗng có chút buồn.
Không
khí yên lặng tới mức có thể nghe thấy được tiếng thở của từng người. Sự im lặng
như vậy khiến lòng người bất an, hồi hộp đến mức tim sắp bắn cả ra ngoài
“An
Ly”. Chú Lục ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, lông mày hơi cau lại, thỉnh thoảng
nhoẻn miệng cười, nhưng lại biến mất ngay sai đó: “Chú biết, cháu luôn phản đối
chú và mẹ cháu qua lại với nhau, chú không trách cháu, vì dù sao, bao nhiêu năm
qua, bố cháu đã thay lòng đổi dạ…”
“Xin
chú đừng nhắc đến ông ấy!”
Hứa An
Ly ghét nhất nghe từ “bố”! bao nhiêu năm trước đã vậy, giờ cũng vẫn thế, và sau
này cũng vẫn vậy. Cô ngắt ngang lời chú Lục một cách thô bạo. Cuộc nói chuyện
lại rơi vào yên lặng.
Chú Lục
ra ngoài hút thuốc, cũng vẫn chỉ hút thuốc, Hứa An Ly bắt đầu ho. Chú Lục vội
vàng tắt thuốc đi rồi mở cửa sổ ra, một luồng không khí mới thổi vào.
“Xin
lỗi”. Sau khi im lặng một hồi lâu, chú Lục nói.
“Chú
Lục, cháu có thể hỏi chú mấy câu hỏi được không?”
“Được”
Sự hồi
hộp một lần nữa quay trở lại trong lòng người đàn ông trung niên này. Ông không
biết cô bé trước mắt mình muốn hỏi những câu hỏi gì. Vì sao lại ly hôn? Vì sao
thích mẹ? Hay là ông không xứng với tình yêu của mẹ cô? Thật sự là còn hồi hộp
hơn cả đi thi. Trên trán ông đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Tim đập nhanh hơn
mấy nhịp.
Chú Lục
thấy mình rất buồn cười, một người đàn ông trung niên đã là người từng trải,
vậy mà lại bị cô bé ngồi trước mặt đây át vía. Có lẽ chỉ là đã quá quan tâm đến
mẹ của cô nên mới hiểu hiện như vậy
Bề
ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng cái sự bất an bên trong lòng đó mà có ai biết
chắc sẽ thấy buồn cười lắm.
Hỏi:
“Nếu chú và mẹ đang ôm chặt nhau, mà bị Thượng đế nhìn thấy và đố kỵ, bắt hai
người lập tức biến mất, thì chú có nguyện ôm mẹ cháu như thế nữa không?”
Đáp:
“Chú sẵn lòng”.
Hỏi:
“Vậy sự nghiệp mà chú từng phấn đấu và tất cả những gì đang có, chú có tình
nguyện từ bỏ không?”
Đáp:
“Chú tình nguyện”.
Hỏi:
“Nếu…”
…
Hứa An
Ly liền một mạch đặt ra bao nhiêu giả thiết thay mẹ, còn đáp án của chú Lục
cũng khiến mẹ nước mắt lưng tròng.
“An Ly,
chú hiểu sự dày công của cháu. Bất kể xảy ra chuyện gì, chú cũng thật sự rất
yêu mẹ cháu. Cháu có thể không tin tưởng đàn ông, nhưng cháu không được nghi
ngờ tình yêu chân thành”.
Tình
yêu chân thành, cô luôn tin tưởng giữa người và người có tình yêu chân thành,
nhưng tình yêu sẽ không phải vì bạn thích một người khác, mà người ấy cũng phải
thích bạn vô điều kiện.
Để tạo
thời gian riêng tư cho chú và mẹ ở bên cạnh nhau, đại đa số thời gian của Hứa
An Ly đều ở cùng Hà Tiểu Khê. Hà Tiểu Khê cười Hứa An Ly rằng cô có thể làm bà
mối cho mẹ mình quả là được đấy!
“Nếu
không phải là vì cậu đã trải quan nhiều như vậy, thì cậu sẽ không hiểu và chấp
nhận tình cảm đó của mẹ cậu và chú Lục”.
“Đúng
vậy, đã trải qua tình yêu ta mới biết như thế nào là yêu”.
Quá khứ
đã là quá khứ rồi, hy vọng tất cả đều tốt đẹp như ban đầu.
Trong
kỳ nghỉ này, mối quan hệ giữa Hứa An Ly và mẹ cô được cải thiện khá nhiều. Dù
sao con gái cũng đã lớn rồi, La Ngọc Mai cũng bắt đầu dùng ánh mắt, thái độ và
cách cư xử của một người lớn để đối xử với đứa con gái đã trưởng thành. Vì vậy,
có rất nhiều chuyện khiến cả hai thoải mái hơn. Bà hy vọng con gái sẽ coi mình
là một người bạn, cởi mở chân tình. Bà ngẫm ra rằng, dùng trạng thái tâm lý và
cách thức như vậy để chuyện trò với con gái, thì tất cả mọi vấn đề đều có thể
giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Vì vậy,
bà sẽ không bao giờ tránh né nói những câu chuyện về tình yêu, nói về chú Lục
và chuyện của bố cô nữa. Trở về đúng sự thực, cho con gái cần một thế giới chân
thực. Cũng không ngờ con gái bà lại trở thành bà mối cho mình. Bao nhiêu năm
nay, bà luôn từ chối chú Lục, chính là vì sợ con gái không thể chấp nhận chuyện
này. Bà thà tự mình chịu thiệt thòi, chứ không để con gái chịu ấm ức, đây có lẽ
là tâm nguyện chung của tất cả các bà mẹ trên đời này.