Tình yêu là phải do hai người cùng vun đắp.
Một người không thể tự nuôi dưỡng nó được.
Nó không được gọi là tình yêu, cùng lắm chỉ là một thứ tình cảm đơn phương.
Tình
cảm của con người không phải là cánh cổng, chỉ cần nhấn nút là cổng có thể tự
đóng hoặc mở. Tình yêu cũng không phải là một đồ vật, chỉ cần ném bỏ là không
cần phải suy nghĩ nữa. Nó tựa như khi cơn đại hồng thủy đi qua, sẽ để lại những
ngổn ngang, tàn tích.
Những
đống ngổn ngang, chỉ cần dùng sức một chút là có thể dọn sạch. Nhưng còn cảm
xúc, cảm giác sống sót sau cơn đại hồng thủy, liệu bạn có thể chỉ cần cố gắng
là có thể dọn sạch không để lại một dấu vết không? Chỉ e bạn không đủ nghị lực
để làm điều đó, nhiều khi bạn chỉ có thẻ mở to mắt nhìn mình dần chìm xuống,
dần chết đi…
Dưới sự
chỉ đạo của Chu Lê Diệp, các nữ sinh cùng ký túc xá hăng hái tham gia hoạt động
công ích, làm từ thiện ở bệnh viện. Hứa An Ly không tham gia các hoạt động đó,
cô không nằm ườn trên giường thì cũng đứng bần thần bên cửa sổ như một kẻ mất
hồn. Tất cả mọi người đều đoán già đoán non rằng chắc cô bị suy sụp. Không biết
cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và người bạn trai của cô ấy nhỉ?
Nếu yêu mà phải đau khổ như thế, buồn rầu như thế thì yêu làm chi? Đồ ngốc!
“Người
ấy” là ai nhỉ? Cố tìm lấy một cơ hội xem kẻ đó là ai. Mọi người thực sự thấy tò
mò muốn nhìn tận mặt hắn. Dám phụ tình người đẹp của chúng ta.
Nhưng
kể ra cũng nhanh, khi mà vừa mới nhập học, Hứa An Ly đã vội vướng vào lưới
tình…
Lúc này
mọi sự dò hỏi, trêu chọc đều rơi vào tĩnh lặng. Mặc cho mọi người xì xào to
nhỏ, Hứa An Ly như không nghe thấy gì hay coi đó là chuyện không liên quan tới
mình. Cô vẫn bần thần, ngác ngơ, vẫn ngủ vùi, câm lặng. Cô trở thành “người kỳ
lạ” trong ký túc, làm những chuyện kỳ quặc hết sức như rời giường ngủ, chạy ra
sân vận động trong đêm tối khi mọi người đang ngủ say…
Một
buổi sáng tháng chín, màn sương mỏng tanh của mùa thu mang theo vị mặn mòi của
biển. Mặt trời cần mẫn nhô lên khiến cho mọi người phấn chấn. Cứ tưởng mọi
người đang lười nhác ngủ nướng, ai dè sân trường đâu đâu cũng có người đi dạo,
có người lại chui vào một xó xỉnh nào đó đọc sách, có người tập thể dục. Sân
trường tràn đầy âm thanh của sức sống, mọi người đều hứng khởi. Hứa An Ly mặc
quần áo thể dục màu trắng. Cô thích màu trắng. Cô nói, màu trắng là màu của
thiên thần, màu của đóa hoa vừa chớm nở, nhưng chính cô lại như một bông hoa ủ
rũ, không còn màu sắc tươi rói chớm nụ. Lâu lắm rồi không vận động, vừa mới vận
động được một lát, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, chân tay không giơ lên được nữa,
người nóng rực.
Đó là
đường chạy dài được trải cỏ xanh, đối diện với sân vận động. Các buổi thi đấu
thể thao, mít tinh lớn, các buổi huấn luyện dành cho sinh viên mới đều tổ chức
ở đây. Xung quanh, cây cối mọc um tùm như một tấm bình phong, tách biệt hẳn với
thế giới bên ngoài. Hứa An Ly đã chạy ba vòng, cô định chạy năm vòng nhưng chân
cô đã mỏi nhừ, suýt ngã. Cô chạy chậm lại, đột nhiên nhận thấy mình đang mang
theo cuốn sách tiếng Anh. Ha! Là trong cái rủi lại có cái may, hay trong tiềm
thức cô có chứa cá tính, ngạo nghễ không chịu khuất phục trước buồn đau?
Tuy vẫn
chưa quen ngay với việc học tiếng Anh vào sáng sớm, nhưng nếu đây là sự mở đầu
thì cũng không phải là một việc đáng mừng hay sao? Cũng giống như khi ta thấy
một chồi cỏ non vươn ra từ lớp tuyết sau những ngày đông dài, báo hiệu mùa xuân
sắp tới. Đời người chẳng phải cũng vậy sao?
Ngồi
trên ghế băng, cầm cuốn sách tiếng Anh, Hứa An Ly miễn cưỡng giở ra học. Chẳng
biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cô thấy một bóng đen in trên trang sách,
như một đám mây. Trời sắp mưa rồi ư? Cô từ từ ngẩng đầu lên. Không phải là mây.
Hứa An Ly trông thấy khuôn mặt của một người, một nam sinh có cái bóng cao lớn
trùm cả lên người cô. Hơn mười giây, cô nghĩ mình nhìn nhầm hay mình đang nằm
mơ khi ánh mặt trời nhảy nhót lấp lóa qua kẽ lá, lá cây rung xào xạc. Cô nhấp
nháy mắt không ngừng, những mong mình thoát khỏi ảo giác, nhưng mấy lần đều vô
dụng. Đường Lý Dục đang đứng dưới bóng cây lốm đốm nắng. Mười mấy ngày trước,
vào đêm đó anh ta đã tàn nhẫn nói với Hứa An Ly…
Thế mà
giờ đây, anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Hứa An Ly cười nhạt, cố tỏ ra
bình tĩnh, nhưng trong tận sâu đáy lòng lại trào lên muôn vàn nỗi đâu mà chỉ
một mình cô biết rõ. Hoa vẫn tỏa hương thơm, nhuộm bầu không khí bằng một mùi
hương kỳ lạ, mặt trời từ từ mọc lên. Đôi ba người chạy qua phía trước. Thỉnh
thoảng, các cô gái lại vẫy tay, nhoẻn miệng cười chào Đường Lý Dục. Đường Lý
Dục chào hỏi các cô rất vui vẻ, như là họ có mặt ở đây không phải là ngẫu nhiên
chạy qua, mà họ có mặt ở đây chỉ là để tặng cho anh ta một nụ cười. Hứa An Ly
đứng dậy, quay người đi, cô muốn đi càng nhanh càng tốt. Cô không muốn nhìn
thấy anh ta, mãi mãi không muốn nhìn thấy anh ta. Cô không quen biết anh ta,
nên cũng không cần biết anh ta đang gọi cô. Cô và anh ta là hai người xa lạ.
“Ê!
Chuột Mickey!”
Vẫn
giọng nói ấm áp như ba năm trước đây, không hề thay đổi. Trong nháy mắt, Hứa An
Ly như sững người lại, nhưng rồi cô lại tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng cô,
có tiếng chân gấp gáp chạy đuổi theo. Cuối cùng, thân thể cao lớn của anh ta đã
chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, nhếch mép, cố nở nụ cười hết mức nhạt nhẽo
và xuẩn ngốc. Nếu cô không bị “chập IC”, thì chỉ có thể hiểu nụ cười xuẩn ngốc
đó là cách che giấu tốt nhất những khổ đau đang giằng xé trong lòng, che giấu
khuôn mặt tiều tụy hốc hác và cả ánh mắt bối rối của cô.
“Tại
sao em không thèm để ý tới anh?” Đường Lý Dục vẫn tỏ ra thích thú châm chọc cô.
Tại sao
em không thèm để ý tới anh ư? Câu hỏi hay đấy. Hỏi đúng lúc đấy! Cô không muốn
để ý tới anh, cố ý phớt lờ anh. Không thể để ý! Không thèm để ý! Không muốn để
ý đấy! Anh đã hài lòng chưa? Đấy là tất cả lý do! Lý do thực sự! Lý do không
thể chối cãi.
“Chào
anh! Em chào bậc đàn anh ạ! Anh tìm em có chuyện gì không?” Hứa An Ly nhanh
chóng trấn an tâm trạng của mình, đứng trước mặt Đướng Lý Dục, như một cô bé
học sinh tiểu học đang kính cẩn chào bậc đàn anh lớp trên đã tốt nghiệp. Cô
bình tĩnh một cách lạ lùng, mà chính cô cũng không hiểu nổi.
Đường
Lý Dục đưa tay sờ trán Hứa An Ly xem cô có bị sốt hay không. Nếu không, làm sao
cô lại có những lời điên điên khùng khùng như vậy.
“Gọi
anh là bậc đàn anh? Em có ý gì vậy?” Đường Lý Dục hơi bực mình, hoàn toàn không
hiểu nổi cái bộ dạng khước từ và xa xăm của cô.
“Nếu
anh không có chuyện gì khác, xin lỗi, em bận.”
Mặc kệ,
Đường Lý Dục vẫn đứng chắn trước mặt cô.
Bình
tĩnh, cô nở nụ cười thản nhiên và điềm tĩnh, chào anh như chào một người học
lớp trên không quen biết. Cô không muốn tranh cãi, cũng không có ý định tranh
cãi với anh. Nhưng khi bước vào con đường nhỏ ít người qua lại, Hứa An Ly bỗng
cảm thấy người mềm nhũn ra, cô đành phải đưa tay vịn vào một cành cây, hổn hển
thở gấp. Cô cho rằng làm thế có thể bớt căng thẳng. Cô đưa tay lên mặt, bàn tay
ướt nhòe nước mắt. Bất giác, hai tay cô bưng lấy mặt. Lần đầu tiên, Hứa An Ly
khóc nức nở vì một người con trai không còn yêu mình nữa.
Về sau,
nhiều lần Hứa An Ly trông thấy Thẩm Anh Xuân, cô ta lúc nào cũng sôi nổi và tỏa
sáng. Nhưng Hứa An Ly luôn cảm thấy đằng sau vẻ sôi nổi và tỏa sáng đó đang ẩn
chứa điều gì. Giả tạo ư? Đạo đức giả ư? Hay cô ta đang che giấu điều gì ghê
gớm? Cảm giác ấy mang lại cho cô một nỗi đau âm thầm. Theo cô, Thẩm Anh Xuân và
Từ Di đang giăng bẫy mình. Mà cô lại không biết nên làm thế nào. Không! Đó
không phải là sự sôi nổi, mà đó là cái nhìn dò xét của một kẻ ngồi trên cao. Đó
không phải là sự tỏa sáng, mà đó là sự phân biệt đẳng cấp. Đúng như thế! Một kẻ
có tiền ngồi trên cao nhìn xuống, một sự hào nhoáng giả tạo, một loại quý tộc
bất khả xâm phạm, một lề thói và bộ dạng của kẻ bề trên.
Từ nhà
ăn, đợi cho Đường Lý Dục đi bề ký túc xá, Từ Di khoác vai Thẩm Anh Xuân, ghé
tai thì thầm nói nhỏ. Thẩm Anh Xuân nghiêm trang hẳn lên, dè chừng và tỏ ra
lúng túng. Có thể hiểu, tình yêu là nguồn nước, người con gái là nhánh cỏ, còn
người con trai là đập cung cấp nước bao quanh, tưới tắm cho cỏ mọc nơi nơi.
“Cô ta
nói thẳng ra là cô ta có bạn trai, đó chẳng phải là công khai chiến đấu với
mình hay sao? Đừng ngốc nữa, kết bạn với cô ta, trên đời này làm gì có ai lại
coi bồ của bạn trai mình là người bạn tốt nhất? Thẩm Anh Xuân, bình thường cô
thông minh là thế nhưng khi quan trọng sao lại ngốc như vậy. Cô ta không trong
sáng như cô tưởng đâu…”
Thẩm
Anh Xuân không hề nghi ngờ lời nói của Từ Di. Tuy bố mẹ hết sức phản đối mối
quan hệ này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện của cô. Họ đang ở bên Mỹ.
Bây giờ thì lại khác, nhành cỏ xanh không phải là của mình lại được tưới tắm
mơn mởn ngay trước mắt. Dòng nước mát nhất định phải là của riêng cô – Thẩm Anh
Xuân, chứ không phải là của Hứa An Ly. Cô phải nhổ rễ nhánh cỏ độc đó. Được! Đó
là một ý kiến không tồi. Trong ba mươi sáu kế thì kế này là thượng sách.
Anh bất
nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Trong
nhà ăn, Hứa An Ly thường cắm cúi ăn, chẳng ngẩng đầu lên. Với cô, thế giới đã
không còn sắc màu gì nữa, nhìn hay không nhìn cũng thế thôi. Sân trường cũng
chỉ là thế giới thu nhỏ, tuy không thể dùng đèn lồng đỏ, rượu thơm nồng và
quang cảnh phồn hoa náo nhiệt để hình dung, nhưng nó cũng dễ dàng dìm chết
người ta như mọi nơi khác.
Có ai
thèm để ý tới Hứa An Ly đang cắm cúi ăn cơ chứ? Có ai thèm chú ý xem một đứa
con gái vui hay buồn cơ chứ? Có ai biết được bão tố đang giằng xé, sóng đang
cuộn dâng trong nội tâm của cô?
Nhà ăn
vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.
Hứa An
Ly có tật hắt hơi đáng ghét. Cô vốn bị bệnh viêm mũi, rất nhạy cảm với nhiệt
độ, hễ không chú ý là sẽ bị cảm ngay. Đang ăn, Hứa An Ly chợt muốn hắt hơi. Cô
vội ngẩng đầu lên, ngoảnh ra bàn tay, tay bụm lấy miệng nhưng vẫn không kìm
được, cô hắt hơi liền ba cái rất lớn, khiến cho mọi người đều quay lại nhìn.
Hứa An Ly nhìn mọi người bằng ánh mắt xin lỗi… Một tốp nam nữ đi vào mang theo
hộp cơm trưa, kẻ nói người cười. Cô thoáng thấy một bóng người to cao và quen
thuộc. Như mọi người khác, bóng người đó lướt qua cô như một ảo giác. Cô đăm
đắm dõi theo.
Nhiều
lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng nay bóng người đó đã không còn thuộc
về cô nữa.
Hứa An
Ly lại cúi xuống ăn cơm.
Chẳng
biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người đã dần rời khỏi bàn ăn. Hứa An Ly
đứng dậy đi rửa hộp cơm, vẫn còn già nửa hộp cơm chưa kịp ăn, cô đành đổ đi.
Một chị trung niên quét dọn đứng bên cạnh giương cặp mắt trắng dã nhìn Hứa An
Ly. Thấy cô đứng im, chị ta bèn tức giận nói: “Cô thật phí phạm, phí phạm tiền
bạc của cha mẹ mình. Hiểu không?”
Hứa An
Ly không nhân nhượng đối đáp lại: “Có cả phần của chị nữa đấy.”
Các
sinh viên gần đấy cười ồ lên. Hứa An Ly quay ngoắt người bước đi, chị trung
niên nhìn theo Hứa An Ly, buồn rầu nói: “Thật chẳng hiểu các cô các cậu thời
nay thế nào nữa.”
Từ hôm
đó trở đi, Hứa An Ly không ra sân trường chạy nữa. Thực ra, cô không thường
xuyên nhớ nhung anh ta, cũng không hối hận vì đã đổi sim điện thoại, càng không
tiếc nuối trong buổi sáng gặp gỡ hôm đó, cô đã bỏ thẳng khi nghe anh ta gọi:
“Ê, chuột Mickey.”
Cô chỉ
muốn anh ta được hạnh phúc.
Nếu số
phận không co anh ta thuộc về mình, nếu số phận quyết định phải có kết cục duy
nhất, cô không thù ghét anh ta. Ngược lại, nếu yêu một người, ta phải mang lại
hạnh phúc cho người ấy. Không làm phiền thế giới riêng của anh ta là việc duy
nhất mà cô có thể làm.
Lương
tâm khiến cho Hứa An Ly cảm thấy Thẩm Anh Xuân xứng đôi với Đường Lý Dục hơn
mình. Hơn nữa, anh ta sắp tốt nghiệp, xin việc làm, cô lại không thể giúp anh
ta, mà Thẩm Anh Xuân lại có thể.
Cô thấy
mình thật nhỏ bé, không đáng kể.
Tình
yêu là phải do hai người cùng vun đắp.
Một
người không thể nuôi dưỡng nổi. Nó không được gọi là tình yêu, cùng lắm chỉ là
một thứ tình cảm đơn phương.
Nếu tất
cả cứ thế trôi đi, mãi mãi không gặp lại anh ta, hay dù có gặp lại đi chăng nữa
thì cũng đã nhạt nhòa phôi pha, vậy cũng tốt. Người ta chẳng phải đã nói thời gian
là một thấy thuốc giỏi hay sao? Đúng, Hứa An Ly hy vọng mình sẽ hờ hững đi qua
bốn năm đời sinh viên, rồi lặng lẽ biến mất trong biển người đông đúc. Vài chục
năm sau, cô nhận được tin anh ta đang sống hạnh phúc với người ấy. Vậy là đủ.
Sáng
sớm ở “Vũ Lâm Cốc”
Những
ánh nằng lọt qua kẽ lá, rắc vàng trên mặt đất. Dưới bóng cây, lác đác vài ba
người đọc sách.
Hứa An
Ly đứng một mình dưới một cây ngân hạnh lớn, tay giở cuốn sách tiếng Anh. Nơi
đây cách sân vận động vài trăm mét. Buổi sáng ở đây có nhiều người đọc sách,
nhưng đến tối, nó lại biến thành thiên đường của tình yêu. Một vài người ngồi
đọc sách một mình, cũng có những nhóm ngồi đọc thành từng cặp, chẳng ai để ý
đến ai.
Từ chạy
bộ chuyển sang tập thể dục thẩm mỹ, như thế cũng tốt. Một Hứa An Ly cảm tính sẽ
lựa chọn chạy bộ, một Hứa An Ly lý tính sẽ chọn thể dục thẩm mỹ. Nhưng cuối
cùng, lý tính đã chiến thắng được cảm tính. Cô vốn là đứa trẻ cứng đầu. Nhiều
khi cô tự buộc mình phải làm những việc mà mình không thích, hơn nữa còn làm
rất tốt, khó khăn cũng chẳng nản lòng.
Trừ bản
thân cô ra, mọi người đều có thể thấy cô thân thiện và cởi mở.
Dù thế
nào, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Chẳng ai chịu được cảnh mấy
người túm tụm lại, nói mãi cái chuyện ân ân oán oán. Có lẽ thầy Chu nói đúng,
chính anh tự gạt bỏ hạnh phúc của mình, chứ không phải ai khác. Sau lần nói
chuyện đó, Hứa An Ly đột nhiên hiểu ra. Thầy Chu cũng trở thành một người bạn
đáng tin cậy của cô. Lần đầu tiên được thầy Chu đưa tới “Vũ Lâm Cốc”, cô mới
biết ở đại học B có một nơi lãng mạn như vậy. Đơn giản, đó là một nơi trũng
thấp, xung quanh bồi đất cao. Về sau, theo địa hình sẵn có, người ta thiết kế
nó thành công viên của trường. Nơi trũng trở thành hồ nước, xung quanh trồng
các cây của phương Nam, có một không gian thiên nhiên: rừng cây và núi đá tự
nhiên, có hồ nước mát mẻ, tự nhiên có những gì, ở đây đều có tất. Nó khiến cho
lòng người trở nên phơi phới, tinh thần sảng khoái.
Hứa An
Ly hiểu ra, từ trước tới giờ cô chưa hề yêu chính bản thân mình, cũng chưa từng
gắn bó gẫn gũi với thiên nhiên tuyệt vời như vậy. Sau khi được thầy Chu đưa tới
đây, mỗi sáng sớm, cô đều đến đây để tâm trạng được yên tĩnh, mọi nỗi buồn
phiền đều qua đi.
Sương
sớm nhạt dần. Hứa An Ly đặt sách xuống khi đã thấy hơi mệt, rồi cô đi tập thể
dục thẩm mỹ. Đây là thói quen hồi học phổ thông, dạo đó cô kiên trì tập với Hà
Tiểu Khê. Nghe nói, khi cơ thể các cô gái chưa phát triển hoàn thiện, chăm chỉ
luyện tập thể dục thẩm mỹ sẽ giúp cho cơ thể các cô đẹp hơn nhiều khi đến tuổi
trăng tròn. Không có nhạc, cô vẫn có thể hoàn thành bài tập với những động tác
điêu luyện dựa theo các động tác và nhịp điệu đã thuộc lòng.
Đường
Lý Dục đứng một cách chán nản trong ánh bình minh buổi sớm mai. Lúc đó, người
trên sân vận động đã vơi đi nhiều. Sắp tới giờ ăn sáng, mọi vật xung quanh có
một chút yên tĩnh, gió xào xạc thổi qua lá cây. Những sợi tóc màu vàng của
Đường Lý Dục sáng lên lấp lánh trong mặt trời buổi sớm, tràn đầy sức sống trước
vẻ đẹp căng đầy của tuổi thanh xuân.
Khi
nhận thấy Thẩm Anh Xuân đang đứng ngay trước mặt, anh giật mình, một chút bối
rối mất tự nhiên không thoát khỏi cặp mắt của cô ta.
“Bình
thường anh vẫn là kẻ lười biếng nhất cơ mà. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay
sao thế nhỉ?” Thấy Đường Lý Dục còn ngập ngừng, Thẩm Anh Xuân nói tiếp: “Đường
Lý Dục! Hai chúng mình thật có thần giao cách cảm, biết sớm nay em chạy qua
đây, nên anh ra đón em, phải không?”
Hoa
thơm ngát hương, gió nhè nhẹ thổi. Dưới tán cây xanh, hai người đứng đối mặt
nhau. Thu hút cái nhìn của những người đi qua, một cặp nam thanh nữ tú, chàng
đắm đuối nhìn nàng, nàng cũng đắm đuối nhìn chàng, ánh nắng lấp lánh xuyên qua
kẽ lá, lốm đốm những tia nắng xoay vòng theo gió. Ánh mắt của họ cùng nhớ tới
một người, một người mà cả hai không thể nào quên.
Người
ấy khiến cho Thẩm Anh Xuân phải nghiến chặt răng. Người ấy khiến cho Đường Lý
Dục hoang mang không thể hiểu nổi.
Đường
Lý Dục ngước mắt, thực thà nói: “Anh không biết hôm nay em chạy qua đây đâu.”
“Ơ, té
ra là anh đón người khác à? Thế người anh đón đâu? Không đến à?” Thẩm Anh Xuân
cười tươi đầy vẻ tính toán.
“Ừ! Có
lẽ cô ấy không đến.” Đường Lý Dục lãnh đạm trả lời. giọng lộ rõ vẻ thất vọng.
“Ai
thế?” Thẩm Anh Xuân không thay đổi giọng, nhưng trong thâm tâm cô vẫn hoang
mang một nỗi lo lắng bản năng: “Không phải là bí mật quốc gia đấy chứ.”
Anh nhẹ
nhàng nắm tay Thẩm Anh Xuân, nói: “Em cũng biết người đó.”
Bàn tay
cô đang ấm nóng, bỗng lạnh ngắt bởi bàn tay Đường Lý Dục.
Thẩm
Anh Xuân bỗng thấy đầu óc trống rỗng. Bao nhiêu người đọc sách đang đi lại, rồi
lại đi qua, cô cũng không nhìn rõ. Nhiều lần, cô và Đường Lý Dục đã cùng sánh
vai bước đi trong ánh ban mai này, trong sự im lặng khôn cùng. Thế mà giờ đây,
khi anh đứng ngay trước mặt cô, rất gần, cô lại cảm thấy giữa hai người là một
khoảng cách trống vắng đang mở rộng đến khôn cùng.
Phải
làm thế nào để được đền đáp trong tình yêu?
Hay là
cô không tin vào tình yêu? Nếu vậy thì sao cô lại làm như vậy?
Không!
Cô không hề tiếc nuối tình yêu đã trao. Họa chăng cô chỉ tiếc linh hồn bị đánh
mất.
Người
ta mãi mãi không thể biết trước điều gì sắp xảy ra.
Giống
như tuổi thanh xuân, người ta không thể đoán trước con đường sau này dẫn tới
nơi nào, trạm dừng chân nào mới là trạm dừng chân cuối cùng của mình. Có lẽ bản
thân tuổi thanh xuân chính là một chuyến lữ hành không có mục tiêu cuối cùng.
Một người thông cũng đôi khi có lúc hồ đồ sơ suất.
Một
trận mưa nhỏ dai dẳng tới ngay sau đó. Nhiệt độ đã giảm nhiều, không còn nóng
bức nữa. Nếu là ở quê nhà của Hứa An Ly, bây giờ đã vào cuối thu rồi, nơi nơi
đều hiu quạnh, xơ xác sau vụ gặt. Nhưng ở Thanh Đảo, thu không còn đậm sắc nữa,
trời cao gió heo may thổi. Khí ẩm không còn cao như ngày hè, nắng trong veo và
sáng ngời, quả là mùa tuyệt vời nhất trong năm.
Vẫn còn
hoa tươi nở rộ ven đường.
Thẩm Anh
Xuân rất thích ngồi dưới gốc cây long não to. Tâm trạng cô giống như ánh mặt
trời đang bị những lá cây cắt vụn, lúc tươi rói, lúc nhạt nhòa, khi rực rỡ, khi
âm u.
Liễu
Thanh, một nhà văn nổi tiếng đã nói, đời người có mấy bước ngoặt, bước ngoặt
quan trọng nhất trong đó là tuổi thanh xuân. Bạn lựa chọn gì? Thiên đường hay
địa ngục? Thực ra, đây cũng là kết quả của sự lựa chọn. Mọi người đều cho rằng
sự lựa chọn của mình là đúng đắn. Chỉ khi đi đến tận cánh cửa địa ngục, mở
toang cánh cửa địa ngục họ mới hiểu ra sự lựa chọn của mình sai lầm ngay từ
đầu.
Có khác
chăng, dù là tuổi thanh xuân hay là cả một đời người, không ai có thể quay đầu
lại được, cũng chẳng hề có chữ “nếu như…”
Mẹ luôn
gọi điện thoại cho Thẩm Anh Xuân nói, John đã vào làm ở công ty và trở thành
trợ thủ đắc lực của bà. Sơ qua vài nét, John là một thanh niên có tiền đồ rộng
mở. Điều quan trọng hơn cả, anh ta là con trai một vị thống đốc bang. Nếu đã
bước chân vào con đường chính trị, thì việc trở thành tổng thống cũng không
phải là chuyện không thể đối với anh ta. Trước đây, khi mẹ nhắc tới những
chuyện này, cô không nín thinh thì cũng phản đối ầm ầm. Nhưng bây giờ, cô khẽ
nói một câu mà chính cô cũng phải kinh ngạc: “Mẹ ạ! Con hiểu những điều đó…”
Nghe
thấy vậy, bà mẹ nhanh chóng thừa thắng tiến công, cố gắng vun vào, kể cô nghe
một câu chuyện. Trước đó rất lâu, một thanh niển trẻ tuổi gặp gỡ cô gái cũng
trẻ tuổi. Họ yêu nhau, đều thấy người kia rất tâm đầu ý hợp với mình, là nửa
còn lại của mình, nói chuyện rất hợp. Và rồi, họ quyết định tạm xa nhau một
thời gian. Họ hẹn nhau, nếu gặp lại nhau sau vài năm mà vẫn thấy người kia là
một nửa của mình thì không bao giờ xa rời nhau nữa. Vài năm sau, gặp nhau trên
đường phố, họ đã không còn nhận ra nhau.
Cô gái
nọ chính là mẹ của Thẩm Anh Xuân.
“Mẹ
không tin là có tình yêu à?” Im lặng một lát, Thẩm Anh Xuân hỏi.
“Tin
chứ, tình yêu có thể bồi đắp, nhưng cần phải có một môi trường khách quan. Nếu
xa rời môi trường ấy thì tình yêu chỉ là khoảnh khắc của cô đơn hay chỉ là khám
phá cơ thể của nhau mà thôi. Một khi hết cô đơn hay khám phá thỏa mãn rồi, tình
yêu cũng tan theo mây khói thôi con ạ.”
“Chẳng
lẽ mẹ lại coi tình yêu như rơm rác vậy sao?” Chẳng biết Thẩm Anh Xuân đang nhạo
báng hay tán thành mẹ mình. Hay cũng có thể là đều không phải, mà cô chỉ đang
nói thực lòng.
“Thế
chẳng phải là con đang coi tiền bạc là rơm rác hay sao?”
Ha ha
ha…
Hai mẹ
con bất giác cùng phá lên cười trong điện thoại. Tuy bề ngoài họ không có điểm
nào giống nhau, nhưng nhìn vào giọng điệu. thần thái, cách họ nối chuyện thì ai
cũng biết họ là hai mẹ con mà chẳng cần đến kỹ thuật kiểm tra gen di truyền.
Từ Di
ngả người vào chiếc ghế sô pha, nhìn Thẩm Anh Xuân cười. Thẩm Anh Xuân không rõ
cô ta cười gì.
“Vì một
thằng đàn ông mà vứt bỏ tình mẫu tử. Thật không đáng chút nào.”
“Bởi
vậy, cho tới nay em vẫn chưa tìm thấy tình yêu cho mình.”
“Tìm
làm quái gì? Còn hơn là mặt đối mặt rồi lại đi tong, lại còn bị tổn thương nữa
chứ. Chẳng bằng đợi tới khi mình điều khiển được tình yêu rồi hãy nói chuyện
yêu, lúc đó em vẫn hoàn toàn trong trắng, không một vết hoen ố!”
“Từ Di,
em đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, được không?”
“Em
sao?” Từ Di chỉ ngón tay vào mũi mình: “Chẳng phải là chị đã đi theo anh ta hay
sao? Em chẳng phản đối chị tẹo nào. Vấn đề là người ta có chịu lấy chị hay
không, đó mới quan trọng.”
Không
ai có thể hâm nóng, duy trì níu kéo một tình yêu đã ra đi hoặc thay đổi, nếu cô
thì cũng đau đớn khổ sở. Lẽ nào không phải như vậy?
Nhưng
cũng có những tình yêu có sức sống ngoan cường như cỏ dại, không thể chết dù có
bị đốt cháy, bị giày xéo một cách thô bạo. Có những tình yêu lại mỏng manh như
pha lê, dễ dàng vụn vỡ dù chỉ là bị va đập nhẹ.
Thời
gian này, khu vườn trường đã trở thành “một vùng khói lửa”, ví von như thế cũng
chẳng ngoa chút nào.
Nhiều
mối tình, do chiều hướng phát triển, đã trở nên mê ly mờ ảo. Một số khác trở
nên đau khổ dằn vặt, tuy bề ngoài vẫn là tình yêu nhưng họ đã thay đổi trong
sâu thẳm tâm can.
Cuối
cùng, tình yêu không gây cản trở cho công việc thì cùng khiến tương lai của bạn
trở nên xám xịt bởi bạn quá lệ thuộc vào nó.
Vu
Dương là “sư tỷ” của Thẩm Anh Xuân, yêu say đắm được bốn năm. Khi tốt nghiệp ra
trường, bạn trai của cô làm việc ở Văn phòng Viễn thông Vũ Hán, cô trở thành
công chức chính quyền thành phố Bắc Kinh.
“Con
gái mà làm công chức, thật buồn cười quá!”
Vốn dĩ
Vu Dương đang cân nhắc xem có nên theo bạn trai đến Vũ Hán không, nhưng câu nói
đó đã làm tan vỡ hoàn toàn tình yêu trong trái tim cô. Tình yêu không có không
gian tự do và ánh mặt trời phóng khoáng này sớm muộn cũng chết ngạt. Không ở
vào thời khắc quan trọng, không đứng trước cảnh cửa lựa chọn, bạn sẽ không nhận
thấy bộ mặt xấu xa và tàn độc của tình yêu.
Nó lộ
ra bộ mặt thực của mình, khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Vu
Dương nhanh chóng trở thành công chức chính quyền thành phố Bắc Kinh. Về sau,
cô lấy chồng người Bắc Kinh. Gia cảnh chồng cô nghèo, nhưng anh ta năng động,
chu đáo, biết trân trọng tình yêu. Anh ta là kỹ sư phần mềm.
Ngày Vu
Dương kết hôn, Thẩm Anh Xuân đi máy bay từ Thanh Đảo tới dự hôn lễ của cô, đó
là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái. Vu Dương nói với Thẩm Anh Xuân, tình yêu là một
chuyện, còn kết hôn lại là chuyện hoàn toàn khác. Khi đó Thẩm Anh Xuân không
thể hiểu câu nói đó của Vu Dương. Không kết hôn với người mình yêu, lẽ nào lại
kết hôn với người mình không yêu?
“Tại
sao?”
“Vì
hạnh phúc. Những người thương yêu bạn sẽ luôn luôn quan tâm tới cảm xúc của
bạn, luôn mang lại cho bạn niềm vui bất ngờ và cảm giác bình yên, trái ngược
lại hoàn toàn với người bạn yêu. Với người bạn yêu, bạn sẽ không bao giờ có
được cảm giác an toàn, bạn sẽ luôn phải chạy theo trái tim quay cuồng của anh
ta, mà lại đánh mất đi cảm xúc và tất cả mọi thứ của bạn.”
Thẩm
Anh Xuân vẫn không thể tán đồng với quan điểm của Vu Dương.
“Nếu
bạn không sa vào vòng tay tình yêu, bạn sẽ mãi mãi không thể hiểu nổi thế nào
là tình yêu đích thực, mình đang cần một người đàn ông như thế nào. Thực ra,
hạnh phúc là một điều rất bình thường, nhưng bạn vẫn phải hiểu rằng nếu hạnh
phúc được tẩm ướp bằng những gia vị như mắm muối gạo tiền thì mới có mùi có vị,
mới bền lâu được. Tình yêu bên ngoài không cần những điều đó, có thể bùng lên
rất nhanh nhưng cũng mau chóng nguội tàn. Trái lại, tình yêu bên trong lại rất
bình thường, bình dị và mệt mỏi nhưng cũng chân thực nhất, hạnh phúc nhất.”
Cho tới
nay, người bạn trai của Vu Dương vẫn chưa kết hôn. Anh luôn cho rằng Vu Dương
sẽ tìm đến anh. Về sau, Vu Dương đã chủ động tìm anh, nhưng là thông báo cho
anh biết mình đã kết hôn. Anh không tin.
“Chúng
mình còn có cơ hội chứ?” Anh hỏi.
“Không
thể.”
“Anh
vẫn chờ em. Hãy cho anh một cơ hội.”
“Cơ hội
rất nhiều trước mắt anh. Nếu anh cứ mở to mắt để săm soi thì không lựa chọn
được đâu.”
Sau khi
dập điện thoại, Vu Dương từ từ rút thẻ nhớ ra khỏi điện thoại di động, vứt vào bụi
cỏ đằng xa. Vật kim loại đó ánh lên sáng chói trước mắt rồi mất dạng. Một giọng
nói, một con người cũng đã không còn tồn tại đối với cô nữa.
Cô cũng
từng chờ chuông điện thoại kêu, nhưng giọng nói trong mỗi cuộc điện thoại đều
không phải của anh ta. Khi cuộc tình vụt qua, đôi khi ta còn ngơ ngác không
hiểu là chuyện gì đã xảy ra thì nó đã kết thúc rồi.
Từ buổi
hôn lẽ của Vu Dương trở về, Thẩm Anh Xuân luôn nhớ tới câu nói của Vu Dương, có
lúc cô nói với Từ Di, có lúc nói với Đường Lý Dục: “Đường Lý Dục, chúng mình
không cần yêu nữa, như vậy sau này chúng mình có thể lấy nhau được.”
Đường
Lý Dục bỗng rạo rực, dang tay ôm bờ vai Thẩm Anh Xuân, cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi anh hơi lạnh và run nhẹ nhưng lại rất mềm mại. Tiếng anh rất nhẹ, rất nhẹ:
“Chỉ cần trong trái tim có tình yêu, chúng mình sẽ mãi bên nhau.”
“Với em
ư?” Thẩm Anh Xuân ngẩng mặt lên, đắm đuối nhìn anh.
“Ngốc
ạ!” Đường Lý Dục bẹo mũi cô.
“Có
tình yêu.” Cô khẽ cười: “Chúng mình có thể mãi bên nhau ư?”
“Đúng
thế.”
Cô khúc
khích cười.
Anh
không hiểu cô cười điều gì.
“Em
cũng hy vọng như thế. Nhưng tại sao nhiều đôi yêu nhau lại không thể ở mãi bên
nhau? Tại sao lại đau khổ thế lại còn chia lìa nữa.”
“Đồ
ngốc. Vì họ không còn yêu nhau nữa.”
Thẩm
Anh Xuân đắm đuối nhìn anh, muốn tìm câu trả lời trên khuôn mặt anh. Cô nhìn
thấy niềm hạnh phúc, thật bướng bỉnh mà cũng thật mong manh như bong bóng cầu
vồng, sẽ vỡ tan nếu ta chạm nhẹ vào. Cô phải giữ thật chặt. Nếu số phận không
cho họ bên nhau suốt đời, cô muốn dồn nén hạnh phúc trong cả cuộc đời này vào
những giây phút này. Nếu được như vậy, cô sẽ có thể rũ bỏ mọi khoảng cách:
khoảng cách giữa hai linh hồn, khoảng cách giữa hai cơ thể, khoảng cách giữa
hai cảm xúc. Hãy để mọi thứ vĩnh viễn là như thế.
Giữa
hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất.
Rũ bỏ
hết.
“Em làm
sao thế?” Đường Lý Dục bỗng nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của cô.
“Em
muốn…” Đang gục mặt trên ngực Đường Lý Dục, cô ngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn
anh.
Gió yên
lặng, ánh nắng yên lặng, tất cả đều yên lặng, yên lặng như hơi thở nhẹ của cô.
“Em yêu
anh! Đường Lý Dục…”
Ánh mặt
trời trong như pha lê.
Ngón
tay Đường Lý Dục vuốt khẽ mái tóc cô. Gió thổi tung mái tóc đen dài đen nhánh
phủ lên khuôn mặt anh. Gió thổi nhẹ tà váy trắng.
Trong
vòng tay anh, cô như một thiên thần đáng yêu.
“Nếu
không được mãi mãi, em chỉ cần giây phút này, được không anh?”