Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 45: Ngoại truyện cuối




Edit: Lily_Carlos

Phương pháp tập thể hình của Lương Mặc Nguyên rất độc đáo, chỗ nào cũng tập được, nếu thích có thể tập ngay tại chỗ. Nghe nói như vậy rất có tính khiêu chiến, so với nhiều loại dụng cụ kia thì việc tập như thế này kích thích tư duy đại não, dù sao bản thân anh rất thích những chuyện có tính khiêu chiến như thế này.

Sau khi có con thì hai đứa trẻ trở thành đạo cụ của anh. Mặc kệ là Điền Điền hay Đường Đường đều bị anh coi thành đạo cụ để tập luyện, luyện lực cánh tay, luyện cơ bụng, cân nặng của mấy đứa trẻ rất vừa vặn. Mỗi lần hai đứa trẻ được chơi như vậy thì thích thú cười không ngừng, mỗi lần Đồng Á thấy họ chơi như vậy thì có chút say.

Sau khi Điền Điền lớn hơn thì cũng thích vận động giống như cha của cậu. Hai cha con vẫn chơi như lúc còn nhỏ vậy, Lương Mặc Nguyên hít đất còn Lương Điền Điền ghé vào lưng anh hô to: “Một hai ba bốn năm sáu bảy... Cha giỏi quá! Cha cố lên!” Lúc này cậu bé nhanh chóng biến thành một đứa trẻ cuồng cha.

Đường Đường cũng muốn ghé lên lưng của cha nên Điền Điền nhanh chóng ôm lấy em gái cho em ngồi cùng, Lương Mặc Nguyên ở dưới không động đậy được, tay chống trên đệm, mồ hôi chảy ròng ròng: “Điền Điền.”

“Cha trâu bò lắm hả?”

Lương Điền Điền: “Không sao đâu cha, con tin tưởng cha, hơn nữa Đường Đường cũng không nặng.”

“Được.” Lương Mặc Nguyên nói: “Con nặng, con xuống đi.”

Đường Đường không hiểu được sự vất vả của cha mình nên cẫn vui vẻ ca hát, Cánh tay của Lương Mặc Nguyên bị đè éo nhưng vẫn cố gắng lên xuống!

Lương Điền Điền ở trên lưng thấy vậy thì sợ ngây người: “Yah yah yah, cha thật giỏi!” Đường Đường không hiểu chuyện gì đang sảy ra vẫn vui vẻ vỗ hai bàn tay nhỏ lại với nhau để cổ vũ.

Lương Mặc Nguyên: Con còn không xuống cái eo già của cha con sẽ gãy mất đó.

...

Sau khi Điền Điền biết bơi, chỉ cần nhìn thấy nước là cậu bé đã nóng lòng muốn thử.

Mù đồng một năm nào đó, cả nhà cùng nhau ra ngoài chơi, bọn họ đi chơi trên du thuyền còn hai cha con chuẩn bị đi bơi mùa đông. Sau khi vận động làm nóng người, Lương Mặc Nguyên xúi con trai: “Con nhảy trước hay cha nhảy trước?”

Du thuyền hơi cao hơn nữa bây giờ còn là mùa đông, quần áo cậu gần như đã cơi hết ra, nhìn mặt hồ xanh thẳm ở dưới thì cậu nhanh chóng rụt lại: “Cha nhảy trước đi.”

Lương Mặc Nguyên lắc tay nhanh chóng nhảy vào trong hồ.

Lương Điền Điền đưng trên du thuyền cao cao nhìn lão cha của mình nhảy xuống, nhưng cậu vẫn hơi do dự, Lương Mặc Nguyên gọi cậu: “Không lạnh chút nào hơn nữa còn rất dễ chịu nữa, mau nhay xuống.”

Ngay cả các nhân viên trên du thuyền cũng khuyên: “Cậu mau xuống đi, bơi lội mùa đông rất có lợi cho sức khỏe.”

Vừa có ánh mặt trời vừa có gió lớn nên nhìn qua mặt hồ trông rất sâu, Lương Điền Điền run rẩy nhìn trái nhìn phải: “Phao cứu sinh của con đâu!”

“Phao cứu sinh của con ở chỗ ta này, mau nhảy xuống đi!” Lương Mặc Nguyên vẫy tay.

Lương Điền Điền cọ cọ rồi lại nhìn lão cha đang ở dưới, cậu cắn răng vặn eo cho người ấm lên một chút sau đó nhảy vào trong nước: “Ai nha, lạnh chết mất!” Lạnh đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu bơi kiểu chó đến bên cạnh cha mình lên án “cha, cha lại hố người!”

Ha ha ha ha ha ha Lương Mặc Nguyên cười vui vẻ vì thực hiện được, anh nhanh chóng kéo con trai bơi ra xa.

...

Diêu Hân Nhiễm đến nhà Lương Điền Điền làm khách, Đồng Á làm một vài món ăn vặt chiêu đãi cô gái nhỏ.

Sau đó cô gái nhỏ lặng lẽ nói với Điền Điền: “Mẹ cậu thật dịu dàng, làm đồ ăn rất ngon, cậu thật hạnh phúc!”

Trên cầu thang treo rất nhiều ảnh chụp, nho nhỏ, hình trái tim, hình tròn, hình vuông tất cả đều là những hình ảnh trong sinh hoạt của bốn người, trên cùng là ảnh chụp chân dung lúc kết hôn của Lương Mặc Nguyên và Đồng Á.

Diêu Hân Nhiễm nhìn đến ngây người, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Cha mẹ cậu thật đẹp, hình cả nhà cậu cũng rất đẹp!”

“Chẳng lẽ nhà cậu không như vậy hả?” Điền Điền cho rằng các gia đình khác cũng có cuộc sống hạnh phúc như nhà cậu.

Diêu Hân Nhiễm lắc đầu lại nhìn những tấm ánh chụp trên tường nói: “Tôi rất hâm mộ cậu vì cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ.”

“Tôi vẫn sống với mẹ. Cha tôi rất ít khi đến thăm chúng tôi vì ông ấy đã có một gia đình khác của riêng mình rồi, mẹ và bà ngoại đều không đồng ý cho tôi đến nhà cha chơi.” Giọng nói của Diêu Hân Nhiễm có vẻ thấp lạc.

Trong nháy mắt đó Lương Điền Điền rất đồng tình với Diêu Hân Nhiễm, cũng nhận gia không phải ai cũng có được hạnh phúc giống như cậu. Nhưng cậu không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên đành đặt tay lên vai cô.

Tình cảm hữu nghị không ngừng tăng lên.

...

Trên mạng có một video rất hot.

Là video diễn thuyết Lương Mặc Nguyên trong lần đi HongKong đó. Không kể đén việc Lương Mặc Nguyên nói tiếng anh lưu loát như thế nào, mà trong lúc diễn thuyết có một nữ sinh hỏi anh: “chào ngài, Lương tiên sinh tôi có thể hói mấy vấn đề được không?”

Lương Mặc Nguyên gật đầu, ngầm đồng ý.

“Xin hỏi,” Mấy nữ sinh ở dưới che miệng cười trộm hỏi: “Anh đã kết hôn chưa?”

Lương Mặc Nguyên mỉm cười giơ bàn tay đeo nhẫn lên hỏi.

“Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Một nữ sinh khác cầm lấy microphone hỏi: “Tôi cũng muốn hỏi Lương tiên sinh một vấn đề riêng tư, trước kia tôi có xem video ngài diên thuyết ở đại học D khi đó ngài còn nói là ngài thuộc chủ nghĩa không kết hôn, vậy vì sao bây giờ ngài lại kết hôn rồi?”

Lương Mặc Nguyên suy nghĩ hai ba giây cầm microphone nói: “Đó là trước khi tôi gặp được vợ của tôi.” Lúc này trên màn ảnh hiên lên một màn đặc tả, ánh mắt của người đàn ông chuyển động, anh nở một nụ cười vừa thâm tình vừa chân thành, rất giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.

Hiện trường là một mảnh thổn thức.

Đề tài này còn thú vị hơn chuyện thảo luận về việc học nhiều, microphone lại chuyển tới tay của một nam sinh: “Lương tiên sinh, ngài và phu nhân từng và đồng học với nhau có đúng không?”

Lương Mặc Nguyên lắc đầu: “Không phải. Sau khi tôi về nước tôi mới quen biết cô ấy.”

Nói cách khác, những đồn đãi lúc trước là sự thật, đây là một cuộc hôn nhân chỉ sau hai tháng?

Chuyện này còn lãng mạn hơn tiểu thuyết ngôn tình nữa!

“Trên mạng đều nói ngài nghe lời cha mẹ nên mới kết hôn có đúng hay không?”

“Ngài có thể tiết lộ điểm hấp dẫn của phu nhân ngài không, hình mẫu lý tưởng của ngài có phải giống như là phu nhân không, có thể cho chúng tôi biết không?” Một nữ sinh hoạt bát lớn mật hỏi.

Lương Mặc Nguyên trả lời từng câu một.

“Cô ấy là một cô gái truyền thống, không hề có chuyện có con mới cưới, còn chuyện nghe lời cha mẹ để kết hôn thì hoàn toàn không có.”

Vấn đề thứ hai Lương Mặc Nguyên nghĩ thật kỹ, trong đầu hiện lên khuôn mặt và thân hình của Đồng Á, hơi thở và độ ấm của cô, anh quen thuộc mỗi ngóc ngách trên cơ thể cô, cảm giác ấm áp giống như chỉ cần chạm vào là cô đã ở ngay trước mặt vậy.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi thích tất cả trên người cô ấy, cô ấy hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi.” Nếu không thì anh cũng không lựa chọn kết hôn đâu.

Cảm giác khi bị người ta lạnh lùng dội một chậu cẩu lương vào mặt là như thế nào?

Bây giờ bạn đã cảm nhận được rồi chứ?

Lúc bọn họ kết hôn đã phải chịu không ít phán xét của mọi người, áp lực đến từ bên ngoài cũng rất lớn. Nhưng phần lớn là do video của buổi diễn thuyết mấy năm trước đó, lúc đó anh từng chắc chắn bản thân mình thuộc chủ nghĩa không kết hôn, nhưng ai có thể nghĩ đến trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ kết hôn chứ. Nhiều người suy đoán có phải vì nhà gái tạo áp lực hay lệnh cha mẹ nên anh mới kết hôn hay không, đó mới là nguyên nhân bình thường.

Cho dù có nhiều suy đoán như vậy nhưng hôn lễ long trọng vẫn được diễn ra như thường.

Video này được phát sau khi họ kết hôn không lâu, vì vậy nó cũng thay Lương Mặc Nguyên làm sáng tỏ không ít chuyện, giúp Lương Mặc Nguyên đánh tan mấy cái lời đồn không có thật kia.

Không lâu sau official weibo của khách sạn quận duyệt đột nhiên cũng phát một cái weibo làm mọi người mở rộng tầm mắt.

Hư hư thực thực lấy những lời nói của Lương Mặc Nguyên để đáp lại những lời đồn đãi kia. Mượn lời yêu thương của Tiền Chung Thư tiên sinh để diễn tả cảm tình đối với vợ của mình: Trước khi gặp được em chưa bao giờ anh nghĩ đến việc sẽ kết hôn; sau khi cưới được em, anh không bao giờ hối hận vì đã cưới em, anh còm cảm thấy may mắn vì mình đã chọn đúng người.

Cùng với một bức ảnh nam nữ đeo nhẫn cưới nắm chặt lấy tay nhau.

Không cần phải nói nhiều, dây là lời thổ lộ chân thành nhất.

Để cho người ta làm một con chó độc thân vui vẻ không được sao?

...

Còn một cái tổng kết cuối cùng:

Trong nhận thức của Lương Mặc Nguyên thì tình cảm lúc đầu của anh dành cho Đồng Á tuy có thích nhưng không quá mãnh liệt. Lúc trước cha hỏi anh vì sao lại chọn kết hôn với người phụ nữ này thì lúc đó anh chỉ biết cô là người phù hợp nhất với anh, ở bên cạnh cô làm cho anh cảm thấy thoải mái mà có ý muốn kết hôn với cô, thời gian càng lâu anh càng nhận ra: Càng ở cùng Đồng Á nhiều thì càng thích cô hơn, giống như một cục nam châm mạnh mẽ hấp dẫn anh. Mà anh càn vui vẻ chịu đựng và khát vọng muốn được trầm luân với cô càng sâu hơn.

Sau đó anh hiểu ra tại sao lúc đó lại chọn ở cạnh cô mà không phải là người khác.

Vì ở bên canh cô là một loại hạnh phúc.

                      ——————【 toàn văn xong 】——————