Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 27




Editor: Hạ Y Lan

Lương Mặc Nguyên ôm Đông Á ra ngoài, lúc đi ngang qua cảnh sát cũng không có ai ngăn cản. Đông Á bối rối mơ màng. Khi gặp bất lực mọi người luôn cần một điểm tựa để dựa vào. Anh nói với mấy thầy cô trong trường, anh là bạn trai của cô. Đông Á không suy nghĩ nhiều, trong đầu quả thật không có chỗ trống để nghĩ đến những thứ này.

Trên hành lang yên tĩnh. Hoàng hôn ngày càng buông xuống, từng tia sáng đỏ chiếu trên người họ, những huyên náo ồn ào đều bỏ lại sau lưng.

Lương Mặc Nguyên vẫn không buông tay cô.

Bọn họ dán vào nhau gần như vậy, chưa có khoảnh khắc nào gần như thế, có thể nghe được hô hấp của nhau.

Không khí bây giờ rất tốt. Không ai nói gì để phá vỡ phần yên lặng này.

Đông Á thoáng tỉnh táo lại, phát hiện hô hấp của Lương Mặc Nguyên cũng có phần không ổn định, thật dồn dập, rất nóng nảy, thậm chí rất hồi hộp, nhưng anh khắc chế rất tốt, chỉ khi dựa vào gần mới có thể cảm thấy.

Cô nghĩ mình nên cách xa anh một chút, sợ mình không kiểm soát được bản thân: "Lương tiên sinh…"

"Còn bao lâu nữa?" Lương Mặc Nguyên dừng lại, cúi đầu nhìn cô.

Cuối hành lang, ánh chiều đã hoàn toàn mờ nhạt. Ánh mặt trời ảm đạm miêu tả dáng người cao ngất và ngũ quan thâm thúy của người đàn ông, Đông Á ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.

Lương Mặc Nguyên thở dài: "Còn phải ở đây bao lâu?"

"Một năm."

Lương Mặc Nguyên nhìn cô, giờ phút này vô cùng nghiêm túc: "Một năm đối với anh mà nói, quá dài."

Đông Á không hiểu ý của anh.

Lương Mặc Nguyên không cần cô hiểu, kéo tay cô nắm vào lòng bàn tay: "Xuống lầu trước đã. Những chuyện khác anh sẽ nghĩ biện pháp."

Đèn pha của xe bị đập hỏng. Trong trấn cũng không có chỗ sửa chữa, phải chạy một chặng đường dài. Mặt trời lặn về tây, Đông Á đứng bên cạnh xe không biết làm sao mới tốt, Lương Mặc Nguyên nói để đó đi, ngày mai anh đưa qua.

Ngày mai?

Ý anh là hôm nay phải ở lại chỗ này?

Đông Á sững sờ.

Anh lại dắt tay cô ra cửa: "Đi ăn cơm."

Hiện tại Lương Mặc Nguyên dắt tay cô lại tự nhiên như thế, Đông Á giả ngốc, làm bộ không biết. Mặc anh lôi kéo. Đã trải qua một cơn ác mộng, cô chỉ nghĩ muốn mau chóng cách xa chỗ này.

Đi ra cổng trường, viên cảnh sát giữ trật tự vẫn ở đó, tán gẫu với đồng nghiệp bên cạnh. Anh nhận ra Lương Mặc Nguyên, lại nhìn Đông Á một chút, cười ha hả nói: "Bạn trai cô vừa rồi gấp muốn chết, may là cô không có việc gì, nếu không tôi đoán lát nữa anh ấy sẽ tìm người đánh nhau mất."

Đông Á sững sờ, xác định viên cảnh sát đó đang nói chuyện với cô, hướng đối phương cười cười, lại nhìn Lương Mặc Nguyên, trong lòng nói không ra mùi vị gì, rất phức tạp.

Lúc này Lương Mặc Nguyên không giải thích gì.

Trong trấn nhỏ không có nhà hàng sang trọng, đành tìm một tiệm mì đơn giản ngồi xuống ăn.

Lương Mặc Nguyên ăn không được vài đũa, thấy Đông Á đối diện cúi đầu nhai chậm nuốt kỹ như mèo nhỏ, chắc cô đã đói bụng, một tô mì đầy cũng không để thừa.

"Ăn không ngon sao?" Đông Á nhìn mì trong tô của anh còn rất nhiều, hỏi.

"Ngon."

Đông Á ngẩng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên, lúc này mới nhớ tới còn chưa hỏi anh: "Trở về lúc nào?"

Lương Mặc Nguyên liếc nhìn điện thoại cô để trên bàn. Đông Á nhấn màn hình, thấy tin nhắn anh gửi đến, còn có mấy cuộc gọi nhỡ, xoa màn hình điện thoại, cô không biết nên ấn vào đâu.

Trong nháy mắt không khí liền ngưng trệ.

Lương Mặc Nguyên đứng dậy: "Đi thôi."

Hai người sóng vai ra cửa tiệm. Trong không khí tối mùa hè, xen lẫn mùi vị dầu mỡ trôi nổi trên con phố này.

Bọn họ đi dọc theo hàng cây hòe. Con đường này thật yên tĩnh, như thể che chắn âm thanh đến một thế giới khác.

Đi một lát, Đông Á hỏi: "Tối nay anh ở đây sao?"

Lương Mặc Nguyên không có trả lời, nói: "Ngày mai về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, ở trường anh sẽ xin nghỉ."

Đông Á vừa định nói "Không hay lắm", anh hiếm hoi lắm bảo: "Nghe anh." Đông Á không lên tiếng, cúi đầu đi bộ.

Thời gian vẫn còn sớm, Đông Á phát hiện cô cũng chưa muốn về sớm như vậy, nhưng lại nghĩ đến Abe còn chưa ăn cơm, trong lòng luôn nhớ chuyện này. Mà đối với đêm hôm nay, lòng cô lại rối loạn. Hành động của Lương Mặc Nguyên khiến cô bối rối, đây rõ ràng đã vượt qua khoảng cách giữa bạn bè, nhưng hình như lại không tới độ là người yêu, cô thích Lương Mặc Nguyên, điều này không thể nghi ngờ, nhưng Lương Mặc Nguyên thì sao, cuối cùng anh nghĩ thế nào? Hay giống như ba nói, anh chỉ thích cảm giác mập mờ ở bên cô? Hay là…

Vô số lần cô đã cảnh cáo mình không thể hãm sâu vào, nhưng đối mặt với tình ý của anh, có mấy cô gái không rơi vào chứ?

Phía trước có một cửa hàng nhỏ, Lương Mặc Nguyên mua hai chai nước suối, cho cô một chai. Đông Á nhận lấy uống một hớp, lau khô nước đọng khóe miệng, hắng giọng một cái nói: "Lương tiên sinh, có chuyện em đã giấu diếm anh rất lâu."

Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn cô, chờ đợi.

"Còn nhớ ngày ở khách sạn, anh và Khúc tiểu thư gặp phải em." Lương Mặc Nguyên gật đầu, ngầm cho phép cô nói tiếp: "Thật ra thì lần đó em giúp ba đưa tài liệu, em biết rõ mọi người cùng ăn cơm ở đó, sau đó em nghe nói anh phải thực hiện một dự án, vừa khéo có một ít hoạt động nằm trong phạm vi quản lý của ba em." Nói tới đây, không cần nghĩ đã hiểu. Lương Mặc Nguyên biết ý của cô.

Anh ngửa đầu uống một hớp nước, hầu kết lên xuống, không nói ra được có bao nhiêu mị hoặc hấp dẫn. Uống xong, lau khóe miệng, ánh mắt không biết hướng tới nơi nào, trong mắt phản ánh sáng của ngọn đèn cách đó không xa, khóe môi  nở nụ cười rất nhạt, rất nhanh, ánh mắt dời về phía cô.

"Cách lấy được hạng mục, anh có hàng trăm loại, nhưng Đông Á là em thì chỉ có một người và anh chỉ thích một người này. Cũng như em, anh rất quý trọng phần cảm tình này."

Đông Á ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt của anh tràn đầy cưng chiều.

Đại não trong lúc nhất thời xoay không kịp, anh đây là. . . . . . Tỏ tình sao?

Đông Á có chút mụ mị. Không đợi phản ứng, người đàn ông nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Buổi tối ngủ một giấc cho khỏe, có lời gì ngày mai lại nói."

Một đường đưa cô trở về túc xá. Trước khi cô đi vào, Lương Mặc Nguyên bắt được tay cô, khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh sẽ nói rõ ràng với ba em, trong thời gian gần đây, anh không có ý định mập mờ với em, anh đang theo đuổi em."

Anh rất nghiêm túc, rốt cuộc Đông Á bình phục tâm tình, gật đầu. Anh đối với cô dè dặt cẩn trọng, cô có thể cảm nhận được, chính bởi vì quý trọng, mới tỉ mỉ che chở như thế, e sợ một chút tổn thương.

"Ngày mai có thể cho anh câu trả lời chắc chắn không?" Lương Mặc Nguyên cười hỏi.

Tất cả tới quá đột ngột, cô đang cân nhắc suy nghĩ, nhưng không kịp anh đã tỏ tình.

"Em muốn suy nghĩ một chút." Đông Á cúi đầu, mắt không dám nhìn Lương Mặc Nguyên

"Ừm." Bàn tay vuốt vuốt đầu cô: "Anh chờ em." Anh đứng thẳng, không có ý định phải đi, vẫn cúi đầu nhìn cô như cũ, trong mắt không muốn xa rời và tình ý sâu đậm như thế, trước kia anh có thể che giấu những cảm xúc này, mà bây giờ, giờ phút này, lập tức, anh cảm thấy không cần thiết che giấu nữa, cũng lười phải che giấu.

Vui mừng đồng thời lại có chút buồn buồn. Buổi tối mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Đường Tuấn: Tiểu Á, sao em không nhận điện thoại cũng không nhắn tin cho anh, định hoàn toàn vạch rõ giới tuyến với anh rồi sao? Ngày hôm qua anh gọi điện muốn hỏi em, nếu như anh muốn theo đuổi em…em có còn chấp nhận anh không?

Ngón tay ở trên bàn phím tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng một chữ cũng không gõ được.

Đông Á ném điện thoại lên giường, vùi nó vào chăn.

Một đêm này nhất định không thể chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Lương Mặc Nguyên đến đón cô. Xe của Đông Á đã được đưa đến chỗ sửa chữa, lên đường trở về Đinh Thành. Abe có vẻ đặc biệt tích cực, thỉnh thoảng ở trong xe kêu hai tiếng, có thể ngay cả nó cũng cảm nhận được không khí quái dị giữa hai người.

Chuyện của Đường Tuấn khiến cô không tập trung được. Còn chưa giải quyết xong chuyện này, cô không thể nào trả lời Lương Mặc Nguyên được.

Đoạn đường này, hai người đều có tâm sự riêng, không nói được mấy câu, đưa cô đến dưới khu nhà liền quay đầu đi. Cô nhìn bóng xe anh, có phải anh đang tức giận?

Thở dài một hơi, kéo bước chân nặng nề lên lầu.

Đông Á cho là ngày đó đã nói chuyện rõ ràng với Đường Tuấn, ai ngờ hôm sau sớm tinh mơ nhận được điện thoại của anh ta, anh ta đang ở dưới lầu nhà cô. Muốn gặp mặt cô nói cho rõ.

Chung quy ở một khía cạnh nào đó, đàn ông luôn tự tin vào bản thân mình, theo như Đường Tuấn, Đông Á thích anh ta đã nhiều năm, không thể trong mấy tuần có chuyển biến to lớn được.

Thử hỏi mười năm và mấy tuần lễ, cái nào chiếm phần thắng?

Đường Tuấn cho là, anh ta tự mình đi gặp cô thì mọi chuyện sẽ khác. Anh ta tin rằng sức quyến rũ của anh ta trong lòng Đông Á không hề suy giảm.

Mùa mưa ở miền Nam đã bắt đầu, hai ngày trước mặt trời còn chiếu cao rực rỡ, đêm qua, mưa rào tí tách liên tục.

Đông Á cầm dù xuống lầu. Bây giờ Abe lại siêu dính lấy cô, thế nào cũng phải cùng cô xuống lầu, Đông Á hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn lấy bữa sáng đã làm sẵn bỏ trong tủ lạnh hâm nóng cho nó ăn, nháy mắt thiếu niên cún bị mỹ thực hấp dẫn, mí mắt cũng không ngẩng lên nhìn Đông Á, hì hà hì hục chỉ lo liếm cái mâm. Đông Á gọi một tiếng, thằng nhóc này lật mặt cũng nhanh thật, ai nói chó là trung thành nhất, rõ ràng là không có lương tâm nhất.

Hôm nay vốn có hẹn với Lương Mặc Nguyên ra ngoài ngồi một lát, cũng gần đến giờ rồi. Bây giờ Đông Á đã chắc chắn tình cảm của mình, chính vì vậy, cô không hy vọng Lương Mặc Nguyên bắt gặp cô và Đường Tuấn ở bên nhau.

Không muốn bị anh hiểu lầm.

Nếu như ngoài ý muốn bị bắt gặp, cô nên giải thích với Lương Mặc Nguyên về mối quan hệ giữa cô và Đường Tuấn sao đây? Nói thật hay là chọn mối quan hệ là bạn cũ, giấu sự thật rằng cô thầm mến anh ta suốt mười năm? Dọc đường đi, Đông Á cứ bị vấn đề này quấy nhiễu.

Tự cô cũng thấy hôm nay thật khó chịu.

Đông Á tự châm chọc mình, không biết có phải bắt đầu từ hôm qua, dường như cô trở lại thời thiếu nữ ôm ấp tình cảm xuân thu bi đát hay không nữa.

Tại sao vậy?

Đi xuống cầu thang, Đông Á từ từ dừng bước lại, bóng dáng Đường Tuấn lờ mờ đứng ở góc tối bên đường, sau lưng là màn mưa lất phất, chỉ là có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhìn qua sáng hơn bên ngoài một chút. Chiếc bóng của anh ta như được khắc trên tường. Bước chân Đông Á trở nên nặng nề, cố gắng đi về phía đó.

Từ lần hôn lễ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Nhìn anh ta gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn, xương hai gò má nhô ra, gương mặt chán nản, vừa gầy lại dài, cộng thêm đôi lông mày thô đen, thật hợp với ngày mưa ảm đạm như thế này.

Đông Á dừng trước mặt Đường Tuấn, mưa bụi rơi trên cánh tay cô, cô cảm thấy có chút lạnh.

"Công việc có bận không?" Anh ta tùy ý hàn huyên, dùng cách này cố gắng kéo gần khoảng cách với Đông Á

Cô cúi đầu lau lau mưa rơi trên cánh tay phải, tóc dài rũ xuống trước bả vai, Đường Tuấn rất tự nhiên đưa tay qua vén tóc cho cô, Đông Á bất ngờ sững sờ lui ra một bước, không mang theo bất kỳ biểu lộ gì, giọng nói cũng là nhàn nhạt, bộ dạng cách anh ta ngàn dặm: "Đường Tuấn, anh đừng như vậy."

"Anh làm em không thoải mái ư? Trước kia em…"

"Tôi nghĩ là ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng trong điện thoại."

"Tiểu Á, anh hỏi em một câu, chúng ta vẫn còn là bạn chứ?" Đường Tuấn không chịu buông tha, ép tới gần cô một bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Cô cố giữ vững bình tĩnh, ngực phập phồng kịch liệt, chưa có khoảnh khắc nào trái tim này hoạt động mãnh liệt như thế, cô áp chế cảm xúc trong lòng, không chút sợ hãi nhìn thẳng anh ta: "Khi anh xóa bạn bè trên Wechat, sao anh không tự hỏi mình, anh có từng coi tôi là bạn?"

Hơi ẩm xông lên hốc mắt, không biết mưa lớn lên từ lúc nào, xen lẫn vài tiếng sấm rền. Giờ phút này tâm tình Đông Á cũng giống như thời tiết bên ngoài, nỗi thất vọng buồn bã như cơn mưa lớn xâm chiếm trái tim cô.

Cô nhìn Đường Tuấn, những giọt nước mắt dần tích tụ trong khóe mắt cô, muốn đem toàn bộ những đau khổ uất ức trong những năm tháng qua trả lại cho anh ta.

Toàn bộ, toàn bộ.

Trả lại anh ta tất cả.

Nhưng ngay lúc muốn mở miệng, lại bất chợt chẳng muốn nói gì nữa.

Cần gì cho anh ta biết chứ?

Đường Tuấn chỉ là một người trong quá khứ của cô, không liên quan đến tương lai nữa. Những chuyện đã qua rồi, cần gì nói ra khiến mình khó chịu, cần gì nói lỗi lầm ra để anh ta nghĩ mình nhớ mãi không quên?

Cần gì chứ?

Nghĩ vậy, thật nhẹ nhõm.

Tiếng sấm rền rĩ từng trận, Đông Á cười, nụ cười rất nhạt, nụ cười buông bỏ tất cả.

"Tôi đã có người mình thích. Tôi và anh không thể nữa rồi."

"Anh không tin. Em nói em có người trong lòng, hắn ta là ai? Ở trong lòng em, ai có thể so sánh với anh? "

"Người kia, biết tôn trọng người khác hơn anh, có tấm lòng, hiếu thảo lại săn sóc. Thời điểm tôi bất lực khó chịu nhất, anh ấy sẽ lau nước mắt cho tôi, anh ấy sẽ cho tôi sự an ủi và giúp đỡ khi tôi bị thương, anh ấy sẽ từ bỏ việc học để đáp ứng mong muốn của ba mình, anh ấy biết cởi ngựa, mạt chược cũng hạng nhất, anh ấy làm việc chăm chỉ, trong ánh mắt của anh ấy như cất giấu sao trời, lúc cười có thể khiến người ta say đắm. Mỗi thời khắc bên anh ấy, tôi đều cảm thấy vui vẻ và đáng tin cậy, anh ấy khiến tôi cảm thấy rằng mỗi ngày của cuộc sống đều tuyệt vời, cũng bởi vì có anh ấy, tôi mới biết, thì ra trên thế giới này thật sự tồn tại một người đàn ông tuyệt vời đến thế. Một người tốt như vậy, hơn anh gấp ngàn gấp vạn lần, Đường Tuấn, tôi hỏi anh, nếu như anh là tôi, anh sẽ không thích sao?"

"Dù em nói là thật, hắn ta có thích em không? Các người có ở bên nhau không? Nếu không ở bên nhau, anh vẫn còn cơ hội đúng chứ?" Đường Tuấn không thể không thừa nhận, từ ánh mắt và lời nói của Đông Á, quả thật có người như thế tồn tại, chỉ mấy tuần ngắn ngủi anh ta kết hôn đã có kẻ thừa dịp xen vào.

Đông Á sửng sốt. Quả thật bọn họ chưa chính thức bên nhau, nhưng hôm qua Lương Mặc Nguyên đã thổ lộ với cô, chỉ cần cô xử lý triệt để chuyện quá khứ với Đường Tuấn, cô tính sẽ cùng Lương Mặc Nguyên tiến tới một bước.

Thu vẻ mặt của Đông Á vào mắt, Đường Tuấn quả quyết: "Quả nhiên bị anh nói trúng, Đông Á em mãi mãi yêu anh" , "Xem ra anh còn có cơ hội."

"Xin lỗi, anh không có cơ hội." Một giọng nói sạch sẽ vang lên.

Đông Á run người, quay đầu nhìn.

Không biết người nọ đứng trong màn mưa từ lúc nào, ống quần bị dầm mưa ướt đẫm, một đôi mắt đen bóng vẫn nhìn cô. Dịu dàng như muốn hòa tan cô.

Lương Mặc Nguyên ung dung thu hồi dù, đi tới bên cạnh cô.

Không đợi Đông Á kịp phản ứng đã đưa tay ôm cô vào lòng, ấn đầu cô vào ngực, nhìn Đường Tuấn: "Đúng như anh thấy, tôi chính là người ‘hơn anh gấp ngàn gấp vạn lần’ trong lời cô ấy nói. Á Á là người của tôi, anh không có cơ hội, rõ chưa?"

Đường Tuấn sửng sốt, không ngờ Đông Á nói thật.

"Không cho anh đến quấy rầy cô ấy nữa, lần sau lại bị tôi nhìn thấy, gặp một lần đánh một lần, cút!" Lương Mặc Nguyên hung tợn nói.

Đường Tuấn tự tìm mất mặt, ảo não che dù, biến mất trong mưa to.

"Anh ta đi rồi." Đông Á mất tự nhiên vặn vặn bả vai, ý bảo Lương Mặc Nguyên buông tay.

"Anh không buông." Ngược lại anh càng siết chặt tay, cúi đầu cười liếc nhìn Đông Á, giống như lão hồ ly bắt được thỏ trắng nhỏ: "Lời tỏ tình của em anh nghe không sót một chữ."

Đông Á thẹn thùng đỏ bừng mặt, cố gắng giải thích: "Không phải vậy, là em muốn anh ta chết tâm, em. . . . . ."

"Cho nên lấy anh làm bia đỡ đạn? Thế sao em không tìm người khác?" Lương Mặc Nguyên cười cưng chiều.

"Cũng đâu phải em đang nói anh."

"Không phải à, không phải anh thì là ai? Là ai trong lúc em khó khăn nhất dùng khăn tay lau nước mắt cho em? Là ai lúc em bị hoa nện trúng chạy đưa em đi bệnh viện? Là ai dẫn em đến trường đưa cởi ngựa? Là ai chơi mạt chược hạng nhất, là ai khiến em cảm thấy vui vẻ? Không phải là anh sao?"

"Em…em . . . . ." Đông Á bị bắt bẻ không nói nên lời.

"Không phải anh thì là ai? Hả?" Người đàn ông mỉm cười nâng gương mặt cô lên, ngón cái dịu dàng vuốt làn da mịn màng, thanh âm khàn khàn mê người như thôi miên: "Nhắm mắt lại, anh muốn hôn công chúa của anh rồi."

Đông Á nín thở, trong đầu không nghĩ ra được bất cứ điều gì, mắt mở to mang theo hoảng loạn và kinh ngạc. Sau lưng anh, ánh nắng dần lên, mưa rơi ít đi một chút, ánh mắt của người đàn ông say đắm, dường như nhiễm một làn ánh đỏ hoàng hôn, không nhúc nhích, cứ nhìn cô như vậy.

Lương Mặc Nguyên che tầm mắt cô, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông có chút ẩm ướt, Đông Á nhắm hai mắt lại, anh buông tay ra, lẳng lặng nhìn hàng mi dài thon mảnh của cô, từng lỗ chân lông trên người cô đều hấp dẫn chết người. Từ từ cúi đầu, sát lại gần, cho đến khi dán lên đôi môi mềm mại, cho đến khi hô hấp tràn vào khoang miệng cô, hòa quyện vào nhau.

"Anh yêu em, Á Á. Anh không muốn giả làm bạn trai của em, anh muốn xin được chuyển chính thức, bắt đầu từ hôm nay, thời gian là vô hạn."

Bên ngoài từng giọt mưa rơi tí tách không ngừng.

Mưa buồn mùa hạ này, cặp đôi nam nữ đứng hôn nhau ở lối vào lành lang, thật triền miên.