Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 24




Editor: Hạ Y Lan

Sáng sớm, Đông Á đã bị tiếng cào ở cửa đánh thức.

Lúc trước ở trong ký túc xá của trường học, Abe đều ngủ cùng với Đông Á, lúc nào Đông Á dậy thì Abe cũng dậy. Về nhà thì không được vậy nữa, Triệu Mai không cho Abe vào phòng, trời vừa sáng, nó chạy tới trước cửa phòng cô, gọi cô rời giường.

Chó cũng giống như trẻ nhỏ, đến nơi xa lạ thì mất đi cảm giác an toàn, ở đây, Đông Á là người thân duy nhất của nó. Đông Á rời giường, mở cửa để Abe đi vào. Abe dùng sức lay lắc cái đuôi, nhào vào lòng cô thân thiết một hồi.

Vào phòng rồi Abe lại rất lanh lợi, nhảy tót lên giường cô, như món đồ chơi to lớn với bộ lông nhung mượt mà, cô quay lại giường dựa vào Abe dường như đang ngủ không thoải mái lắm. Đông Á suy đoán chắc có lẽ bình thường Lương tiên sinh cũng mặc cho Abe leo lên giường anh ngủ như vậy, mới nuôi ra thói quen ngủ giường này.

Nhưng mà tư thế ngủ của Abe rất tốt, không giống như những vật nuôi trong clip thường ngủ thành hai hàng.

Đúng sáu giờ Đông Á rời giường, Abe cũng dậy, rất là vui vẻ đi theo phía sau cô, cô muốn đi nhà vệ sinh, đóng cửa bỏ nó ở ngoài, vật nhỏ gào khóc, nôn nóng quay vòng quanh, cô nghe Đông Tổ Vân ở ngoài cửa dạy bảo: "Á Á muốn đi toilet nên không dẫn mày đi ăn được, mày kêu hăng như vậy làm chi, đi, đi tản bộ với ta nào." Abe lưu luyến không rời hai cánh cửa, cuối cùng vẫn bị Đông Tổ Vân lôi đi.

Đông Á không nhịn được cười ra tiếng, Abe thật là hài hước. Ai cũng nói sủng vật giống như chủ nhân, Abe đáng yêu như vậy, không biết giống ai. Tự nhiên nghĩ đến Lương Tiên Sinh, cô cảm thấy Abe có nhiều chỗ rất giống anh.

Hôm nay Lương Mặc Nguyên muốn tới Đinh Thành, buổi sáng anh có chuyện nên hẹn thời gian vào buổi chiều. Trong lúc Đông Á ăn sáng xong chuẩn bị tìm việc làm giết thời gian thì nhận được một tin tức trong nhóm chat: Ba giờ sáng, cô Tiểu Hà bể nước ối sinh non, giờ đang ở bệnh viện hậu sản thành phố.

Cô Viên thông qua chồng cô Tiểu Hà biết được: vẫn còn ở trong phòng sinh, tình huống không quá lạc quan.

Thân thể cô Tiểu Hà vốn đã yếu, người lại rất gầy, vì giữ vóc dáng nên trong lúc mang thai cũng khắc chế việc ăn uống, chứ đừng nói chi tẩm bổ. Thêm việc đảm nhận công việc chủ nhiệm lớp rất cực khổ, hai năm qua nhân khẩu ở Đinh Thành tăng vọt, thế nên số lượng học sinh cũng không ngừng tăng lên, mà hàng năm bộ giáo dục phân bổ giáo viên lại có hạn, dẫn đến việc khan hiếm giáo viên, nhiệm vụ dạy học nặng nề làm thể xác và tinh thần chịu áp lực, cùng với việc bản thân không được khỏe, tổng hợp những yếu tố này lại làm cô Tiểu Hà sinh non.

Đông Á cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, cho đến mười giờ sáng mới nhận được tin, chồng cô Tiểu Hà gửi tới cô Viên một tấm hình: con trai, nặng ba cân rưỡi, sinh con thuận lợi, mẹ tròn con vuông.

Lúc này mới thấy vui mừng muốn khóc. Cả đám đều bắn pháo hoa chúc mừng trong nhóm.

Cô và cô Viên hẹn xế chiều đến bệnh viện Hạng Thành thăm cô Tiểu Hà. Đông Á nói trước với Lương Mặc Nguyên một tiếng, báo buổi chiều sẽ đến Hạng Thành thăm đồng nghiệp. Mục đích của Đông Á là muốn Lương Mặc Nguyên khỏi mất công chạy quảng đường dài đến, kết quả nói chuyện xong xuôi, anh bảo bây giờ sẽ đến Đinh Thành đón cô, còn có cơ hội ăn cơm với cô, chờ ăn cơm tối xong lại đưa cô về.

Đông Á cảm thấy thật ngại quá, khi không phí tiền xăng. Lương Mặc Nguyên cũng tùy ý nói: "Tiền xăng đưa cho công ty chi trả là được rồi. Tôi quen đường ở thành phố hơn em, tiết kiệm được thời gian lại tiết kiệm tiền, cớ sao không làm?"

Lời này nghe vào không hề có chỗ sơ hở, nhất thời không tìm được lý do phản bác.

Một tiếng sau, Lương Mặc Nguyên đậu xe ở dưới lầu. Đông Á cầm điện thoại chạy tới cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy xe của anh đang đậu bên cạnh hàng cây xanh, người ở trong xe. Đông Á vừa đi tới cửa vừa hỏi: "Có cần đưa Abe đi theo không?"

Lương Mặc Nguyên suy nghĩ trong một giây: "Không cần."

"Nhưng trong nhà không có ai, nó sẽ đói." Đông Á không cự tuyệt được đôi mắt đen sáng lấp lánh của Abe.

"Đói một chút cũng không sao."

Đông Á: ". . . . . ."

Đáng thương Abe, anh có thật sự là chủ nhân ruột của nó không thế?

Cuối cùng, Đông Á vẫn tự mình dắt Abe ra cửa, dù sao cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thuyết phục Lương Mặc Nguyên dẫn Abe theo.

Từ kính chiếu hậu, Lương Mặc Nguyên nhìn thấy cô gái đang dắt chú cún đã lâu anh không gặp đi lại từ xa, đợi đến gần, Lương Mặc Nguyên đẩy cửa xuống xe.

Đông Á tràn ngập áy náy: "Lương Tiên Sinh, xin lỗi đã không làm theo ý của anh. Tôi nghĩ nhiều ngày không thấy nó nên anh sẽ rất muốn gặp, nó cũng rất nhớ anh."

Đông Á cúi đầu nhìn Abe một chút, ngay cả nhìn nó cũng lười nhìn Lương Mặc Nguyên, giống như người đàn ông đối diện chỉ là không khí, ngược lại hăng say vẫy đuôi vươn đầu lưỡi về phía Đông Á. Đông Á sờ sờ đầu Abe, cong người xuống nói với nó: "Abe, cưng xem đây là ai?" Lúc này Abe mới lười biếng nhìn Lương Mặc Nguyên, ngoẹo đầu nhìn anh, quên mất chủ nhân chân chính đứng trước mặt này rồi.

Lương Mặc Nguyên ghét bỏ liếc nhìn nó, thình lình nói ra một câu thật độc: Dung lượng não nhỏ như vậy, làm khó nó rồi."

Đông Á nhịn không được cười một tiếng. Lương Tiên Sinh thật biết đùa, bản thân đi so với chó.

Lương Mặc Nguyên nhìn cô: "Hiện tại trong mắt nó chỉ có em, tôi đang suy nghĩ xem có nên bắt nó về không."

Đông Á vừa nghe, có chút gấp gáp: "Abe ở chỗ tôi rất tốt, hơn nữa bình thường Lương Tiên Sinh cũng bận rộn công việc, vẫn nên để tôi thay anh chăm sóc nó đi, đợi đến lúc thích hợp, anh dẫn nó về cũng không muộn."

Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn cô: "Đông tiểu thư cảm thấy, lúc nào thích hợp nhất?"

Rõ ràng anh đang cười nhưng Đông Á lại cảm thấy trong nụ cười này ngầm chứa một tầng ý nghĩa sâu xa hơn, tạm thời cô không đọc thấu được. Không đợi cô nói chuyện, Lương Mặc Nguyên nắm lấy dây thừng dắt chó trong tay cô, ngón tay vô ý ma sát qua cô, có một loại cảm giác tê tê dại dại, giống như dòng điện xuyên qua, làm cho người ta rung động không thôi.

Cô giống như bị điện giật rút tay về. Động tác của Lương Mặc Nguyên cũng dừng lại, tầm mắt như có như không nhìn qua cô lại nhanh chóng chuyển đi, mở cửa xe, vỗ vỗ lưng Abe, nói nhỏ: "Đi lên."

Abe nhanh chóng nhảy lên xe.

Lương Mặc Nguyên vô cùng quen thuộc đường xá, so với dự tính đến sớm hơn rất nhiều.

Thứ bảy, bệnh viện đông đúc người, rất khó tìm được chỗ đậu xe. Lương Mặc Nguyên thả chậm tốc độ. Giữa bãi đổ dày đặc xe thế này muốn tìm một vị trí không phải dễ, Đông Á sợ anh phiền toái, vội nói: "Lương Tiên Sinh, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tự tôi đi xuống, sau đó. . . . . ."

Lương Mặc Nguyên vẫn không nhanh không chậm, vừa tìm chỗ đậu, vừa nói: "Cùng lên đi, tôi muốn đi gặp ba của tôi một chút, một lát em thăm bệnh xong thì gọi cho tôi, tôi đi tìm em."

Nói xong, anh nhẹ nhàng nhìn Đông Á, giống như hỏi ý kiến của cô.

"Ba anh cũng ở đây?" Đông Á hỏi.

"Ừ." Lương Mặc Nguyên gật đầu. Đối diện có một chiếc xe rời đi, Lương Mặc Nguyên chờ họ đã ra ngoài hẳn, chuẩn bị đỗ vào chỗ trống.

Đông Á có chút băn khoăn: "Làm sao bây giờ, tôi chỉ mua trái cây cho thai phụ, nếu biết ba anh cũng ở đây tôi liền. . . . . . Haizz, nếu không chờ xuống xe tôi đến tiệm trái cây ở cổng xem sao."

"Không cần mua gì đâu." Lương Mặc Nguyên thuần thục đậu xe, nhìn về phía cô, mỉm cười: "Em có thể đi gặp ông, ông đã rất vui mừng." Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Đông Á, Lương Mặc Nguyên giải thích: "Một mình ông ở đây rất cô đơn. Bệnh nhân đều thích náo nhiệt."

Đông Á nhìn chú chó ở phía sau xe: "Chúng ta đi, Abe làm thế nào?"

"Tôi tìm người đưa nó về nhà."

Đông Á yên tâm: "Vậy chúng ta đi nhanh một chút."

Bọn họ lên cùng một thang máy, ở lầu 14 thì chia tay.

Đông Á nhanh chóng tìm ra phòng , cô Viên còn chưa tới, trong phòng bệnh rất náo nhiệt, người nhà cô Tiểu Hà cũng có mặt. Sản phụ vừa mới sinh xong, thân thể còn yếu ớt, đôi môi trắng bệch, ý thức lại rất rõ ràng, thấy Đông Á, cô thật vui mừng, suy yếu nói: "Á Á, em đã đến rồi. Đừng đứng, ngồi ngồi ngồi." Vội vàng gọi chồng cầm ghế qua cho Đông Á ngồi.

Đông Á kéo tay cô, trách cứ lại đau lòng nói: "Chị mới sinh xong, đừng gấp, mặc kệ em, em đứng là được rồi."

Cô Tiểu Hà cười: "Gặp lại em thật tốt, vốn là mọi người trong văn phòng đã bàn bạc, có thời gian thì lên trấn thăm em, ở đó thế nào?"

Đông Á nói với cô Tiểu Hà đôi câu, sợ cô mệt mỏi, vội bảo cô đừng nói chuyện nữa, uống chút nước đường đỏ cho khỏe, lúc này cô Viên cũng tiến vào, không nói mấy lời, cũng không dám để cô nói nhiều.

Bởi vì sinh non, bé cưng được đưa cho hộ lý chăm sóc. Cô Tiểu Hà hỏi: "Mọi người chưa gặp bé phải không? Ông xã, anh lấy hình ra đi. . . . . ."

"Nhìn rồi nhìn rồi. Đứa bé vừa sinh chồng cô đã gửi hình cho chúng tôi xem." Hai người vội vàng nói.

Lại ngồi một lát, Đông Á và cô Viên sợ quấy rầy đến sản phụ nghỉ ngơi, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy ra về, chồng cô Tiểu Hà thay vợ đưa hai người ra cửa, cô Viên vội nói: "Không sao không sao, mọi người cứ làm việc của mình, tôi và Á Á tự đi ra ngoài là được rồi, Tiểu Hà, cô ở cữ cho tốt, chúng tôi đi trước, chờ ngày nghỉ lại đến thăm cô."

Đi ra phòng bệnh, Đông Á và cô Viên vừa đi vừa nói.

"Haizz, Tiểu Hà này, xem như mệnh tốt, hoàn hảo bình yên vô sự, phụ nữ sinh con là một kiếp nạn." Trong giọng nói của cô Viên để lộ ra đau lòng.

Đông Á chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng hai người phụ nữ từng mang thai cùng làm việc trong văn phòng lại có cảm giác sâu sắc hơn trước kia, quả thật không dễ dàng. Cô khó lòng tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó cô cũng sẽ trải qua chuyện như vậy, dù sao vẫn có chút kháng cự và bị động.

"Tiếp theo là cô Trương, ngày sinh của cô ấy vào cuối tháng bảy, cũng mấy tháng nữa thôi. Hai ngày trước cô ấy đi siêu âm, cũng là bé trai, mấy năm nay phòng mình toàn sinh con trai. Á Á, em phải nắm cho chắc, nhanh chóng tìm được bạn trai rồi chỉ chờ uống rượu mừng của em thôi."

Nói xong đã đến cửa thang máy, Đông Á và cô Viên cùng nhau xuống lầu rồi chia tay ở cửa, Đông Á đến tiệm trái cây đối diện mua một giỏ hoa quả, lại ôm một bó hoa, lúc này mới qua đường vòng về.

Lần đầu tiên gặp mặt người ta, đối với cô mà nói cũng rất quan trọng, tay không đến thăm thật sự không hay.

Vào khu nội trú, đến lầu hai mươi mốt hỏi số phòng bệnh. Y tá trẻ tuổi dùng ánh mắt sâu xa quan sát người phụ nữ trước mặt: "Cô là người thân của Lương tiên sinh sao?"

Mặc dù vẻ mặt của đối phương vô cùng không thoải mái, Đông Á vẫn dễ tính lắc đầu: "Không phải, tôi là bạn của anh ấy."

Y tá lại nhìn mắt cô, lúc này mới bất đắc dĩ hất cằm lên: "Ở đó."

Đông Á quay đầu nhìn theo hướng cô ta chỉ, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, cả cánh cửa cũng phát ra tia sáng dìu dịu. Đông Á nói tiếng cám ơn, đi tới, để giỏ dưới đất, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nhấc giỏ lên lần nữa. Bên trong truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ, rồi sau đó, cửa mở ra, Lương Mặc Nguyên đứng bên trong, ngay trước mặt cô.

Anh cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi màu xám càng làm bắt mắt ngũ quan, ống tay áo cuốn lên tinh tế lộ ra một đoạn da với đường nét hoàn mỹ. Anh cúi đầu nhìn đồ trong tay cô, không nói gì, nghiêng người cho cô vào phòng, nhận lấy giỏ trái cây, giúp cô cất. Đông Á đặt hoa ở đầu giường, cúi đầu nhìn về phía ba Lương trên giường nhỏ, so với tấm hình cô xem thì chân thật hơn, cũng càng lộ vẻ tang thương.

Ba Lương vừa ngủ không lâu, khăn lông và chậu nước còn để bên cạnh, Đông Á đi tới chuẩn bị mang vào phòng vệ sinh, Lương Mặc Nguyên đi tới, đè lại chậu: "Để tôi."

Đột nhiên tới gần làm thu hẹp khoảng cách, khiến Đông Á như muốn thiếu dưỡng khí, cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, yên lặng rút tay về, dạt sang một bên, ánh mắt nhìn đôi chân dài đi tới phòng tắm, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tắm đucợ mở, từ bên ngoài nhìn vào, thấy bóng dáng Lương Mặc Nguyên đung đưa trong đó. Nhưng trong chốc lát đã đi ra, rút một khăn giấy khô trên bàn lau tay: "Có thấy nhàm chán không?"

Đông Á lắc đầu: "Bệnh của ba anh có nghiêm trọng không?"

"Trúng gió."

Hai người đồng loạt nhìn về ông lão trên giường bệnh.

"Tôi sẽ nói cho ông biết, em có tới thăm ông." Lương Mặc Nguyên nói.

Đông Á khẽ ngạc nhiên: "Ông ấy biết tôi?"

Lương Mặc Nguyên cười ý vị sâu xa: "Sớm muộn sẽ biết."

Anh cầm áo khoác và chìa khóa: "Đã đến đây rồi, có muốn qua chỗ tôi ngồi một chút không?"

Hả? Đông Á quay qua, sững sờ nhìn Lương Mặc Nguyên.

"Đón Abe." Lương Mặc Nguyên giải thích.

À.

Thời điểm đi ngang qua chỗ của y tá đang đứng, nghe một cô y tá trẻ tuổi lên giọng kêu một tiếng: "Lương Tiên Sinh, ngài đi à?"

Đông Á nhìn sang, thấy mắt đối phương nhìn cô có mấy phần địch ý. Lần đầu tiên Đông Á đoán tuổi đối phương, nhìn không lớn lắm.

Nhìn lại Lương Mặc Nguyên, anh cũng không nhìn người ta, đi về phía trước.

Đông Á không nhịn được cong khóe miệng, bước nhanh đuổi theo anh.

Biệt thự của Lương Mặc Nguyên cách xa nội thành, nó nằm trong khu quốc tế nổi tiếng, là khu nhà sang trọng nhất trong thành phố. Hoàn cảnh thanh tịnh, phong thủy cực tốt, nhưng giá nhà lại quá cao, làm cho người ta nhìn mà sợ.

Trước kia Đông Á chỉ nghe nói, lần đầu tiên tới đây, quả thật khác biệt với những nơi khác.

Nhà của Lương Mặc Nguyên rất lớn, đồ đạc lại ít ỏi và gọn gàng, có thể thấy thường xuyên không có nhà. Có một bãi cỏ lớn và hồ nhân tạo ở sân sau, Abe đang chơi thì thấy hai người vào, gặm chiếc xe nhỏ vui mừng chạy tới, nhào vào lòng Đông Á, thiếu chút đẩy cô muốn ngã.

Lương Mặc Nguyên nắm cổ nó kéo ra, Abe nháy nháy con mắt đáng thương vô tội nhìn chủ nhân, bộ dạng có chút sa sút.

Hoàn cảnh nơi này rất tốt, thỉnh thoảng có cò trắng bay qua hồ, dừng trên bờ kè cách đó không xa, Đông Á có chút thích nơi này. Thật tốt khi sống ở đây, chỉ là đồ của Lương Mặc Nguyên quá ít, cô dùng mắt đo đạc căn nhà, trong đầu bắt đầu nghĩ, nếu là cô thì cô sẽ bố trí thế nào.

"Nghĩ gì thế?" Lương Mặc Nguyên bưng hai ly trà để lên bàn trước mặt cô.

Đông Á cười cười, nâng trà lên, mắt xuyên thấu qua khí nóng lượn lờ nhìn anh, nháy một cái, có chút hoạt bát hỏi: "Ba mẹ anh và anh cùng ở đây sao?"

"Tự họ cũng có nhà."

Đông Á gật đầu, để ly xuống, không nói gì, chuyển hướng nhìn bờ kè đối diện hồ, có mấy con cò trắng dang chân dài bước chậm. Cô nghĩ đến tối hôm qua mình nói với Đường Tuấn.

Đúng, cô đã có người mình thích.

Người ở trước mắt này, ngồi cùng anh mặt đối mặt, cho dù không nói gì, cũng chẳng cần làm gì, cứ ngồi như vậy, cũng là một sự hưởng thụ.

Cô cố gắng tưởng tượng anh thành bộ dạng của Đường Tuấn, làm thế nào cũng nhớ không nổi, giống như gương mặt đó từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt của cô, kể cả người tên Đường Tuấn này đã cách xa cuộc đời cô.

Nhưng cô vẫn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới. Cố gắng nhớ lại tâm trạng thích Đường Tuấn lúc ban đầu, làm thế nào cũng không nhớ nổi, chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối khi tuổi trẻ bên loại người như thế.

Nếu như bây giờ, nếu cô thật sự cùng Đường Tuấn kết hôn, sẽ cảm thấy hạnh phúc ư?

Có lẽ trước khi gặp Lương Mặc Nguyên cô sẽ nói đồng ý. Khi mọi người không gặp nhau vào thời điểm tốt đẹp, khái niệm về cái đẹp rất đơn giản, mà khi đã thật sự gặp được thời điểm đó, loại nhận thức đó liền trở thành nông cạn và ngu ngốc. Đông Á chợt nhớ đến lời Thang Mật đã nói với cô.

"Có một số người duyên phận tới sớm, giống như tớ, mà cũng có người duyên phận sẽ đến rất trễ. Nếu duyên phận chân chính của cậu vẫn chưa kịp xuất hiện mà đã không kịp chờ cùng một người như vậy kết hôn, thế đợi đến lúc người có duyên với cậu xuất hiện, anh ta giúp cậu biết cái gì là yêu, cậu sẽ rối rắm chần chừ trong hôn nhân và tình yêu, sơ ý một chút sẽ đi sai đường. Cho nên Á Á, không cần gấp gáp, mỗi người có nhịp điệu khác nhau, cậu chỉ cần giữ vững nhịp điệu của mình, sống thật tốt, làm việc cho giỏi, nhiệt tình yêu thương sinh mạng, thứ thuộc về cậu sẽ không bao giờ mất!"

Đông Á nghĩ đi nghĩ lại, nở nụ cười yếu ớt, người trong sinh mệnh cô khoan thai mà đến, không cần vì duyên phận nông cạn mà khổ sở rối rắm, không phải vướng bận gì mà nhìn anh, cảm giác này thật tốt.

... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Nay làm tiếp, nhưng có chậm thì mọi người thông cảm nhé!!!