Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 78: 386 – 390




386.

Công ty cho nghỉ mồng 1 tháng Năm, chị gái Trịnh Hòa định dắt con về nhà thăm cha mẹ, bỗng nhiên nhớ tới, mấy hôm trước báo viết em mình đã kết thúc hợp đồng với công ty, nghĩ bụng, chắc giờ nó cũng rảnh, vậy nên quyết định đáo qua kéo cậu về cùng.

Trịnh Hòa nghe Trịnh Hâm Minh muốn tới, liền giật điếng người.

Cậu định đêm trước lúc kết hôn mới báo cho nhà mình biết, chưa come out vội, đợi đúng hôm đám cưới mới công  bố, cha mẹ cậu đều là người coi trọng mặt mũi, nhất định sẽ không làm rùm beng lên trước sự chứng kiến của bao người, hôn lễ xong, cậu và Bạch tiên sinh sẽ nhảy máy bay đi hưởng tuần trăng mật luôn. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

“À…ừm… chị à, chị đến tìm em làm gì?” Trịnh Hòa hỏi rất cẩn thận.

“Thằng nhãi này,” Trịnh Hâm Minh oán trách, “Mày xem mày nói thế có được không, chị từ xa đến thăm, mày hỏi như chị đến làm phiền mày ấy? Lớn rồi, cánh cứng rồi phải không?”

“Đâu có, chị đến thăm là vinh hạnh của em, em chỉ tò mò thôi…..em tới thành phố H bao nhiêu năm cũng không thấy chị qua một chuyến, sao lần này bỗng nhiên lại tới?” Trịnh Hòa đáp, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải mấy đứa bạn để lộ tin, khiến Trịnh Hâm Minh nghe được gì, tới khởi binh vấn tội, chia uyên rẽ thúy.

“Hôm nay là 1-5 mà, chị muốn về thăm nhà, tiện đường mang em về cùng, nghe bố bảo, tháng trước mẹ trật eo, giờ vẫn phải dán thuốc đó, chị lo lắm, tranh thủ đợi nghỉ dài này về với bố mẹ mấy ngày.”

Đợt này Trịnh Hòa bận tối mắt tối mũi, đến chuyện gọi điện về mỗi tháng cũng quên, nghe thế liền kinh ngạc: “Eo mẹ bị trật? Có nghiêm trọng không? Sao bố không nói với em một tiếng?!”

Trịnh Hâm Minh thấy mình lỡ miệng, bóp bóp chóp mũi nói: “Mấy hôm trước chẳng phải em… hủy hợp đồng sao, tuy chị đã giải thích nhưng hai cụ vẫn chưa tin, tưởng em bị sa thải, lo cho em nên mẹ bảo đừng nói gì, lại đổ thêm dầu vào lửa. Thế nên chị với bố mẹ đều không nói.”

Trịnh Hòa thấy lòng mình sao chua quá, áy náy khiến cho niềm vui sướng sắp được kết hôn giảm đi phân nửa.

387.

Trịnh Hòa quyết định về nhà vài ngày. Trịnh Hâm Minh nói đúng, qua năm nay, cha mẹ đã 65, cũng chẳng còn mấy năm hưởng thụ nữa.

Thu dọn hành lý, Trịnh Hòa nghĩ thế nào, lại nhét mấy bộ của Bạch tiên sinh và một vài vật dụng hàng ngày của ông vào, tuy cậu biết khả năng ông cùng về rất ít, nhưng vẫn có cảm giác này.

Đến khoảng 7h  tối, Trịnh Hâm Minh và chồng lái xe đến quán Blue đón.

Trịnh Hòa chờ trong thấp thỏm, trước lúc đi, cậu đã gọi cho Bạch tiên sinh, thư ký của ông nói: sau khi xong việc, Bạch tiên sinh sẽ qua tìm cậu, cứ yên tâm đợi, đừng lo.

Không lo cái đầu nha!

Giờ Trịnh Hòa như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lần đầu tiên cậu quyết tâm come out, vì Bạch tiên sinh, cũng vì cậu.

Cửa mở, Trịnh Hòa ngẩng đầu nhìn, chưa thấy người đã nghe có tiếng ngọt ngào gọi: “Cậu~”

Đậu Đậu lao đến, nhảy bổ vào lòng Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa sung sướng ôm lấy thằng cháu đáng yêu của mình, thắc mắc, sao mới hơn nửa năm không gặp, từ thằng quỷ sứ đã thành đứa đáng yêu thế này. Mới nghĩ đến thế, Đậu Đậu đã dùng bàn tay dính đầy kem, trát lên áo Trịnh Hòa…

Được rồi, vẫn là cái thằng quỷ sứ đó thôi.

Trịnh Hòa thê lương nhìn vệt dài dài, xanh xanh trên cái áo khoác mình thích nhất.

Trịnh Hâm Minh lấy từ túi áo một túi khăn ướt và khăn tay. Cô ném khăn tay cho Trịnh Hòa, khăn ướt thì lau tay cho Đậu Đậu, Đậu Đậu rất ngoan: “Mẹ, nãy con đã chào cậu rồi.”

Trịnh Hâm Minh nói máy móc: “Ừ, Đậu Đậu ngoan quá.”

Trịnh Hòa chỉ vào cái vệt màu xanh trên áo mình, hỏi Đậu Đậu: “Cháu nói chào là thế này sao?”

Đậu Đậu gật đầu, lè lưỡi: “Cháu còn nhỏ mà, đừng có yêu cầu cao thế chứ.”

Trịnh Hâm Minh cũng gật đầu: “Đúng thế, em thấy chưa, Đậu Đậu còn hiểu chuyện hơn em.”

Trịnh Hòa lặng lẽ lau áo.

388.

Trịnh Hâm Minh đang tính giảm béo, trước lúc đến đã quyết tâm không ăn, gọi một cốc bạc hà không đường là được. Ai ngờ, đến lúc xem menu, nhìn giá các món trên đó, cô trố mắt: “A Hòa, em điên rồi sao, mời chúng ta đến chỗ này ăn cơm!”

Trịnh Hòa rút thẻ tín dụng của Bạch tiên sinh từ ví da, cười gian trá: “Không sao, bữa này tiêu tiền của người khác, cứ tẹt ga đi.”

Trịnh Hâm Minh bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Trịnh Hòa cười nói: “Thẻ em cũng cầm rồi, sao giả được, chút nữa người đó sẽ đến, để em giới thiệu cho chị.”

Trịnh Hâm Minh lóe lên một ý nghĩ hoài nghi, sau lại nghĩ đến gì, hỏi lại cẩn thận: “Nam hay nữ?”

Trái tim Trịnh Hòa giật thon thót nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh: “Nam.”

“Nam sao….” Trịnh Hâm Minh quét Trịnh Hòa vài lần, khiến cậu sởn hết tóc gáy, “Là nam, thì tốt rồi.”

Trịnh Hòa thở phào một hơi.

“Mẹ, con đói, con muốn ăn món này.” Đậu Đậu chỉ vào món đắt nhất trên thực đơn.

“Có vẻ ngon.” Trịnh Hâm Minh ôm Đậu Đậu, hai người cùng nhau gọi, quyết tâm giảm béo của cô đã bị đống đồ ngon trước mặt phá vỡ, riêng phần tráng miệng đã gọi hẳn 4 món.

Trịnh Hòa cười nhìn hai mẹ con, nghe Bạch tiên sinh nói, tháng sau, Blue sẽ ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, có lẽ sau này sẽ không mở lại nữa. Chị cậu thích đồ ăn không kém gì cậu, lúc nghe tin này, cậu đã nghĩ nhất định phải dẫn chị đến một lần, nếm hết món ngon ở đây.

“Đúng rồi, anh rể đâu? Không tới cùng chị sao?” Trịnh Hòa hỏi.

Trịnh  Hâm Minh ‘A’ một tiếng, hỏi Đậu Đậu: “Bố con đâu? Chỗ nào nhỉ?”

Đậu Đậu nói: “Chắc là trong xe.”

“Mẹ đã bảo con đánh thức ông ấy mà.”

Đậu Đậu tròn mắt: “Con quên.”

“Đúng là, đợi chút, chị ra ngoài tim anh ấy.” Trịnh Hâm Minh cầm túi, vội vã chạy ra ngoài.

Trịnh Hòa bật cười: “Tình cảm giữa chị và anh rể vẫn tốt như thế, anh rể cũng thật là, dù buồn ngủ cũng không cần ngủ say như chết thế chứ.”

Đậu Đậu nói: “Trước lúc đi, bố nhờ cháu rót hộ chén nước, cháu thấy trên bàn có thuốc ngủ nên bỏ vào một ít.”

“Hả?” Trịnh Hòa kinh ngạc.

Đậu Đậu an ủi: “Yên tâm, bỏ thuốc vào rồi, cháu còn dùng thìa quấy, xem có cặn thuốc không rồi mới đưa cho bố mà,” bỗng nhiên, thằng bé thì thầm, “Cậu đừng nói cho bố nha.”

Trịnh Hòa: “…”

389.

Anh rể của Trịnh Hòa là người hiền lành, đau khổ đeo đuổi Trịnh Hâm Minh suốt 6 năm mới ôm được cọp mẹ về dinh. Mẹ cậu nói: đó là người duy nhất có thể chịu được cái tính nóng nảy của Trịnh Hâm Minh.

Câu này được cả nhà bỏ phiếu ủng hộ.

Anh rể vừa thấy menu liền đứng lên: “Không tốt, không tốt, chỗ này đắt quá! Chúng ta đi mau đi.”

Trịnh Hâm Minh nói: “Không sao, người khác mời mà, chúng ta chỉ cần ăn là được.”

Chồng cô nghe thế mới ngồi xuống, cười ngây ngô rồi gọi mấy món phụ.

Trịnh Hòa bóp trán, vợ chồng nhà này đúng là xứng đôi, phản ứng giống nhau như đúc.

Một người đàn ông trong bộ tây trang phẳng phiu đi về phía này.

Trịnh Hâm Minh lặng lẽ nhìn, nhìn mãi, nhìn một lát liền thấy ông xã mình đang nhìn ai oán.

“Bà xã….”

Trịnh Hâm Minh cười gượng, đánh trống lảng: “Sao người ta chưa đem đồ ăn lên nhỉ?”

Bởi Trịnh Hòa quay lưng lại với cửa, nên mãi khi Bạch tiên sinh đứng bên cạnh mình, cậu mới ngẩng đầu nói: “A, ông tới rồi.”

Bạch tiên sinh gật đầu, mỉm cười chào ba người đối diện: “Chào mọi người.”

Trịnh Hòa đứng lên, giới thiệu: “Đây là chị em, Trịnh Hâm Minh, bên cạnh là anh rể, còn đây là….”

Bạch tiên sinh: “Đậu Đậu, em từng nhắc tới rồi.”

Trịnh Hòa gật đầu, nói nhỏ: “Đúng thế, chính cái thằng quỷ sứ đó đấy, né nó ra.”

Bạch tiên sinh cũng thì thầm bên tai cậu: “Tôi thấy có vẻ đáng yêu mà.”

“Đừng bị lừa bởi bề ngoài! Nó là thứ lừa dối sự phán đoán của ông đấy!”

“Trịnh Hòa….” Giọng Trịnh Hâm Minh vang lên, lạnh lùng, “Em nói to quá đấy!”

“Dù gì cũng là sự thật mà,” Trịnh Hòa không thèm để ý, cậu chỉ vào Bạch tiên sinh, “Ông ấy là Bạch Ân, là….” Cậu nghĩ một lát, thấy sau khi ăn cơm nói thật thì tốt hơn, “Bạn, bạn tốt của em.”

Trịnh Hâm Minh nói: “A, ông chính là người mời cơm đúng không? Cám ơn ông.”

Bạch tiên sinh nhìn về phía Trịnh Hòa, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Trịnh Hòa lắc lắc thẻ tín dụng trên tay.

Tuy vẻ mặt ông không hề thay đổi, nhưng Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh hiểu ý mình, điều ông nói sau đó đã chứng minh suy nghĩ đó.

Bạch tiên sinh nói: “Không có gì, ba người là khách, cứ tùy ý đi.”

Anh rể Trịnh Hòa nghe thấy, cảm thấy mất tự nhiên thế nào ấy, ngọ nguậy cái ghế.

Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh làm kẻ bề trên đã quen rồi, dù cho bỏ đi cái vẻ đấy thì khí thế của ông vẫn khiến người ta cảm thấy gượng gạo, cậu vội nói: “Ông chưa ăn cơm tối phải không? Gọi mấy món đi, không lát nữa bọn em ăn ngon quá, lại chảy nước miếng giờ.”

Bạch tiên sinh cười: “Em nghĩ tôi như em chắc.”

Không khí vừa dịu đi một chút thì nhân viên phục vụ liền mang lên một ly rượu đỏ và một thùng băng, rót bốn ly.

“Chúng tôi không gọi rượu.” Trịnh Hòa nói.

Nhân viên phục vụ lên bàn: “Quản lý của chúng tôi thấy Bạch tiên sinh tới nên mời.”

Bạch tiên sinh ‘ừm’ một tiếng.

“Chúc ngài dùng cơm vui vẻ.” Nhân viên phục vụ lễ phép rời đi.

Giờ, không chỉ anh rể bất an, mà Trịnh Hâm Minh cũng chuyển Đậu Đậu ngồi giữa họ, cảnh giác nhìn Bạch tiên sinh.

Dưới gầm bàn, Trịnh Hòa trộm nhéo tay Bạch tiên sinh một cái.

Bạch tiên sinh quay đầu lại, nhìn rất vô tội: “Sao thế?”

Trịnh Hòa vẫn nhéo nhéo nhéo, mặt không biểu cảm: “Không có gì.”

Bạch tiên sinh định rụt tay về thì bị Trịnh Hòa giữ chặt. Thôi, kệ cho cậu ấy nhéo.

390.

Cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên.

Trịnh Hòa cầm lấy phần của mình, không cẩn thận khiến bị dính tương lên tay, Bạch tiên sinh cười, đưa khăn tay qua, nói: “Bảo bối, em…”

Trịnh Hòa vội che miệng Bạch tiên sinh lại, vội vàng nhìn qua hướng Trịnh Hâm Minh…

Cô đang cầm dao nĩa, dường như không nghe thấy gì.

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy mặt Bạch tiên sinh dính tương.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Trịnh Hòa cuống cuồng lau đi.

Bạch tiên sinh cười, đôi mắt ông cong lên: “Không sao.” Nói rồi, ông cầm lấy tay Trịnh Hòa, liếm một cái.

Mặt cậu đỏ lựng, vội vã rút tay về, ném giấy cho ông: “Lau đi này!”

Cảnh này, bị Trịnh Hâm Minh nhìn thấy.

Trịnh Hâm Minh chau mày, hơi lạnh tỏa ra, anh rể và Đậu Đậu ôm nhau thu lu trong góc.

Năm người lặng lẽ ăn cơm.

Trịnh Hòa hé miệng nãy giờ, nhưng chưa biết làm sao để chuyển đề tài về phía mình được: “Chị…em…”

Trịnh Hâm Minh đang lau mỡ trên miệng Đậu Đậu, nghe thế ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Lưỡng lự cái gì, có chuyện gì nói mau, lớn tướng rồi còn cần chị dạy sao.”

Trịnh Hòa bị Trịnh Hâm Minh làm cho á khẩu, bao lời chuẩn bị nói ra đã quên sạch.

Bạch tiên sinh bảo Trịnh Hòa đi lấy rượu, cậu biết ông đẩy mình đi, tuy không rõ để làm gì những vẫn nghe lời.

Đợi Trịnh Hòa đi xa, sắc mặt Trịnh Hâm Minh mới trầm xuống: “Xin được phép nói thẳng, mối quan hệ của ngài và em tôi là?”

Vẻ mặt Bạch tiên sinh không chút thay đổi: “Chẳng phải cô đã đoán được sao.”

“Hai người quả thực là…..” Trịnh Hâm Minh cắn cắn đầu lưỡi, dường như không nói ra được từ đó, “Loại quan hệ đó ?”

“Loại đó là loại nào?” Hai bàn tay của Bạch tiên sinh đan chéo nhau, đặt trên gối.

Trịnh Hâm Minh trợn trắng mắt, cái điệu này giống hệt Trịnh Hòa: “Nói chuyện với ông ghét thật đấy.”

“Cám ơn.” Bạch tiên sinh mỉm cười.

Trịnh Hâm Minh: “…”

Ngồi phía đối diện ông, Đậu Đậu giơ ngón cái.