Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 65: 321 – 325




321.

Trịnh Hòa sấy khô tóc, mặc lại bộ đồ sạch sẽ, khô ráo mà cậu mặc lúc đi vào, làm bộ nhưng không có chuyện gì, bình tĩnh bước vào phòng.

Bạch tiên sinh buông sách xuống, sắc mặt lạnh lùng: “Quay lại.”

Trịnh Hòa đã quen với khuôn mặt lạnh te của ông, cậu cười tủm tìm: “Ừm, Husky đâu? Em mang nó đi tắm.”

Bạch tiên sinh nói: “Không vội, em qua đây, ngồi xuống.”

Trịnh Hòa: “Vâng.”

Bạch tiên sinh tạm ngừng một chút, đột nhiên hỏi: “Hôm nay ở trường quay, em làm gì?”

Trịnh Hòa giật thót, nhưng lại không thấy chột dạ, nói bừa: “Thì quay phim như mọi hôm nha, đối kịch với người ta, rồi hi hi ha ha gì đó.”

Bạch tiên sinh ‘à’ một tiếng, ông đặt sách sang một bên, đứng dậy, nói: “Tôi đi đem Husky về, trên bàn có nước đấy, em uống đi.”

“Vâng.” Trịnh Hòa thấy bóng ông đi khuất, cậu cầm chén nước lên, cũng không thèm nhìn là nước gì liền uống luôn, vậy nên xém chút nữa bị chết sặc vì cay. Trịnh Hòa mở nắp ra thì thấy 4-5 miếng gừng to tổ chảng chìm nổi bên trong.

Cậu than thở một tiếng: “Ra là nước gừng, thảo nào khó uống thế…” nói vậy nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, uống sạch.

322.

Trịnh Hòa đã hoàn thành phần của mình, Thành thiếu ở lại thương lượng phần sau của hợp đồng với giám chế Tống. Mải nói, trời đã tối từ lúc nào, Tống Nhiên đề xuất: “Sắp 7h rồi, chúng ta đi ăn cơm rồi tôi đưa anh về.”

Thành thiếu để quên xe trong viện nên gật đầu đồng ý.

Mới đi ra khỏi trường quay vài bước, Thành thiếu thấy một thiếu niên đi lướt qua mình, cậu ta không cao lắm, gương mặt thực lập thể, anh đột nhiên cảm thấy người này hơi quen mắt liền nhìn kỹ hơn… trong lúc lơ đãng lại phát hiện hình xăm đỏ trên cánh tay. Nhớ ra rồi!

Trước khi trở thành người đại diện của Trịnh Hòa, công ty từng nhét người này cho anh. Cậu ta là Arno, khá có triển vọng, được tuyển từ đại học chính quy. Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, Thành thiếu đã không có thiện cảm với Arno, mới 21 mà đã xăm hình lên cánh tay, quần áo thì chẳng ra làm sao, rẻ tiền lại lố lăng. Nói chung, trừ gương mặt ra, chẳng được cái nước gì.

Chính vì thế, trong lúc Arno đi tham gia lớp huấn luyện cho người mới, Thành thiếu cho người điều tra cậu ta. Lúc này mới ra chuyện! Từ hồi THCS, Arno đã nhập bọn với đám lưu manh, cái bằng đại học hàng hiệu đó là do cô cậu ta mua cho.

Thế thôi còn chấp nhận được, nhưng chuyện đã hút thuốc phiện một năm đó là sao? Dù mai sau có nổi tiếng thì cũng sẽ thành tiếng xấu bị lôi ra đàm tiếu, không chỉ sự nghiệp bị hủy, công ty cũng sẽ liên lụy.

Thành thiếu nói chuyện này với cấp trên, phía trên liền quyết định kết thúc hợp đồng với Arno ngay lập tức, hơn nữa còn nói chuyện này cho mấy người cùng nghề.

Hôm sau, Thành thiếu đi làm như thường thì bắt gặp Arno kéo một rương hành lý to đi từ cầu thang xuống. Cặp mắt đỏ quạu của cậu ta trừng Thành thiếu đầy hận thù.

“Thành thiếu! Anh không cho tôi đường sống, tôi cũng sẽ khiến anh chịu khổ sở!”

Nói xong, Arno quăng hành lý về phía anh, nghênh ngang rời đi.

Thành thiếu không đề phòng, suýt nữa ngã sấp mặt, nhìn gương mặt non nớt của cậu thiếu niên, anh thở dài, không bắt bảo vệ giữ cậu ta lại mà nhặt mấy thứ rơi rớt từ rương, bỏ vào thùng rác.



Chuyện này là nét bút hỏng duy nhất trong sự nghiệp của Thành thiếu, nhìn thấy Arno, anh chỉ muốn đi thật mau, giám chế Tống mặc cho anh lôi kéo mình, hai người vội vã đi đến bờ hồ gần đó.

Đêm xuống, nước trong hồ đen thùi, gió lạnh thổi qua khiến Thành thiếu run lên, bỗng nhiên, anh cảm thấy hơi ấm phủ lên người, quay đầu lại thì thấy Tống Nhiên đang lập cập chùm áo khoác của mình lên vai anh.

“Đưa tôi làm gì, cậu không lạnh à? “Thành thiếu hừ nhẹ, mạnh miệng thế thôi nhưng lòng đã mềm nhũn tự lúc nào rồi.

Tống Nhiên mím chặt bờ môi lạnh cóng, lắc đầu nói: “Không sao, tôi không lạnh.” Dạo gần đây, hắn bị Thành thiếu bơ đến độ mà nếu Thành thiếu mắng hắn cũng thấy vui. Sợ Thành thiếu lại loanh quanh với chuyện áo khoác, hắn lảng sang chuyện khác: “Anh kéo tôi đến đây làm gì ?”

Thành thiếu không muốn nói chuyện về Arno cho hắn biết: “Từ đây tới bãi đỗ xe cũng gần.”

Tống Nhiên nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu, bỗng nhiên, hắn nghe có tiếng bước chân phía sau bèn quay đầu lại.

Phía sau  là đêm tối mịt mờ, chỉ có ánh đèn xa xa từ phía trường quay và mặt nước hồ sóng sánh.

“Nhìn gì thế? Đi thôi!” Thành thiếu giục.

Tống Nhiên gật đầu, mới đi vài bước…

“Cộp cộp…”

” Cộp cộp cộp cộp……” Tiếng bước chân lại vang lên!

323.

Tống Nhiên quay đầu lại thì thấy một thanh niên trẻ tuổi phía sau: “Cậu là ai?”

Arno không thèm nhìn Tống Nhiên mà chỉ đăm đăm vào Thành thiếu: “Thành thiếu đúng không?”

Ánh mắt anh hoảng hốt: “Lâu rồi không gặp…”

Tống Nhiên không biết hai người có quan hệ gì, hỏi nhỏ: “Anh biết cậu ta à?”

Thành thiếu ra hiệu ‘im miệng’.

Arno hừ lạnh: “Tôi không chỉ biết anh ta, mà còn lúc nào cũng nhớ đến! Thành thiếu! Anh hại đời tôi!”

Thành thiếu biện giải: “Là bản thân cậu có vấn đề, tôi chỉ suy nghĩ cho lợi ích của công ty thôi, nếu cậu chịu cai nghiện trước khi vào công ty thì đã không đến mức thế…”

Chưa nói hết, Arno đã lao về phía anh như kẻ điên. Bấy giờ Thành thiếu mới nhìn ra cậu ta cầm theo con dao gọt hoa quả, giờ hối hận nói những lời kia thì đã muộn, anh bèn giữ lấy bàn tay cầm dao của Arno. Hai người giằng co.

Tống Nhiên đứng ngoài, muốn giúp Thành thiếu nhưng không biết giúp ra sao, đúng lúc đó, Arno đẩy mạnh Thành thiếu khiến anh lảo đảo – hướng về phía hồ!

Không thèm nghĩ ngợi, Tống Nhiên cầm lấy tay Thành thiếu, lôi anh về, phía sau, Arno đâm dao vào bụng hắn!

“Rầm –” Tống Nhiên ngã xuống đất.

Thành thiếu thấy mặt mình nóng lên, sau đó ngã xuống đất, ngẩng đầu thì thấy Arno đang sững sờ đứng đó, ánh mắt cậu ta ngập nỗi sợ hãi, nhìn về phía bên cạnh anh. Trái tim anh run lên, Thành thiếu quay sang bên cạnh…

“Tống Nhiên!”

324.

Trịnh Hòa quay phim xong, hí hửng lắm, cậu dùng tận mấy tiếng đồng hồ để lên kế hoạch du lịch.Bạch tiên sinh cũng có vẻ rất vui.

Đang thu dọn hành lý thì Bạch tiên sinh nhân được một cuộc điện thoại, nói chuyện xong, ông quay sang bảo: “Khoan đi đã, em với tôi về lại Nhật Bản trước.”

Trịnh Hòa lo lắng: “Sao thế? Bên đấy có chuyện gì sao ạ?”

Bạch tiên sinh tặng Trịnh Hòa một cái hôn nóng bỏng để an ủi: “Không phải chuyện lớn gì, Bạch Nhuận Trạch gây chuyện, cần tôi qua thôi.”

Bạch Nhuận Trạch là con Bạch tiên sinh, nhưng Trịnh Hòa theo ông lâu như vậy, trừ lần gặp gỡ duy nhất vào Giáng sinh năm ngoái thì chưa thấy ông nhắc tới bao giờ. Vì thế nên cậu cảm thấy rất tò mò: “Cậu ấy gặp chuyện gì thế?”

Bạch tiên sinh nhớ lại: “Lúc tôi bắt máy chỉ nghe 2 tin ‘Về ngay, liên quan đến Bạch Nhuận Trạch’ rồi cúp máy luôn, còn cụ thể có chuyện gì thì tôi không rõ.”

Trịnh Hòa dùng bộ mặt 囧 nhìn Bạch tiên sinh: “Con mình mà sao ông hời hợt thế hả, phải quan tâm tới nó chứ!”

Bạch tiên sinh không nói gì. Huyết thống nhà họ Bạch rất phức tạp, cái tính lạnh lùng vô tâm lại ăn vào máu. Năm đó cha ông dùng phương thức giáo dục này, giờ đương nhiên ông cũng dùng nó cho con mình. Hơn nữa, ông còn không thích cái vẻ lưu manh của thẳng nhỏ Bạch Nhuận Trạch kia, từ nhỏ đã rất lắm chuyện, bệnh vặt liên miên, lúc không bệnh thì quậy đến độ khiến lão già nhà mình – tức ông nội nó, tức đến phát bệnh, rồi đánh nhau với bạn, rồi vân vân và vũ vũ… Bạch tiên sinh hết hôn rồi mút lấy phần xương quai xanh của bảo bối trong lòng… ‘Cứ thế này có phải tốt không, vừa ngoan vừa nghe lời.’ – Ông nghĩ.

Trịnh Hòa nâng vai phối hợp với ông, để ông có thể ôm mình chặt hơn: “Lúc nào đi? Hôm nay sao? Để em đặt vé máy bay.”

Lưỡi Bạch tiên sinh chạy từ vai lên mí mắt: “Không vội… mở mắt ra nào.”

Bàn tay Bạch tiên sinh len vào trong áo khiến cậu vừa ngứa ngáy vừa hưng phấn: “Mở mắt làm gì ?… A!”

Trịnh Hòa vửa mở mắt ra, Bạch tiên sinh liền đưa lưỡi liếm. Cậu bị dọa, định nhắm lại thì bị đầu lưỡi của ông ngăn cản, nó không ngừng liếm láp, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cậu muốn kêu to thì miệng đã bị ông kịp thời che lại.

Trịnh Hòa cố gắng dằn sự hưng phấn trong lòng xuống, từ chuỗi ngày dâm loạn trên sơn trang đó, cậu bắt đầu yêu thích cách làm tình có chút đau đớn và mang hơi hướm ngược đãi này. Cậu mau chóng lột quần áo ra, đến lúc chỉ còn lại quần lót thì Bạch tiên sinh giữ tay cậu lại, đè cậu xuống đất, lông mày ông khẽ nhướn: “Muốn làm không?”

Mắt trái cậu bị liếm nên nhìn mọi thứ đều mờ ảo, cậu cười gian trá: “Sao mà không làm chứ, a, ưm, come on, babe~”

Ba từ cuối cậu cố tình dùng giọng điệu thực dâm đãng, Bạch tiên sinh bật cười, lột nốt cái quần sịp của cậu xuống.

“Vậy thì làm.”

325.

Lần trước Trịnh Hòa tới Nhật Bản, Bạch tiên sinh chỉ để cậu ở một căn hộ bên ngoài của mình, không dẫn vào nhà chính. Nhưng giờ đã khác xưa, sống bao năm, lần đầu tiên Bạch tiên sinh thích một người, đương nhiên phải dính chặt người ta với mình, mình đi đâu, Trịnh Hòa đi nấy.

Bạch lão gia tử tuy dưỡng lão ở Nhật Bản nhưng nửa đời trước đều sống tại Trung Quốc, vậy nên nhà chính mang phong cách đời nhà Thanh, có gian chính, rồi phân ra đông, tây sương.

Trịnh Hòa trầm trồ ngắm nghía loại kiến trúc chỉ từng thấy trong sách lịch sử này, bỗng nhiên, cậu thấy Bạch Nhuận Trạch – để tóc dài, đi tới.

Thấy cha mình, câu đầu tiên Bạch Nhuận Trạch nói là “Ui giời, ông già, sao giờ ông vẫn còn bao dưỡng cái anh chàng xấu xí này à, đúng là càng già khẩu vị càng tệ.”

Trịnh Hòa chỉ liếc qua, xem như không nghe thấy gì cả.

Bạch tiên sinh nhìn thằng con đã không gặp hơn nửa năm, cười lạnh lùng: “Sao không cắt tóc? Bất nam bất nữ.”

Bạch Nhuận Trạch bật lại: “Không ra nam ra nữ còn hơn cái loại thích chơi đàn ông như ông! Ít nhất tôi còn thích phụ nữ.”

Bạch tiên sinh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe qua vẻ nghiền ngẫm, bao năm rồi, lần đầu tiên có người dám nói thế với ông.

Bạch Nhuận Trạch tiếp tục gào: “Nghe nói ông phát bệnh phải nằm viện, chưa chết đúng là tiếc!” – quả là ‘lửa cháy đổ thêm dầu’

Trịnh Hòa không nhịn nổi, che mặt thở dài, người như Bạch tiên sinh lại nuôi được đứa con quỷ sứ thế này, đúng là không dễ.

“Nói lại xem nào.” Bạch tiên sinh chỉ vào Bạch Nhuận Trạch, giọng nói rất nhẹ, rất mềm mại.

Bạch Nhuận Trạch không muốn sống nên lặp lại lần nữa, vì thế, ký ức về lần gặp cha năm 17 tuổi của Bạch Nhuận Trạch là bị ông ấy tẩn cho bầm dập mặt mũi, mà còn không đánh lại được.

Bạch lão gia tử thấy cháu mình bị đánh cũng không đau lòng, còn cười ha hả, xem một hồi cho đã rồi mới lên tiếng: “Bạch Ân, về rồi đó hả.”

Bạch tiên sinh ngừng tay lại, đoạn thắt lưng rũ xuống, ông ngửa đầu, hành lễ với cha mình: “Phụ thân, lâu rồi không gặp.”

Bạch lão gia tử chuyển tầm mắt sang phía Trịnh Hòa, cậu đột nhiên thấy áp lực ở đâu tỏa ra, lúc lâu sau, lão gia tử mới nói: “Còn mang theo cậu bạn nhỏ này nữa đấy, cùng vào đi.”

Trịnh Hòa túm lấy áo Bạch tiên sinh, ông kéo eo cậu lại: “Đừng lo, không làm gì em đâu.”

Hai người lên lầu, bỏ lại Bạch Nhuận Trạch bị đánh, ôm đầu thu lu một góc. A Bối định đến nâng thì bị cậu hất tay, mắng: “Không phải chú nói sau khi phát bệnh, tính lão già ấy đỡ hơn rồi sao? Ai u… sao còn ra tay mạnh thế!”

Gương mặt A Bối không nén nổi vẻ đau lòng: “Đau thế cơ à? Để chú đưa đi băng bó.”

Bạch Nhuận Trạch nói: “Chú thử bị thắt lưng da quật hơn 10 cái xem, da tróc thịt bong ấy chứ…,” Nhìn gương mặt lo lắng của A Bối, cậu lại nói, “Thôi, cũng không đau lắm đâu, cháu bị đánh quen rồi, đám Kiệt Tử chắc cũng theo về, chẳng phải đã lâu rồi chú không về nhà chính sao, đi gặp bọn họ rồi đi chơi đi.”

A Bối cười lắc đầu: “Không vội.”