Bạch tiên sinh được tiêm thuốc an thần, ngủ suốt 7 giờ. Lúc tỉnh lại, ông đã nằm trên giường bệnh, Trịnh Hòa nằm ghé bên cạnh.
Bầu trời thành phố luôn u ám, không một ngôi sao, ánh mắt ông xuyên qua cửa sổ, nhìn về phương xa.
Ông nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi nhận được điện thoại của Kiệt tử, thái độ của mình, phản ứng của Trịnh Hòa. Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này ông phát bệnh là do ghen, ông… ghen vì Trịnh Hòa…
Trịnh Hòa ngủ say bên cạnh Bạch tiên sinh, chóp chép miệng, nước miếng chảy ra từ khóe môi, cậu vô thức cọ vào áo ông rồi ngủ tiếp.
Bạch tiên sinh khẽ mỉm cười.
Trịnh Hòa không phải tuýp ông thích, không đẹp, không ‘xuống giường đỏng đảnh lên giường quyến rũ’, khi hai người ở cạnh nhau cũng thường không có đề tài chung để nói.
Thế nhưng, Trịnh Hòa lại là người khiến ông thỏa mãn nhất. Nhiều hơn sẽ ngấy, bớt đi sẽ nhạt.
Bạch tiên sinh không biết có phải mình đã rung động không, nhưng ông biết, nếu Trịnh Hòa cầm lấy tay ông, ông nhất định không buông ra.
242.
Trịnh Hòa ngủ đến nửa đêm thì bị y tá lay dậy, cậu dụi mắt, nhìn quanh mới biết Bạch tiên sinh đã tỉnh.
“Ông tỉnh rồi?” Trịnh Hòa thở phào, gương mặt ánh lên vẻ vui mừng.
Bạch tiên sinh đặt ra rất nhiều giả thuyết: cậu sẽ tức giận, chỉ trích rằng ông quá bạo lực khi lên cơn; hoặc sẽ chẳng nói chẳng rằng, đòi một tấm séc rồi đi… Ông không ngờ rằng, cậu lại bình tĩnh như thế, lại còn quan tâm tới bệnh của mình.
“Ừ, cũng đã lâu rồi.”
Y tá cắt đứt cảnh liếc mắt đưa tình của hai người, kéo Trịnh Hòa ra ngoài rồi răn dạy: “Bạch tiên sinh có thể gây thương tích cho người khác, cậu ngốc sao mà dám ngủ bên giường ông ấy? Cậu là người nhà phải không? Sao bác sĩ lại cho cậu vào chứ! Đi mau!”
Trịnh Hòa quay đầu nhìn Bạch tiên sinh: “Tôi ở trong này được không? …Tôi có thể tự bảo vệ mình, không sao đâu.”
Y tá vẫn rất kiên quyết: “Cậu sẽ quấy rầy việc trị liệu của ông ấy!”
“Để em ấy ở lại đi, tôi có chuyện muốn nói với em ấy.” Bạch tiên sinh nói.
Y tá buông tay Trịnh Hòa ra: “Dạ được, xin hỏi, ngài đồng ý để kiểm tra chứ?”
“Cứ như bình thường đi.”
“Vậy sáng mai, 7h chúng ta sẽ bắt đầu. Chúc ngài ngủ ngon, có việc cần xin cứ rung chuông.” Y tá đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trịnh Hòa do dự một hồi, dời ghế đến bên giường của Bạch tiên sinh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…”
Bạch tiên sinh im lặng nhìn cậu, trong mắt không hề có vẻ trách cứ.
Trịnh Hòa nhìn vào mắt Bạch tiên sinh, càng ngày càng cảm thấy bứt rứt: “Em, nếu em biết mọi chuyện sẽ thế này, em nhất định sẽ không tham gia cái tiết mục đó. Em với cậu ta là do sự cố nên mới va vào nhau. Cậu ta chỉ là một diễn viên trong Xuân Kiếp thôi. Những câu bọn em nói chỉ đếm được trên 10 đầu ngón tay, em yêu ông, thật mà!”
“Trịnh Hòa, em nghe này,” Bạch tiên sinh nhắm mắt lại, “Trước tôi từng hỏi, em có muốn ở bên tôi không, lúc ấy em nói có, tôi cũng nói sẽ cho em một cơ hội được rời khỏi tôi. Giờ, tôi cho em một cơ hội nữa, dù em chọn con đường nào, tôi cũng ủng hộ.”
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa hốt hoảng, cậu nắm lấy tay ông. “Bạch tiên sinh, ông muốn chia tay với em ư? Không! Em không muốn!”
“Không phải tôi muốn chia tay.” Giọng ông trở nên run rẩy.
“Vậy ông đừng bao giờ nói như thế nữa được không! Cái gì mà có muốn ở bên ông không? Chẳng nhẽ ông chịu được cảnh em ở bên ai khác sao?”
Bạch tiên sinh mở trừng hai mắt, nhìn đăm đăm vào Trịnh Hòa. Nước mắt cậu trào ra.
“…Tôi, tôi sẽ khiến em bị thương.” Một lúc lâu sau, Bạch tiên sinh mới dám nói ra điều mình vẫn sợ hãi.
“Em không sợ!” Trịnh Hòa nhào qua, ôm chặt lấy ông, ôm chặt lấy người đàn ông cậu yêu nhất trên đời.
243.
Thành thiếu nhận được điện thoại của Tang Bắc khi đang trong WC.
Tang Bắc đường hoàng kể chuyện xảy đến với Bạch tiên sinh, còn xin nghỉ 2 tuần cho Trịnh Hòa.
Cúp máy xong, Thành thiếu nhìn lên trần WC, cảm thấy cái danh ‘người đại diện vàng’ của mình sắp tàn rồi.
Nghệ sĩ của mình còn không thấy đâu, làm việc thế nào chứ, xin nghỉ luôn cho rồi.
Thành thiếu bắt đầu lựa chọn rất nghiêm túc giữa việc đi Pháp ăn tiệc và tới Maldives phơi nắng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không chọn được, Thành thiếu quyết định sang Pháp ăn một tuần, một tuần còn lại thì đi phơi nắng. Nghĩ đến thế, anh đưa tay vặn nắm cửa WC, mở cửa…
Tay nắm rớt.
Thành thiếu cười lạnh, chuyện này anh đã gặp rất nhiều lần rồi.
Anh thủng thẳng lấy ra một bộ mở khóa gồm hơn 10 dụng cụ, nhẹ nhàng vặn kìm một cái, kìm gãy.
Ôi chao, lên le vồ?
Thành thiếu hít sâu một tiếng, hô tô: “Trong WC có ai không?”
Đào Tiệp đang ngồi WC sợ đến suýt nữa rớt.
Hôm nay công ty mời rất nhiều người mẫu nữ, thành ra WC bên đó đang chật cứng. Đào Tiệp quay MV suốt cả sáng nay, vất vả lắm mới đi WC được, thấy hàng dài bên nữ còn bên nam vắng teo, cô chỉ mất 3s cân nhắc,… sau đó che mặt vọt vào WC nam.
Đào Tiệp đang đứng trước một sự lựa chọn quan trọng của cuộc đời.
Trả lời hay ỉm đi đây?
Thành thiếu đợi một hồi, thấy không có ai, hít sâu 1 hơi rồi hô tiếp: “Có người bị khóa trong WC! Cứu với!”
Lương tâm cô bắt đầu khiển trách.
Đào Tiệp vỗ vỗ mặt, kêu: “Có, anh ở phòng nào đấy?”
Thành thiếu sửng sốt, sao lại là nữ?
“À, tôi ở đây.”
Đào Tiệp tìm tới căn phòng đó, vặn tay nắm, kêu: “Không vặn được.”
“Bên trong hỏng rồi, cô đẩy giúp tôi xem, xem có đẩy được không.”
Đào Tiệp dùng hết sức vẫn không xi nhê gì: “Không đẩy được.”
“Cô đứng lùi ra, để tôi thử xem có phá được không.” Thành thiếu kêu vọng ra.
Vài phút sau, Thành thiếu chịu đựng cơn đau từ bả vai, nói: “Tôi cũng không đập được.”
Đào Tiệp cũng dùng vai đẩy vài cái, cảnh cửa vẫn không suy suyển. Tức quá, cô giơ chân lên đá một phát. Thành thiếu thấy ổ khóa giật giật, vội nói: “Được đấy! Cô đá thêm phát nữa đi, tôi thấy khóa cửa lung lay rồi.”
Đào Tiệp bán tín bán nghi nhưng vẫn đá thử xem có được không.
Giờ thì không chỉ Thành thiếu thấy có hi vọng, Đào Tiệp cũng thấy được cái núm cửa có chuyển biến.
Bởi vì, cái tay núm bên ngoài cũng rớt.
Thành thiếu dùng móc sắt mở khóa thật cẩn thận; cuối cùng, khi mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi mới thoát được.
Thấy người giúp mình là Đào Tiệp, mặt anh từ hồng chuyển sang trắng bệch “Ừm…Cám ơn cô.”
Đào Tiệp khoát tay, nói: “Không sao.”
“Chúng ta cũng biết nhau rồi nhỉ, tôi là người đại diện của Trịnh Hòa… sao cô lại ở WC nam thế?” Thành thiếu hỏi.
Đào Tiệp cười chột dạ, lấy cái cớ đã chuẩn bị trước: “Ồ, anh không biết sao, hôm nay công ty đổi WC nữ thành nam, nam thành nữ.Đáng lẽ anh nên đi cái WC bên cạnh ấy.”
Thành thiếu: “…”
Cô lừa ai đấy!
244.
Mạt Mạt và KUY ngồi nhà xem tiết mục hôm đó.
Vốn đến cuối tuần tiết mục mới được phát, nhưng Mạt Mạt mặt dày đeo đuổi đòi CD trước. Vừa lúc KUY mới chụp ngoại cảnh về, hai người kéo rèm ngồi xem.
KUY vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trịnh Hòa: “Cậu ta chẳng phải là cái cậu thợ trang điểm đó sao?”
“Đúng thế, giờ cậu ấy đang là nam chính trong Xuân Kiếp, diễn tốt lắm!”
KUY gật gù.
Hai người lại xem tiếp, KUY nhấn nút pause, sầm sì chỉ vào cảnh Trịnh Hòa và Mạt Mạt vừa ôm vừa giỡn nhau hỏi: “Gì thế này?”
“Hai bọn em là bạn tốt mà, đang chơi thôi.”
“Thế sao phải ôm?”
“Có sao đâu chứ!”
“Không được.”
“Anh muốn thế nào tôi lại phải theo sao?! Chẳng nhẽ tôi không có nhân quyền?” Mạt Mạt tức.
KUY trầm mặc một hồi nói: “Nếu em không rút lại câu đó, tối nay… không làm-tình!”
Mạt Mạt sợ đến mức mặt tái nhợt, vừa nắn tay lại bóp chân cho KUY, đúng là xun xoe: “Đừng, đừng, em sai mà, em đã ‘độc thủ không khuê’* suốt 2 tháng rồi, anh không nhớ em sao?”
KUY hừ lạnh, nói: “Thế rút lại câu vừa nãy chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
“Em có hứa sẽ không tỏ ra thân thiết như thế với người đàn ông khác không?”
Mạt Mạt trợn tròn mắt kiểu vô tội: “Trừ anh ra, em có thân thiết với ai khác à?”
KUY nheo mắt: “Dám nói xạo?”
Mạt Mạt lắc đầu, tiếp tục nịnh nọt.
Nguyên nhân chính khiến hai người thành người yêu đó là – KUY rất ‘dũng mãnh’.
245.
Husky ngủ một giấc tỉnh dậy thì không thấy cha mẹ đâu.
“Gâu gấu gấu….” Nó chạy quanh biệt thự một vòng, ngay cả căn phòng ngủ mà bình thường Bạch tiên sinh không cho vào cũng dám tới, nhưng vẫn không thấy dấu vết nào.
Tiêu rồi!
Đánh rơi cha mẹ rồi.
Husky đau xót quay về phòng khách, tội nghiệp trèo quầy bar, ngửa đầu kéo gói thức ăn cho chó trong tủ ra, không thèm để ý đến lọ tương ớt bị rơi xuống.
Chén xong 1 cân thức ăn cho chó, Husky nẳm ngửa trên sàn rất thỏa mãn, ợ một cái.
Ế! Hình như không đúng, giờ có phải lúc để ăn đâu!
Husky trừng to hai mắt, đứng bật dậy.
Bây giờ phải tìm cha mẹ chứ!
Husky tìm được mục tiêu đúng, lắc mình một cái, đi vài bước, dừng lại. Nó lưu luyến nhìn 1 cân đồ ăn cho chó còn dư lại trong ngăn tủ.
Ba mươi phút sau, Husky – đã – ăn – hai – cân – đồ – ăn nằm bẹp xuống đất đầy khó khăn.
Nó no đến muốn nôn ra rồi.
_________
Độc thủ không khuê: tân nương phải ở một mình trong đêm tân hôn.
Có 1 bài thơ thế này:
何滿子 | Hà Mãn Tử | Hà Mãn Tử |
紅粉樓前月照, 碧紗窗外鶯啼。 夢斷遼陽音信, 那堪獨守空閨。 恨對百花時節, 王孫綠草萋萋。 | Hồng phấn lâu tiền nguyệt chiếu, Bích sa song ngoại oanh đề. Mộng đoạn Liêu Dương âm tín, Na kham độc thủ không khuê. Hận đối bách hoa thời tiết, Vương Tôn lục thảo thê thê. | Trăng soi má phấn bên lầu Ngoài song oanh hót những lời mỉa mai Liêu Dương vắng bặt tin ai Phòng khuê ngày tháng tàn phai tuổi hồng Trăm hoa đua nở, hương nồng Riêng mình em vẫn khoá xuân chờ người. |