Gửi Mr. Hà Mến Thương Của Em - Đường Lục Nhất

Chương 4: Khó khăn cuối cùng rồi cũng sẽ được hóa giải




Gửi Mr. Hà mến thương của em:

Mr Hà mến thương, thế gian này có rất nhiều tình cảm sâu sắc và khao khát không thể bày tỏ được, sau khi khóc xong cũng không có cách nào nói buông là buông được.

Đoạn đường đi cùng nhau, bất kể là tình yêu, tình bạn hay tình thân, cuối cùng chúng ta cũng sẽ có nuối tiếc, nhưng có nuối tiếc thì mới khiến người ta nhớ mãi không quên.

1

Em hiếm khi nhắc đến mẹ với bất kỳ ai, kể cả anh.

Mẹ em mất khi em đang học lớp 8, bà ấy là người em yêu nhất trên đời này, cũng là người hiểu em nhất.

Mèo là động vật em yêu thích nhất từ khi còn nhỏ, người khác đều yêu tiền như mạng, không giống em, yêu mèo như mạng.

Em có một con mèo tên là Mập Mập, nuôi từ nhỏ đến lớn nhưng năm lớp 6 lúc dọn nhà chuyển trường, mẹ của em sợ Mập Mập sống ở chỗ mới không quen nên không đưa nó đi theo.

Có một lần trên đường tan học về nhà nhìn thấy một con mèo hoang chết trong đống rác, em sợ tới mức vội vàng chạy về nhà nói chuyện này với mẹ và nhờ mẹ gọi về cho bà nội hỏi mèo của em còn ở nhà không.

Người khác đều cảm thấy là em đang nói lăng nhăng cuội, nhưng mẹ của em thật sự gọi điện cho bà nội.

Bà nội nói mỗi ngày nó chỉ biết ăn, không thèm bắt chuột, bây giờ đang nằm phơi nắng trên nóc nhà ấy, em với mẹ nghe xong bật cười khanh khách.

Mấy ngày trước em đi xem phim ‘Xin chào, Lý Hoán Anh’ với bạn thân, bạn thân là một cô gái cực kỳ, cực kỳ mạnh mẽ nhưng cuối cùng không chịu đựng được phần cuối của phim, khóc nức nở, còn em lại chẳng chảy một giọt nước mắt nào.

Bạn thân vừa lau nước mũi bên cạnh vừa nói với em: Trước đây cảm thấy cậu rất kiên cường, hôm nay nhìn lại thấy tâm cậu vững như bàn thạch.

Em nói thực ra cũng không phải, chỉ là cảm thấy đã qua hết rồi.

Cho tới nay, em cảm thấy bản thân mình thực ra rất hạnh phúc, bởi vì em có một người mẹ tốt nhất trên đời này, có thể thời gian tương đối ngắn nhưng từ khi em sinh ra mẹ luôn yêu thương em rất nhiều.

Mẹ đã hết lòng yêu thương em dù thời gian ngắn ngủi nhưng em sẽ dùng quãng đời còn lại để ghi nhớ.

“Mẹ yêu con, con phải nhớ đến mẹ.”

Vâng, mẹ của con, con luôn luôn nhớ mẹ đã yêu con như thế nào. Con sẽ không trách mẹ rời bỏ con quá sớm, có lẽ mẹ cũng đã rất mệt rồi.

Mẹ ơi, mẹ nghỉ ngơi thật tốt nhé, kiếp sau con vẫn muốn làm con của mẹ.

2

Mr. Hà mến thương, em thực sự muốn có một đứa con của riêng mình, tốt nhất là con của em và anh.

Em đã không nói với anh, sau khi ly hôn được một tháng em phát hiện bản thân có thai.

Em xin lỗi, Mr. Hà mến thương, em đã phá thai mà không có sự đồng ý của anh.

Không có chi tiết mất não như trong tiểu thuyết, em cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ đơn giản là em không muốn để đứa bé lại giống như em, có một gia đình đơn thân.

Làm sao có thể nói không nuối tiếc được, nếu đứa bé này đến sớm hơn một chút nữa thì có lẽ tiếc nuối với anh sẽ bớt đi một chút, như vậy chúng ta cũng sẽ không có nhiều khó khăn.

Nhưng sau khi suy nghĩ nghiêm túc, nếu có đứa bé, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời được không? Hình như cũng không chắc lắm.

3

Mr. Hà mến thương, hồi học cấp hai em rất thích một bạn nam trong lớp, nhưng thời gian qua lâu rồi nên em không nhớ rõ bản thân mình thích cậu ấy như thế nào.

Không phải là thích cậu ấy quá lâu mà là thời gian thích anh quá lâu rồi.

Sau này, trong kỳ nghỉ tốt nghiệp cấp 3, lớp cấp hai bọn em có buổi họp lớp, cậu ấy đột nhiên hỏi em có người yêu chưa, cậu ấy vừa lên tiếng là em biết ngay chắc hẳn cậu ấy đã biết em thích cậu ấy hồi cấp hai.

Em mỉm cười nói chưa có, cậu ấy nói cậu ấy cũng chưa.

Sau đó, lớp trưởng kéo em vào chơi thật hay thách, trước giờ em không am hiểu trò chơi này nên rất nhanh đã bị phạt.

Khi lớp trưởng hỏi em người mà em từng thích có ở đây không, em đã lường trước được, trong lúc bọn họ trợ giúp rồi bắt đầu ồn ào.

Ngày hôm đó, em kể một câu chuyện.

Em nói tối hôm qua đi dạo phố với bạn, vừa đi đến đầu phố đã thấy một tiệm lẩu thấy lạ quá muốn vào ăn thư nhưng bạn của em lại kéo em đi lên phía trước, nói không muốn vào.

Cuối cùng em không thể vào đó, đành phải đi theo bạn vào trong con phố, sau đó thấy rất nhiều quán đồ nướng. Lúc này, bạn em lại muốn đi ăn lẩu ở tiệm đầu phố nhưng em kiên trì tuyệt đối không quay lại.

Chuyện này sau đó không có sau đó nữa, nói thật, lúc đó em cảm thấy rất tiếc nuối, dù sao lúc học cấp hai em cũng đã từng thích cậu ấy thật lòng, suýt chút nữa tỏ tình, ngay cả thư tình cũng đã viết xong rồi.

Mr. Hà mến thương, nếu anh hỏi em lúc đó sao không đồng ý với cậu ấy, thực ra em cũng không biết rõ lắm, chỉ là em có cảm giác sợ sẽ bỏ lỡ anh.

Nhưng thực ra khi đó anh cũng đang đắm chìm trong tình yêu với Giang Yên.

Em nghĩ chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, chắc chắn sẽ có một người mà sự xuất hiện của người đó khiến anh cảm thấy tất cả những tiếc nuối đều được bù đắp lại; tất cả những khó khăn rồi cũng sẽ được hóa giải.