Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua

Chương 10: Thằng Chồng vô Sỉ(1+2)




# 1

"Vợ ơi.... Anh đã tắm rửa sạch sẽ... Em mau mau đến chà đạp anh đi!"

Hắc Thiên Minh còn chưa kịp vào đến nhà thì cất giọng đầy lưu manh.

"Cái tên lưu manh này... sao anh có thể vô sỉ đến thế hả?" Nhiên Ngọc từ phòng bếp bước ra, cất giọng đầy vẻ bất đắc dĩ... Cô thật sự muốn kêu trời! Rốt cuộc dáng vẻ của một tổng tài lãnh khốc ngày nào đã đi đâu rồi?! Còn cái tên vô sỉ suốt ngày chỉ muốn làm tình này lại là ai?!

"Tại sao lại không chứ? Tiểu bảo bối chính là vợ của anh... sao anh lại không thể làm tình với vợ của mình?!" Vừa nói hắn vừa ôm lấy cô, nhẹ nhàng liếm láp vành tai.

"Khoan! Em còn đang nấu cơm..." thấy tên chồng nhà mình lại bắt đầu động dục, cô liền gắp gáp đẩy hắn ra! Nhưng trời sinh sức của nữ nhân làm sao có thể bằng nam nhân?! Hắn vẫn ôm chặt cô thì thầm:

"Vợ à, anh thật sự rất đói."

"Vậy anh còn ôm em làm gì hả?! Em vào nấu cơm cho anh..."

Còn chưa kịp để cô nói xong, hắn đã cất giọng trầm trầm:

"Nhưng anh muốn ăn em!"

Nói xong hắn liền bế cô lên lầu, bắt đầu quá trình sản sinh em bé!

[....]

Sau lần đó cô bị hắn làm đến mức nằm liệt giường suốt ba ngày. Trong lúc tức giận, cô liền đuổi hắn đến công ty suốt 2 tháng liền. Nhưng còn chưa kịp để Hắc Thiên Minh ở đó hai tuần thì cô đã cảm thấy áy náy. Kể từ khi cả hai kết hôn, hắn không ngày nào không làm... không ngày nào không động dục!

Trưa hôm nay, cô vì muốn đến chuộc lỗi mà làm cơm trưa mang đến cho hắn. Nhưng còn chưa kịp bước vào phòng của Tổng Giám Đốc thì đã nghe thấy giọng nói ỏng ẹo của thư kí:

"Hắc tổng... văn kiện này tôi có chút không hiểu... Anh có thể giải thích cho tôi không?"

Cô tò mò đứng từ cửa nhìn vào bên trong, không biết là cố ý hay vô tình mà cô ả lại ngả vào lòng Hắc Thiên Minh. Thấy thế cô không khỏi thương thầm cho nữ thư kí kia, Nhiên Ngọc vẫn không quên rằng trước khi gặp cô hắn có chứng bệnh chán ghét phụ nữ.

Hắc Thiên Minh đẩy mạnh cô thư kí, vẻ mặt đầy kinh tởm:

"CÚT"

Gương mặt ả bổng chốc bàng hoàng, nhưng rồi lại nhanh chống rời đi!

Hắn như cảm thấy có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên, hóa ra là tiểu bảo bối mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Thấy cô, hắn cất giọng đầy ấm ức như đứa trẻ chờ được an ủi:

"Vơ ơi, tấm thân của anh vừa mới bị nhúng chàm... Em mau mau đến đây thanh tẩy cho anh đi, càng mạnh bạo anh càng thích!"

# 2

“Vợ ơi, tấm thân của anh vừa mới bị nhúng chàm... Em mau mau đến đây thanh tẩy cho anh đi, càng mạnh bạo anh càng thích!"

Nghe hắn nói thế cô thật muốn đi đến đá cho hắn một phát, rõ ràng người nên uất ức là cô hắn không những không an ủi lại muốn Nhiên Ngọc an ủi hắn?!

Máu diễn viên của cô bỗng nổi lên liền muốn trêu chọc hắn một chút,Nhiên Ngọc đi đến ngồi trên ghế sofa trong phòng cách chổ hắn ngồi không xa! Cất giọng như bậc đế vương ngồi trên cao, ra lệnh:

“Đến đây!”

Hắc Thiên Minh bị cô gọi liền ngơ ngác không hiểu gì! Cô ngốc nhà hắn sao lại giở giọng điệu này với hắn?!

“Thị Thiếp kia... chẳng phải ngươi muốn ta thanh tẩy cho ngươi sao?! Còn không mau đến đây... hay là muốn ta đi đến tận miệng thanh tẩy cho ngươi?!” Nhiên Ngọc thấy hắn ngơ ngác không hiểu gì liền giả vờ tức giận nạc nộ.

“A...” Nghe cô nói thế hắn liền bừng tỉnh nhận ra rằng cô ngốc nhà mình lại muốn diễn làm nam chính, liền nhanh chóng nghe lời mà bước đến, Hắc Thiên Minh đi từng bước nhỏ rồi lại e thẹn đỏ mặt,cô nhìn không được nữa mà nhắm mắt lại nhịn cười. Cho đến tận khi cô cảm nhận được hắn đã ngồi trên đùi mình mới chịu mở mắt ra nhìn.

Nhưng CMN cảnh trước mắt thật khiến cô muốn hộc máu mà chết! Tên nào đó vẫn bày ra vẻ mặt e thẹn như ban đầu nhưng quần áo trên người hắn lại không biết từ khi nào đã biến mất! Cô nhìn hắn ngơ ngác hồi lâu, vốn dĩ Nhiên Ngọc chỉ muốn đùa một chút nhưng không ngờ hắn lại cho rằng là thật liền không biết làm thế nào cho phải.

Hắc Thiên Minh hồi lâu không nghe thấy bất kì động tỉnh gì từ cô liền trưng ra khuôn mặt ngây thơ hỏi:

“Hoàng thượng... sao người còn không nhanh thanh tẩy cho ta?!”

“A... chồng à, em chỉ là đùa giởn một tí... anh đừng coi là thật... mau mang lại quần áo đi, không lại bị cảm lạnh đấy?!” cô cảm thấy chuyện này hình như đã đi quá đà liền nhanh chống biết điều mà xin tha.

“Hoàng thượng... người là vua một lời nói ra thì sao có thể đùa chứ?! Chàng nhanh nhanh đến đây thanh tẩy cho ta nào!” Nói xong hắn liền đặt lên môi mình lên môi cô nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia.

Nghe hắn nói thế cô liền muốn hét lên... Hắn còn coi cô là vua mà còn dám cưỡng hôn cô?! Chờ khi bà đây hôn xong liền sẽ cho mười vạn binh tướng ngũ mã phanh thây ngươi! Hừ...!